“Sư huynh, huynh đã đọc qua bao nhiêu cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng rồi?”
Hồ Bát Nhất và Bàng Tử nhìn tôi kỳ lạ, những binh lính kia di chuyển chậm một cách khác thường, dường như hơi e ngại đối với rừng cây này nên tạm thời tôi không cần lo lắng họ sẽ bắt kịp.
“Có một môn phái m Dương tông trong phái Mao Sơn của chúng ta, mặc dù môn phái này có sở trường về phong thủy chiêm tinh và âm dương ngũ hành, bên cạnh đó cũng còn một tuyệt chiêu, đó là lấy linh hồn nhập vào vũ khí.”
“Lấy linh nhập khí?” Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đồng loạt nhìn tôi, chờ tôi giải thích thêm.
“Đúng vậy. Phù Lục tông của chúng ta tinh thông về bùa chú và phong ấn, Kiếm Tông giỏi về kiếm pháp, mà thuật lấy linh nhập khí của m Dương Tông quỷ dị hơn nhiều, nói một cách đơn giản, chính là giam giữ linh hồn của con người hoặc động vật để sai khiến chúng, giống như linh hồn nhập vào tượng đá trước mặt chúng ta là một loại trong đó, được gọi là tượng đá quỷ.”
“Nhưng mà...” Bàng Tử giống như một đứa trẻ vậy, luôn luôn có vấn đề để hỏi.
“Vừa rồi ta đã nghi ngờ lúc phá trận Bát Mộc Dịch Tượng, cuốn Ngũ hành bí thuật mà sư thúc đưa cho ta chính là một trong những điển tịch thất truyền của m Dương Tông, nếu như không có nó, hôm nay xem như chúng ta bị kẹt ở đây đến chết.” Tôi ngắt lời của Bàng Tử và giải thích lại một lần nữa cho cậu ta hiểu.
Xem ra, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng thì dù cho phá giải được tượng đá quỷ, hai thằng nhóc này cũng không cho tôi đi.
“Vậy bên trong bí thuật có biện pháp nào để khắc chế tượng đá quỷ không sư huynh?”
Hồ Bát Nhất hỏi dựa trên lời tôi nói, nhưng đây là tiểu thuyết võ hiệp ư? Điều này vẫn còn là bí mật.
“Ừm, đường là do người đi, biện pháp thì cũng do người nghĩ cách.” Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tượng đá quỷ thuộc Thổ trong Ngũ Hành, mà trận pháp Bát Mộc Dịch Tượng này... haha, vừa đúng lúc có thể lấy mộc khắc chế thổ.”
“Lấy mộc khắc thổ? Không phải lấy mộc khắc thủy ư?” Bàng Tử không hiểu rõ lại quấn lấy tôi nên tôi tức điên đập cho cậu ta một cái, vì vậy cũng khiến cậu ta bớt ồn ào hơn.
“Bát Nhất, cậu và Bàng Tử đi ra ngoài dùng búa Hỗn Nguyên chào hỏi bọn họ một chút rồi dẫn bọn chúng vào rừng, việc còn lại cứ giao cho ta.” Những tên thạch tượng quỷ đó đột ngột dừng lại khi đến gần rừng cây, có ý định xoay người lại, điều này càng xác nhận suy đoán của tôi là chính xác.
“Nhưng trận pháp Bát Mộc gì gì đó một khi được kích hoạt, chúng ta có thể bị mắc kẹt luôn hay không?” Hồ Bát Nhất cũng có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, nếu như ta đã có thể khống chế trận pháp này thì tất nhiên cũng có thể sử dụng nó.”
“Vâng, bọn đệ đi đây.”
Hồ Bát Nhất và Bàng Tử rút búa Hỗn Nguyên rồi khom người chui ra khỏi bụi cây, nương theo tán cây che chắn mà lén rời khỏi. Tôi cũng nhân cơ hội này để bố trí lại trong rừng, dù thế nào đi nữa cũng phải sắp xếp chỗ che chắn trước đã.
Tôi đã đếm qua, có tổng cộng tám tên tượng đá quỷ, nếu đánh tay đôi với chúng thì e rằng ba người chúng tôi còn không đủ để chúng chặt chém.
Có hai điều đáng sợ nhất ở tượng đá quỷ đó là sức phòng thủ rất cao và trí thông minh không thua gì người sống. Bùa chú của tôi thiên về tính Hỏa cũng vừa lúc là thứ bị khắc chế, mà bùa thanh tẩy vốn dĩ không thanh tẩy được linh hồn ẩn sâu bên trong cơ thể tượng đá. Tuy nhiên, dù cho linh hồn có thông minh đến đâu cũng chỉ thông minh một chút, làm sao có thể bắt kịp người sống.
Ngoài rừng, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đã vung búa Hỗn Nguyên tạo ra tiếng ‘đinh đinh đang đang’ để thu hút đám thạch tượng quỷ đó. Những tên tượng đá quỷ này không tệ, thật sự chút phong độ của cao thủ, ngoại trừ hai tên tượng đá quỷ ra ngoài đánh nhau thì đám còn lại đứng ở một bên quan sát. Nhưng có vẻ như không giống với chiến thuật mà tôi đã sắp xếp, tôi ném một hòn đá ra ngoài rừng cây, âm thanh ‘lốc cốc’ vang lên, hơn mười ánh mắt đồng loại nhìn vào trong rừng.
Nhưng trí thông minh của những tượng đá quỷ này vẫn tương đối cao, chúng hoàn toàn không quan tâm tiếng động trong rừng, tiếp tục xem màn PK giữa con người và tượng đá quỷ. Vung cây búa bằng cánh tay thịt và vung cây kích bằng cánh tay đá, kết quả có thể tưởng tượng được. Đánh nhau một hồi, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đã đầm đìa mồ hôi.
“Đi!”
Mắt thấy có cơ hội, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử nháy mắt ra hiệu với nhau rồi hai người rút lui chạy ngược trở về. Trong lúc chạy, Bàng Tử thỉnh thoảng còn quay lại ném đá, không biết cậu ta nhặt lúc nào nhưng nó cũng không quá nặng tới nỗi choáng váng.
Có linh khí thì sẽ hình thành tính cách, những tên tượng đá quỷ này giống như cảm thấy bị xúc phạm nên lập tức kéo thân thể nặng nề mà đuổi theo. Có lẽ bọn chúng cũng biết trong rừng này có bí ẩn, nhưng nếu hai người này có thể ra vào an toàn thì cấm chế trong rừng chắc hẳn đã bị phá hủy.
“Đừng chạy lung tung, qua bên này!”