Chương 59: Vô Tự Bi

Ma Thổi Đèn Chi Mao Sơn Truyền Nhân

Khai Tâm Bất Lão Quỷ 18-02-2023 13:51:18

“Sư huynh, huynh cũng thật là keo kiệt quá rồi, sao chỉ có hai giọt vậy.” Bàng Tử ở bên cạnh kêu lên. “Nếu cậu không sợ chết đuối, chờ chúng ta rời khỏi đây sẽ cho cậu hai giọt, cậu cứ chờ ở chỗ này cho ta!” Tôi tức giận trả lời. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngọn lửa đầy trời vậy mà lại bị dập tắt bởi cơn mưa phùn, bỗng chốc trở nên sóng yên biển lặng. Nếu như trên mặt đất không có hơn mười đống đá vụn thì vừa rồi cũng không biết được có chuyện gì xảy ra. “Hiện tại có thể ra ngoài được rồi.” Tôi lại cắm dao găm vào thân cây một lần nữa, hoàn toàn dập tắt được trận thế. Vị cao nhân bày ra trận pháp này rất có lòng thương người, trận pháp Bát Mộc Dịch Tượng này được tạo ra thực chất là dùng để chống lại những tên thạch tượng quỷ này. “Sư huynh, sợ là có cơ quan nữa đó?” Thấy tôi sải bước đi về phía ngôi mộ, Hồ Bát Nhất dè dặt hỏi tôi. “Không sao đâu, không còn nguy hiểm nữa.” Tôi lắc đầu, mặc dù khu vực này đủ lớn nhưng nếu không cần thiết, cũng sẽ không bố trí các cơ quan khác. Các ngôi mộ ở những thời đại khác nhau, đều thể hiện phong cách và đặc điểm của thời đại. Vào thời Tần Hán, trên làm dưới theo, đa số các ngôi mộ theo hình thức che đấu. Che đấu chính là hình dạng của ụ đất, giống như đổ đấu gạo qua lại trong thùng, bốn phía đều gặp góc cạnh và đường, trên đỉnh cao nhất là một bệ nhỏ hình vuông, hơi giống Kim Tự Tháp Ai Cập, chỉ khác là ở Trung Quốc sẽ có nhiều hơn một mặt, nhưng nó có nét tương đồng với kim tự tháp từ ‘nền văn minh bị thất lạc’ của người Maya được phát hiện ở Nam Mỹ. Đến thời Ngụy Tấn, những tảng đá dày và to lớn được xây thành hình vòm, các khoảng trống của khe hở thì dùng keo bong bóng cá dán lại, những ngôi mộ đá như vậy rất phổ biến ở gần di tích Tây Đêm. Vào đầu thế kỷ mười chín, một nhà thám hiểm Châu u đã từng mô tả nó như sau: “Những ngôi mộ đá có thể thấy được khắp nơi trong sa mạc, có lớn có nhỏ, nhiều không kể xiết, hơn một nửa trong số đó bị chôn dưới cát vàng, lộ cái đỉnh mộ màu đen ra bên ngoài, giống như một phiên bản thu nhỏ của Kim Tự Tháp Ai Cập, đi qua sa mạc đầy những ngôi mộ đá nằm san sát nhau, tình cảnh đó làm cho người ta không nhịn được mà than thở.” Nhưng đến đời Đường, khi quốc lực vô cùng thịnh vượng, hầu hết các ngôi mộ đều xây dựng thành lăng, công trình khổng lồ, khí thế đồ sộ. Nhìn tình thế của ngôi mộ cổ trước mắt này, chính là tiêu chuẩn phù hợp của lăng mộ an táng vào thời Đường. “Kỳ lạ, trên tấm bia này sao lại không có chữ?” Nghe được tiếng la của Bàng Tử, chúng tôi đều nhìn xem, quả nhiên trên tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch màu xanh đen trống rỗng không có một chữ nào, rõ ràng đây là một khối Vô Tự Bi*. (*): tấm bia mộ không tên “Có phải tìm sai chỗ không?” “Không thể nào.” Hồ Bát Nhất vươn tay sờ lên mặt ngoài tấm bia đá: “Hầu Quân Tập có công lao to lớn đồng thời cũng phạm vào tội nặng nhất, nên sau khi chết, Đường Thái Tông đã sai người dựng lên một bia mộ tưởng niệm không tên.” Phần còn lại của công việc cũng dễ thực hiện, Hồ Bát Nhất chính là kỹ sư trong quân đội, và đây cũng không phải là lần đầu tiên. Với sự giúp đỡ của Bàng Tử, phải mất cả ngày mới đào được một cái động dùng được. Cái động này được đào nghiêng xuống, trộm mộ đổ đấu cũng là một loại học tập, cốt lõi vẫn là vọng, văn, vấn, thiết.”. ‘Vọng’ chính là thông qua quan sát, dùng hai mắt nhìn xem phong thủy để tìm ra vị trí cụ thể của cổ mộ, đây là việc khó khăn nhất. ‘Văn’ là ngửi mùi của đất để phân biệt chất lượng, ở niên đại khác nhau và thành phần đất khác biệt thì đều không có mùi giống nhau. Nắm được thông tin về cấu trúc địa chất và chất đất của các ngôi mộ cổ thì có thể xác nhận có mộ cổ hay không hoặc đoán được đại khái tuổi của ngôi mộ. ‘Vấn’ là nắm được tin tức của mộ cổ thông qua nhiều kênh khác nhau, chẳng hạn như trò chuyện với những người lớn tuổi ở địa phương. Cuối cùng là ‘thiết’, trong các thủ pháp để đạo mộ, có một môn kỹ thuật độc quyền gọi là ‘thiết’, đó là tính toán chính xác vị trí, góc độ, địa hình và các yếu tố khác, sau đó đào một cái động từ xa để đạo mộ, cái động này dẫn thẳng đến vị trí đặt quan tài của chủ nhân ngôi mộ. Hồ Bát Nhất tính toán rất chính xác, cái động này trực tiếp đào đến một cái mộ thất, lớp đất nện bị cậu ta phá hủy bằng giấm đã chuẩn bị từ trước, nhưng vì lý do an toàn, chúng tôi không đi xuống ngay mà ở lại qua đêm, mãi đến sáng hôm sau, đoán chừng hơi mốc bên trong mộ thất đều đã thông hơi thì chúng tôi mới xuống dưới. Để đảm bảo an toàn, Hồ Bát Nhất tình nguyện đi trước mở đường. Đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều mang mặt nạ phòng độc đơn giản, Hồ Bát Nhất còn cầm một vài ngọn nến, điều này thể hiện sự cẩn thận. Mỗi khi tiến lên một đoạn đường, liền nhóm lên một ngọn nến khác xen vào liên tục, nếu như ngọn nến bị tắt, điều này nói lên là có quá nhiều khí độc hại không hỗ trợ quá trình đốt cháy không khí, khi đó cần lập tức lui về ngay mới được.