Một đám người đang quỳ dưới tế đàn, trên đó có một người đang đứng giơ hai tay lên cao (chắc là thầy tế), bên cạnh ông ta là mười người đang quỳ (vật hiến tế ư?). Bức tranh thứ hai cho thấy một số võ sĩ mạnh mẽ khiêng mười 'vật hiến tế' tiến vào thạch thất mà chúng tôi đang đứng, đích thân thầy tế tự mình xuống kéo chốt và mở cánh cửa dẫn vào bên trong. Bức tranh thứ ba thì hơi đáng sợ, có một con nhện độc răng quỷ hình dáng giống như bức tượng bên ngoài đang chiếm cứ vị trí trung tâm đầm nước, dưới thân thể của nó là một mạng nhện khổng lồ, tơ nhện dày thô như cánh tay trẻ con. Bức tranh thứ tư càng kinh khủng hơn, cánh cửa thạch thất đã đóng lại, mười vật tế gục ngã trước nhện độc răng quỷ, biểu cảm kinh hãi đều hiện rõ trên khuôn mặt, một vật tế đang giãy giụa bên trong miệng con nhện độc, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn xem lẫn tuyệt vọng.
"Giáo sư, đã tìm được cơ quan mở cửa rồi!" Lâm Hậu Chiếu kích động kêu lên ở cửa đá bên kia.
"Đợi đã, khoan hãy mở cửa!" Giáo sư Tôn vội vàng ngăn cản Lâm Hậu Chiếu muốn đè chốt mở cửa.
"Dựa trên mấy bức tranh này, nhện độc răng quỷ không chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, mà nó thực sự tồn tại." Trương Xương Cát đầu tiên đưa ra ý nghĩ của mình, đồng thời biểu hiện giống như cho Bàng Tử thấy.
"Hừ! Đều là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi, tôi cũng không tin mấy thứ quỷ quái này sống lâu như con rùa vậy!" Bàng Tử không tỏ ra yếu thế mà trừng mắt lại.
"Được rồi, Bàng Tử, nhìn tiền đồ của cậu kìa, so đo với người trẻ tuổi làm gì." Tôi vỗ vai của Bàng Tử.
"Cô Dương, cậu Hồ, các người thấy sao?" Giáo sư Tôn hỏi ý kiến, nhưng từ ánh mắt của ông ấy có thể thấy được rằng, dù không ai đồng ý thì ông ấy cũng sẽ kiên trì đến cùng. Phần tử trí thức ở Trung Quốc thì không đáng sợ, nhưng tính tình bướng bỉnh kiên trì đến cùng này quả thật đều cùng một khuôn đúc ra.
"Được rồi, có khó khăn thì phải đi lên, không có khó khăn thì cũng phải tạo ra khó khăn để đi lên." Hồ Bát Nhất cũng không sợ điều này, đã đi đêm nhiều thì còn sợ ma quỷ sao.
"Cần phải mạo hiểm như vậy ư? Lời nguyền cũng đã phá giải, nhiệm vụ chủ yếu lần này không phải cũng đã hoàn thành rồi sao?" Tôi thật sự không muốn mạo hiểm như vậy, rõ ràng không có việc gì tốt, chẳng lẽ còn hy vọng con nhện răng quỷ kia sẽ để lại đống gia sản cho ngươi kế thừa ư?
"An lão tiên sinh, mục đích khảo cổ học của chúng tôi chính là muốn đi tìm chân tướng lịch sử đã bị mai một trong dòng sông dài của thời gian, tìm kiếm nguồn gốc trong thực tiễn là lý tưởng của chúng tôi..." Trương Xương Cát ở một bên không đợi Giáo sư Tôn trả lời đã cho tôi một khóa tẩy não trước.
"Dừng!" Tôi đầu đầy mồ hôi làm một động tác: "Đồng chí Trương, tôi vô cùng hiểu rõ tầm quan trọng của công việc khảo cổ học rồi, hiện tại thì chúng ta thực hiện nó tốt là được." Thiệt tình, làm sao lại đụng đến cuộc nói chuyện như vậy chứ, trên trán tôi rủ xuống mấy vạch đen.
Nhưng mà, trước khi mưa xuống thì tôi đã chuẩn bị kỹ càng, ai biết bên trong cửa sẽ có cái gì, thời gian mấy ngàn năm, đủ để một con nhện tu luyện thành tinh rồi. Phi phi phi! Tôi nhanh nhổ mấy ngụm, đây không phải nói là mình không qua được ván này sao.
"Không được, Vĩ Sâm, cậu qua đây giúp tôi một chút, chốt cửa này quá chặt, tôi không ấn được." Lâm Hậu Chiếu cũng xem như một người cường tráng, ấn cả một lúc lâu nhưng cánh cửa cũng không di chuyển được chút nào, đành phải nhờ người hỗ trợ.
"Rắc..."
Một người không thể mở chốt cửa đá nay nó đã chịu di chuyển dưới áp lực của hai người, nhưng thời gian dài đã làm ổ khóa bị xói mòn, cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ mở chốt khóa cửa, rốt cuộc cũng đi tới hồi cuối của lịch sử - bị gãy chốt.
"Đều do cậu, cậu dùng nhiều lực như vậy làm gì." Trương Xương Cát từ dưới đất đứng dậy, oán trách Lý Vĩ Sâm.
"Sao lại trách tôi? Chẳng phải cậu đã bảo tôi hãy dùng sức lực lớn nhất ư?" Lý Vĩ Sâm là người thành thật, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Được rồi, cẩn thận một chút, cửa đã mở ra." Giáo sư Tôn quát một tiếng, hai người mới im miệng, khẩn trương nhìn về phía cửa.
Thật ngoài dự liệu, không khí truyền đến từ cánh cửa đá lại vô cùng trong lành, dường như bên trong cũng không phải là nơi tuyệt địa gì, nhưng nhìn lại, từng đốm lửa màu xanh lục ở bên trong chập chờn theo gió, lộ ra thập phần quỷ dị.
"Đây là... cái gì?" Không phải thần kinh của cô gái nào cũng mạnh mẽ như Shirley Dương, Hàn Tinh và Tề Oánh đều khá sợ hãi, ngay lập tức trốn sau lưng Bàng Tử, tôi đoán có lẽ xem thân thể Bàng Tử như lá chắn bằng thịt và rất đáng tin cậy, Bàng Tử còn bày ra dáng vẻ rất hào hùng nữa.