Tôi và Hồ Bát Nhất, Bàng Tử hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Diệc Tâm một cái, ánh mắt sắc bén đến mức có thể khiến cho bánh tông phải e sợ. Nhưng có điều Shirley Dương ngược lại đã gợi ý cho tôi, tôi mơ hồ bắt được một tia trọng điểm, nhưng nó không rõ ràng lắm.
"Cô Dương, đừng lo lắng, để tôi suy nghĩ kỹ lại đã." Tôi cau mày và chìm vào trong suy nghĩ.
Công thức luyện kiếm của Kiếm Tông là vô dụng, ngọc bội Phục Ma e rằng cũng sẽ không có hiệu quả gì... à đúng rồi, cái 'Thiên Tỏa Ma đại trận' đó, tôi đột nhiên nhớ tới nó là trận pháp dùng để trấn áp, xoa dịu linh hồn quân đội dưới mặt đất.
"Cô Dương, bây giờ Giáo sư Trần đang ở đâu?" Tôi hỏi.
"Tôi đã đưa Giáo sư Trần về đây, hiện tại ông ấy đang ở trong trụ sở Bắc Kinh, chú An, lẽ nào chú có biện pháp gì ư?" Shirley Dương vội vàng hỏi.
"Đó không phải là một biện pháp hay, dựa theo tình trạng của Giáo sư Trần, thuộc về tình huống thiếu hụt hồn và phách, mà hiện tại việc điều trị chỉ là củng cố căn nguyên, tôi nghĩ dạng này thì..."
Thực tế thì biện pháp của tôi khá phức tạp, chỉ là muốn thay đổi linh khí một cách nhanh nhất từ bên trong 'Thiên Tỏa Ma đại trận' đó thì phải mất đến một tuần, mà nếu để tôi đưa vòng Định Tâm cho Giáo sư Trần đeo vào thì tôi gọi trận pháp này là 'Dưỡng Hồn đại trận'. Có linh hồn của Giáo sư Trần làm môi giới, tập hợp linh khí của trời đất, ngoài ra còn có thêm vòng Định Tâm trấn giữ, qua một thời gian có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn.
"Cảm ơn chú, chú An." Sau khi Shirley Dương nghe tôi giải thích về các phương pháp tu luyện liền cảm ơn tôi rất nhiều.
"Cô quá khách sáo rồi cô Dương, nói ra thật xấu hổ nhưng lúc đó tình huống khẩn cấp...khụ...!" Tôi có chút bất an, khi đó tôi tranh thủ thời gian tìm Diệp Diệc Tâm, không phát hiện được sự bất thường của Giáo sư Trần, nếu không...
"Nói đến đây thì người đáng trách nhất là cháu, nếu như không được cháu mời, Giáo sư Trần hẳn sẽ không như thế này, bọn người thầy Hách cũng sẽ không..." Shirley Dương nói, khóe mắt cũng đỏ lên.
"Cô Dương, mọi việc đã qua hoàn toàn là ngoài ý muốn, mấy người thầy Hách cũng coi như là cầu nhân đắc nhân." Tôi vội vàng an ủi cô ấy.
"Cảm ơn chú An." Shirley Dương do dự một chút: "Chú An Lực Mãn, cháu biết chú... khác với những người đổ đấu, thế nhưng... những gì mà chú, Hồ Bát Nhất cùng Bàng Tử đã làm là không được luật pháp cho phép, không phải..."
"Cô Dương, cô muốn nói gì thì thì cứ nói thẳng đi!" Mặc dù trên mặt tôi vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng thì vô cùng không vừa ý, con nhóc này vậy mà lại muốn chỉ bảo tôi, đặt tôi và những kẻ đổ đấu kia ngang hàng giống nhau (khinh bỉ, cô cho rằng mình là ai?)'
"Như vậy đi, chú An." Shirley Dương dường như đã hạ quyết tâm: "Sắp tới cháu sẽ về Mỹ một chuyến, mọi người tạm thời đừng làm ra hành động gì, yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm cản trở mọi người."
Tôi không hỏi lý do, người với người cần phải tin tưởng lẫn nhau, mặc dù không biết quá rõ về Shirley Dương, nhưng tôi biết cô ấy không phải là người dễ hứa hẹn điều gì. Bên cạnh đó, sau sự việc mộ của Bạch Khởi, tôi cũng phát hiện ra nhược điểm của mình, nếu như không phải ngay giây phút nguy cấp cuối cùng khởi động trận pháp Bát Môn Kim Tỏa, thì hiện tại tôi cũng không biết sẽ trở thành bộ dạng gì.
Vì vậy tôi phải chuẩn bị thật kỹ càng và nghiêm túc một loạt bùa chú cho những lần hành động tiếp theo, không phải lần nào tôi cũng gặp may mắn như vậy, có một câu nói thế nào nhỉ, là 'hảo vận khí nhất thiên hồi dã toán đa, ác vận nhất thứ tựu túc cú liễu'*. Hồ Bát Nhất và Bàng Tử cũng rất chăm chỉ, mặc dù Bàng Tử thích vũ khí hiện đại hóa hơn, nhưng có một số việc không thể sử dụng bằng công nghệ để giải quyết. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bàng Tử nghiêm túc làm một việc, giống như biến thành người khác vậy.
*Một ngàn lần may mắn cũng xem như là nhiều, nhưng một lần xui xẻo cũng lãnh đủ.
Tạo ra lá bùa không giống như vẽ tranh mà có thể tùy tiện bôi bôi xóa xóa, việc đầu tiên là chọn nguyên liệu. Giấy bùa được làm từ giấy gai thượng hạng, không phải loại để đốt vàng mã, phải sử dụng chu sa tinh khiết nhất mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất. Lệnh bài hoặc hộp mực đóng dấu nhất định phải sử dụng loại gỗ bị sét đánh hoặc gỗ đào lâu năm. Thời gian chế tạo phải căn cứ vào sự khác biệt của linh lực mà tiến hành ở các khoảng thời gian khác nhau, mới có thể tích lũy linh lực thuần khiết nhất. Nói tóm lại chỉ có bốn chữ, vô cùng phiền phức.
Hồ Bát Nhất và Bàng Tử xem như bị tôi bắt làm cu li, tất cả công việc chuẩn bị nguyên liệu đều do bọn họ phụ trách, còn tôi thì tập trung tinh luyện kiếm, lần này Diệp Diệc Tâm cũng thành thật hơn rất nhiều, không có việc gì làm thì ngoan ngoãn ở trong ký túc xá luyện hóa Thiên Độn kiếm, chỉ khi có vấn đề gì thì mới đến đây một chuyến.