Hồ Bát Nhất cầm trong tay một ngón nến đang thắp sáng đi phía trước, tôi ở giữa, Bàng Tử đi theo sau cùng, ba người chậm rãi bò về phía trước. Những cái hang động được đào vội vàng khiến người ta cảm thấy tối tăm và kìm nén, nhưng bù lại coi như chất lượng không khí không tệ. Để phòng ngừa động không bị sập, khi đào động, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử dùng nhánh cây chặt ở bên ngoài xuống (độ dày bằng miệng bát) rồi cột mấy cái khung gỗ lại, đâm xuống làm giá đỡ bên trong động. Nếu giữa đường đang bò mà bị sạt lở, xem như vật phẩm hiến tế bị chôn sống theo.
Bò lên khoảng chừng hai trăm mét nữa đã có thể cảm nhận được gió và luồng không khí rất mạnh, Hồ Bát Nhất dừng lại không bò tiếp, cậu ấy nói với tôi rằng chỉ cách một đoạn nữa là đến lối vào của mộ thất, cả ba người chúng tôi đều dừng lại nghỉ ngơi, ai biết được điều gì sẽ chờ chúng tôi bên trong mộ thất đâu.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ba người chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, thuận theo cửa hang nhảy vào mộ thất đã được đào thông. Đây là một minh điện, còn gọi là tẩm điện, mặc dù căn minh điện này rất rộng rãi, nhưng đồ đạc bày trí bên trong cực kỳ đơn giản, chỉ có vài món đồ và bàn ghế. Theo tư liệu ghi chép lịch sử nhà Đường, môi trường sống cá nhân của Hầu Quân Tập khá đơn giản. Dựa trên niên đại của cách bày trí này đúng là lăng mộ của triều đại nhà Đường.
Một bên của căn minh điện này dẫn đến cửa lăng, một bên kia có lẽ là thông đến tẩm điện đặt quan tài, nơi có hai cái vòng thép trên cánh cửa.
“Chắc là không có cơ quan nào đâu ha?” Bàng Tử thấp giọng lẩm bẩm.
“Không chắc chắn được, mọi người đừng đứng ở chính điện, để tôi lên xem thử.” Hồ Bát Nhất bước tới, kéo vòng thép lên, dùng lực kéo mạnh một cái, nó vẫn bất động và cánh cửa không nhúc nhích chút nào.
“Thử đổi vị trí xem sao.” Bàng Tử nhắc nhở.
“Siết lại!”
Quả nhiên, hai cái vòng thép cũng có thể chuyển động, sau khi lần lượt xoay trái phải ba vòng, cánh cửa tự động trượt sang hai bên, trước mặt xuất hiện một con đường kéo dài dằng dặc về phía trước, một ánh sáng màu xanh mơ hồ chiếu sáng làm cho con đường không tối chút nào.
“Đây chính là dạ minh châu haha, lần này phát tài rồi!”
Dưới ánh sáng, có thể thấy được cứ cách một khoảng trên đỉnh của hành lang đều có một viên minh châu màu xanh được khảm vào, Bàng Tử nhanh muốn bước tới trước.
“Đợi đã!”
Hồ Bát Nhất giữ chặt Bàng Tử, thằng nhóc này luôn nóng nảy, chỉ cần chuyện gì dính đến tiền thì cậu ta đều bỏ mặc không quan tâm, một nơi như thế này làm sao lại không có bất kỳ biện pháp chống trộm cướp nào.
Tôi lấy ra một... à, đây là thứ gọi là bóng bowling mà không biết Bàng Tử lấy từ đâu ra, có một cái chụp tay tròn vo phía trên, khá có từ tính.
‘Vút’
Cử động, giơ tay, quả bóng bowling vẽ một vòng cung và rơi xuống.
‘Vèo’
Hàng chục mũi tên thép dày như cánh tay bắn ra từ hai bên hành lang trông khá lộn xộn, tiếng xé gió mang theo tiếng rít rít đặc biệt chói tai khi vang lên trong đường hầm này. Những mũi tên này được bắn ra từ chiếc nỏ siêu mạnh mẽ, có sức mạnh đáng kinh ngạc, nhìn qua có vẻ hỗn loạn nhưng đan xen vào nhau bao trùm khắp toàn bộ lối đi. E rằng chỉ có thể biến thành ruồi muỗi mới có thể đi qua.
Tên nỏ bắn một phút đồng hồ mới dừng lại, hai bên lối đi cắm đầy những mũi tên lớn nhỏ khác nhau, có một số còn rơi trên mặt đất, bó mũi tên còn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
“Hay lắm nhóc, làm việc nhanh nhạy đấy!”
Ba người chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác.
Mượn ánh sáng màu xanh của dạ minh châu, chúng tôi men theo lối đi tiến thẳng về phía trước, hai bên đường đi đầy những mũi tên, mặc dù Bàng Tử không muốn từ bỏ, nhưng thật sự không nên tùy tiện động vào những viên minh châu, nếu có chuyện gì xảy ra cũng khó xử lý.
Sau khi băng qua lối đi dài này lại xuất hiện thêm một lối đi khác ở bên phải, dẫn đến một ngôi mộ khác.
“Hehe, đến rồi!”
Bàng Tử mừng rỡ hô lên, con đường đi qua vừa rồi đã bị dạy dỗ một trận nên cậu ta không dám tiếp tục chủ quan, mà đoạn đường này cũng không gặp nguy hiểm gì cả nên cả ba người thở phào nhẹ nhõm. Người xưa có câu ‘Có phúc thì sẽ có họa’, vừa mới ra khỏi đoạn đường thì phía sau lưng vang lên tiếng ầm ầm, chúng tôi nhìn lại thì thấy một cánh cửa đá dày mọc lên từ phía sau, đóng kín lại con đường.
“Cái này... chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bàng Tử sợ tái mặt, nhấc chân định chạy về.
“Đã muộn rồi.” Tôi lắc đầu nói với Bàng Tử: “Cánh cửa này cũng bị cơ quan khống chế, hiện tại chỉ có thể đi về phía trước.”
“Đúng vậy Bàng Tử, đừng quay đầu lại, chỉ có thể tìm công tắc điều khiển ở trong tẩm điện mới có thể mở cánh cửa đá này ra.” Hồ Bát Nhất vỗ vai Bàng Tử để an ủi.