Ngay từ Trinh Nguyên năm thứ tư, Quốc vương Vũ Văn Thái của nước Cao Xương ở Tây Vực (đều là thành phố Cao Xương, Cao Xương ngày nay là ở phía đông năm Turpan của Tân Cương) đã từng tự mình đến Trường An yết kiến Đường Thái Tông, cống hiến đồ vật. Nhưng Khúc Văn Thái phụ thuộc vào Tây Đột Quyết, ngăn cản các quốc gia ở Tây Vực nạp cống phẩm cho nhà Đường thông qua biên giới, đồng thời cho binh tập kích quấy rối trong Y Ngô (thủ đô hiện nay là Hami, Tân Cương), các nước Yên Kỳ (Yên Kỳ hiện nay ở phía tây nam của Tân Cương). Bởi vì Cao Xương nằm trên tuyến đường giao thông chính của các quốc gia dẫn đến Tây Vực vào thời Đường, vị trí địa lý rất quan trọng, cho nên Đường Thái Tông quyết tâm diệt trừ chướng ngại này. Đường Thái Tông ra lệnh cho Hầu Quân Tập làm Đại tổng quản hành quân đường thủy, dẫn đầu hàng vạn kỵ binh cùng Đột Quyết, người Khế Bật chinh phạt Cao Xương.
Vào tháng chín, Hầu Quân Tập mang vua Cao Xương là Trí Thịnh cùng các quý tộc đại thần toàn thắng trở về. Cho đến nay, lãnh thổ của nhà Đường ‘cực đông đến biển, tây đến Yên Kỳ, nam tận Lâm Ấp, bắc đến đại mạc, đều là quận huyện, từ đông sang tây có chín ngàn năm trăm mười lăm dặm, từ nam đến bắc là một vạn chín trăm mười tám dặm. Khi Hầu Quân Tập tiêu diệt Cao Xương, bởi vì tự mình bổ nhiệm quan viên mà không tấu lên triều đình, đồng thời còn tự cướp đoạt một số lượng lớn bảo vật quý hiếm, dân gian tương truyền rằng Đại mạc quỷ thành là địa phương mà Hầu Quân Tập cất giấu các tài vật này. Sau khi trở lại triều đình, mặc dù có một số đại thần trong triều tố cáo ông ta tội tham nhũng, nhưng vì điều tra mà không tìm ra được chứng cứ nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Về sau, Hầu Quân Tập tham gia vào chuyện mưu phản của Thái tử Lý Thừa Càn, sau sự việc bị bắt vào ngục, mặc dù Đường Thái Tông không muốn giết Hầu Quân Tập, nhưng đám đại thần đều cho rằng: “Tội của Hầu Quân Tập, trời đất khó tha, xin hãy diệt trừ để luật pháp được minh chứng.” Cuối cùng, Đường Thái Tông không còn lựa chọn nào khác nên trừng phạt Hầu Quân Tập, cũng chôn ông ta trong lăng mộ được xây lúc còn sống, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ông ta.
“Khải Hoàn, những tư liệu này khi nào thì tổng hợp xong?” Tôi nhận ra rằng trước đây thật sự đã đánh giá thấp Bàng Tử, lấy các tư liệu tập hợp được đến bước này, đúng là làm khó cho cậu ta.
“Hehe, cả ngày ngồi ở trong phòng làm việc, nhàn rỗi không có việc gì làm nên tiện tay xử lý ấy mà, à, Diệp Tâm cũng giúp đỡ một chút...” Nói xong, mặt mo của Bàng Tử bỗng hơi khẩn trương lên.
Tôi nói rồi mà, làm sao mà Diệp Diệc Tâm quấn lấy tôi đòi phải tham gia, nguyên nhân sâu xa là đây, Bàng Tử bị tôi nhìn trái một chút, phải một chút nên trong lòng mới thấy chột dạ, không nói một lời.
“Sư huynh, huynh thấy sao?” Hồ Bát Nhất kịp thời giải vây cho Bàng Tử.
“Thuộc hạ của Hầu Quân Tập thì là người tài ba kỳ sĩ rất nhiều, e là ngôi mộ của ông ta không dễ dàng tìm kiếm được, lần này ở trong thung lũng bị nguyền rủa có được có mất, chờ ta luyện thêm mấy món pháp khí nữa rồi hãy đi, còn về các khâu chuẩn bị khác, thì có cậu và Bàng Tử là tốt rồi.” Tôi suy nghĩ một chút, cũng không có phản đối, dù sao thì nó cũng có liên quan đến việc thăm dò ‘Đại mạc quỷ thành’.
Nhà nào cũng đều có điều khó xử riêng, hiện tại thì việc đổ đấu càng ngày càng khó khăn. Không nói đâu xa, rất nhiều công cụ không dễ mua được ở trong chợ đen, chẳng hạn các loại vũ khí nóng như súng trường, súng tiểu liên là loại hàng hóa có tiền cũng không mua được, đèn pin mắt sói và xẻng công binh vẫn có bày bán nhưng giá đắt kinh khủng, quả thật là biết cách giật tiền người khác.
“Tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu là truyền thống tốt đẹp của quân đội ta, sư huynh, huynh phải vất vả một chút rồi!” Bàng Tử ném công cụ mua được sang một bên, trút ra bao nhiêu lời nói than khổ, ý tứ cuối cùng chính là muốn tôi xuất ra tài nghệ, chế tác ra một số bùa chú. Mặc dù vật liệu để chế tạo bùa chú cao cấp khó kiếm, nhưng một số bùa chú đơn giản thì rất dễ làm và ít tốn kém hơn.
“Được rồi, nhưng chi phí mua vật liệu thì cậu trả.” Tôi liếc mắt nhìn Bàng Tử đang đắc ý và ném ra một câu thờ ơ.
Mấy món đồ đồng lấy được trong mộ của Bạch Khởi lần trước thực sự đã làm cho Bàng Tử kiếm lời, lần này để cậu ta xuất ra một ít máu cũng đáng. Phớt lờ sự phản đối của Bàng Tử, tôi nhanh chóng lập ra một danh sách vật liệu rồi nhét vào trong tay cậu ta. Trên thực tế, ngoại trừ một ít pháp khí nhất định phải dùng ngọc thạch đắt tiền luyện chế ra, mấy vật liệu còn lại thì hơi khó tìm, nhất là lệnh bài làm từ gỗ bị sét đánh, vốn muốn để Hồ Bát Nhất và Bàng Tử chịu trách nhiệm mua sắm, nhưng để nâng cao hiệu quả công việc, với lại nếu xin nghỉ phép cùng lúc thì cũng có hơi quá đáng nên Hồ Bát Nhất đã xin nghỉ trước để đi khảo sát thực địa. Hơn nữa, trong chúng tôi thì chỉ có mình cậu ta biết xem phong thủy, nên cũng không có cách nào khác hơn.