Thực ra chúng tôi đều hiểu rằng, cho dù mục đích là gì, đổ đấu không phải là một nghề nghiệp cao quý cũng không phải là nghề nghiệp hợp pháp, quan trọng nhất chính là, nó càng không phải là một nghề nghiệp lâu dài. Nếu như có thể đạt được mục đích của mình trong tình huống hợp pháp, điều này thực sự rất hấp dẫn, nhưng nhìn thư mời trước mặt, chắc chắn ba người chúng tôi sẽ có một đêm mất ngủ...
Hai ngày sau thì Shirley Dương và Diệp Diệc Tâm tới đây, đi cùng còn có Giáo sư Trần, so với hai tháng trước, tinh thần của ông ấy hiển nhiên tốt hơn nhiều. Tục ngữ nói 'Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn', hiện tại thì ánh mắt của ông ấy cuối cùng cũng lộ ra có chút tinh thần, tuy vẫn còn hơi uể oải, nhưng so với trước kia linh hoạt hơn rất nhiều.
"Giáo sư Trần, ngài còn nhớ tôi không?" Hồ Bát Nhất đi lên chào hỏi, nhiệt tình nắm chặt lấy tay của Giáo sư Trần.
"Cậu là...cậu Hồ ư?" Giáo sư Trần không chắc chắn nói.
"Đúng vậy, tôi là Hồ Bát Nhất."
...
Sau khi vào nhà ngồi xuống, không đợi Shirley Dương mở miệng, tôi liền lấy ra ba tấm thư mời và đặt trên bàn: "Cô Dương, cảm ơn lời mời của cô, chúng tôi đã thảo luận một chút và cảm thấy có thể chấp nhận công việc này, nhưng..."
Sau đó chủ yếu trao đổi xoay quanh vấn đề đãi ngộ và một số yêu cầu cá nhân, mặc dù không giống như Bàng Tử trần trụi biểu lộ sự sùng bái tiền bạc nhưng cũng không cao quý đến mức trở thành tình nguyện viên. Shirley Dương lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra cho hai bên ký tên, Bàng Tử tự hào tuyên bố rằng hôm nay cậu ta mời khách và sẽ đến Toàn Tụ Đức ăn vịt quay.
"Cô Dương, khi nào thì chúng ta bắt đầu làm việc?" Cơm nước no nê, Bàng Tử nhịn không được hỏi Shirley Dương.
"Nếu như chú không ngại thì cháu vẫn xưng hô với chú là chú An nhé." Shirley Dương không trả lời Bàng Tử mà chuyển hướng sang tôi.
"Ừm, tôi vốn dĩ không có tên, do sư phụ của tôi lấy họ của ông ấy, đặt tên tôi và Vương Thủ Chuyết, về sau thì...A Phàm Đề đặt cái tên mới cho ta là Ngải Tư Hải Đề Ngải Mãi Đề, nghĩ tới nghĩ lui thì cái tên An Lực Mãn này vẫn là thích hợp nhất, cứ gọi ta là An Lực Mãn đi!" Tôi uống rất ít rượu, hôm nay không chịu nổi sự thuyết phục của Bàng Tử, mới có mấy chén đã cảm thấy chếnh choáng, cảm xúc bắt đầu kéo đến.
Tôi mồ côi từ nhỏ, nếu như không có sư phụ, có lẽ tôi đã sớm trở thành một nắm bụi bay theo gió, tên của tôi thậm chí mạng sống đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ lúc sinh thời, đem truyền thống chính tông của phái Mao Sơn truyền bá ra ngoài. Lúc sống ở Tân Cương, hầu hết tín ngưỡng của mọi người là đạo Hồi, truyền cho bọn họ đạo phái Mao Sơn còn không bằng để Đường Tăng ăn thịt còn dễ hơn, mà cái chết của ông A Phàm Đề và A Tư Lệ làm cho lòng tôi cũng nguội lạnh theo. Mãi cho đến khi gặp Diệp Diệc Tâm, con bé thiện lương, có đôi mắt to linh hoạt và thấu triệt đã khơi dậy cảm xúc ngủ yên từ lâu của tôi, khiến cho tôi hiểu rằng trên thế giới này vẫn còn có những thứ đáng giá để tôi lưu luyến và che chở.
"Cô Dương, có phải là cô còn có việc gì không?" Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi như vậy, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử cũng buông đũa xuống.
"Cháu biết chú vẫn luôn muốn tìm hiểu bí mật của 'Đại Mạc Quỷ Thành', chúng ta cũng hiểu rõ Quỷ thành trong truyền thuyết và danh tướng triều Đường Hầu Quân Tập có liên hệ với nhau. Nghe nói sau khi Hầu Quân Tập chết đã được chôn cất gần Trường An (tức Tây An), nhưng khó xác định vị trí, mà cũng cần thời gian để đăng ký dự án. Vì vậy, lần này nơi mà chúng ta đến khảo sát là thung lũng bị nguyền rủa ở Thần Nông Giá, Tứ Xuyên."
"Thung lũng bị nguyền rủa?" Mấy người chúng tôi không hẹn mà đồng thời cùng rùng mình một cái.
"Cô Dương, không phải tôi sợ chết, đừng nói là cô xem chúng tôi giống như siêu nhân X-men đấy nhé?" Bàng Tử hít vào một hơi.
"Cô Dương, đừng nghe Bàng Tử nói nhảm, nhưng mà tại sao nó được gọi là 'Thung lũng bị nguyền rủa'?" Hồ Bát Nhất nhíu mày.
"Thung lũng bị nguyền rủa ban đầu chỉ là một thung lũng bình thường, bởi vì có một số dược liệu tương đối quý hiếm sinh trưởng trong đó nên thường xuyên có những người hái thuốc đi vào. Thế nhưng kể từ mùa thu năm ngoái, những người đi hái thảo dược trên núi sau khi trở về đều sẽ phát sinh những việc ngoài ý muốn, lúc đầu mọi người không xem trọng, thế nhưng càng ngày càng nhiều người xảy ra chuyện, và đã có hơn hai mươi người. Những người này đều đã từng đi đến thung lũng đó, sau khi trở về thì đầu óc thường xuyên ngẩn ngơ, có người còn trượt chân xuống vách núi hoặc xuống sông, còn có một số người trực tiếp tự sát, mà lúc bọn họ còn sống thường nhắc đến thung lũng đó trong mộng, lúc này mới thu hút sự chú ý của thôn dân địa phương. Không biết tình hình như thế nào mà chính quyền địa phương đã ra thông báo, đặt thung lũng đó thành khu vực cấm, cũng không có bất kỳ ai bị tai nạn nữa, và thung lũng đó cũng bị người ta xưng là 'Thung lũng bị nguyền rủa'."