Người đàn ông trong quan tài không mặc áo quan bình thường mà mặc một bộ áo giáp, lớp sơn vàng trên áo đã bạc màu, bởi vì nước trong xác đã bốc hơi hết nên chỉ còn lại lớp da khô màu nâu bao lấy bộ xương. Nhưng sau hàng ngàn năm mà có thể bảo tồn đến tình trạng như vậy cũng khá tốt rồi, trong quan tài còn có một số vật bồi táng như tượng kiếm màu làm bằng gốm thời Đường, vật dụng của các tượng đất nung, mặc dù không nhiều nhưng được bảo tồn khá hoàn hảo. Điều khiến tôi chú ý chính là một quyển sách lụa đã ố vàng bên cạnh tay phải của thi thể.
Ừm, chính là nó rồi, tôi vươn tay lấy cuốn sách lụa, Bàng Tử thì đang cầm một thanh kiếm nhìn trái nhìn phải, yêu thích đến mức không nỡ buông tay, Hồ Bát Nhất thì tìm thấy được một tấm trúc bài có khắc chữ ở bên cạnh đầu xác chết. Mặc dù chữ viết hơi mờ, nhưng cậu ta cố gắng giải mã nó, như thể như muốn nhìn ra cái gì đó.
Tuy nhiên, khi chúng tôi đang mải mê quan sát những vật được thu hoạch thì không ai chú ý được rằng, ngọn nến ở góc đông nam của tẩm điện không biết đã bị dập tắt từ lúc nào.
Trang đầu tiên của cuốn sách lụa là tự truyện của Hầu Quân Tập, bên trong ghi chép về cuộc đời và toàn bộ quá trình trước đến sau khi định tội của ông ta. Đến cuối cùng, Hầu Quân Tập có viết rằng, các quan thần cướp bóc và tham ô hối lộ trước đã đề nghị vua Thái Tông bãi bỏ toàn bộ các chức vụ của ông ta. Sau đó, việc tham dự vào cuộc tạo phản của Thái tử Lý Thừa Càn đã đặt ông ta vào chỗ chết, lúc đó đều do hoàng thúc Lý Đạo Tông xúi giục. Đường Thái Tông nghĩ đến công lao của ông ấy mà cho phép ông ta được chôn cất trong lăng mộ đã xây dựng, đồng thời để lại một hương hỏa cho gia đình. Cuối cùng chính là hai chương ghi chép bí mật trong sư môn của Hầu Quân Tập đó là ‘Bí thuật mười sáu chữ trong âm dương phong thủy’.
“Không ổn rồi, mọi người nhìn xem!”
Hồ Bát Nhất một tay cầm phiến tre, tay kia chỉ vào thi thể trong quan tài.
Không biết từ lúc nào, xác chết vốn dĩ có màu nâu nằm trong quan tài, bây giờ đã mọc ra một lớp lông xanh dày.
“Mau đóng nắp quan tài lại!” Tôi hét lên, nhưng dĩ nhiên là đã quá muộn, xác chết đã ngồi dậy, hai tay chuyển động và nhảy ra khỏi quan tài, rồi lao về phía chúng tôi như thể bay đến.
‘Bùm’
Bàng Tử tay chân nhanh nhẹn, không biết đã lấy ra búa Hỗn Nguyên từ khi nào, xem ra không cách nào né tránh được, chỉ đập một búa xuống thật sự đánh cái bánh tông này văng ra xa.
“Có hiệu quả đó, mau tiếp tục đánh.” Tôi và Hồ Bát Nhất thấy được công dụng nên cũng lấy búa Hỗn Nguyên của mình ra rồi cùng nhau đánh về phía bánh tông.
Lúc này, chúng tôi mới nhìn kỹ hơn về cái bánh tông Hầu Quân Tập này.
Mà cái bánh tông lớn này đã không còn dáng vẻ của một đại tướng khi xưa nữa, mặt mũi hiện tại... à không, phải nói là toàn thân đầy lông xanh, nó giống như một phiên bản yêu quái của Xi Vưu vậy.
Động tác của bánh tông rất nhanh, sức mạnh cũng lớn, nếu như không phải búa Hỗn Nguyên có chức năng chống sốc, thì khi nó vung tay một cái cũng sớm làm cho răng chúng tôi rơi đầy đất rồi. Nhưng dù cho chúng tôi có cầm búa Hỗn Nguyên trong tay thì cũng không có cách nào đánh lui nó được.
“Sư huynh, phải làm sao bây giờ?” Ba người chúng tôi thay phiên nhau tấn công để hai người còn lại có thời gian nghỉ ngơi.
“Hiện tại tôi không nhìn ra được manh mối nào, còn cậu thì sao?” Tôi hỏi Hồ Bát Nhất.
“Trên phiến trúc này có ghi ‘tìm đường sống từ trong chỗ chết’, không biết nó có ý nghĩa gì?” Hồ Bát Nhất đáp.
Tìm đường sống từ trong chỗ chết, tử địa, tôi nhìn chuyển động của cổ thi, đột nhiên mắt tôi sáng lên, tử địa, đó không phải là quan tài của cái bánh tông này ư?
“Bàng Tử, Bát Nhất, các cậu hỗ trợ tôi bày trận vây cái bánh tông này lại.”
Hoàn thành xong, tôi trốn sau lưng bọn họ, lấy tám cây cờ ra bắt đầu bày trận. Dù sao cổ thi thể cũng không có trí tuệ, chỉ cần nó bước vào Bát Môn Kim Tỏa trận này của tôi thì mọc cánh cũng khó trốn thoát được.
‘Bùm, bùm, bùm’
Lão Hồ và Bàng Tử lần này bộc phát, vung hai cây búa giống như quạt gió, cổ thi bị đánh lui từng bước đến chỗ tôi bày trận.
“Sắc lệnh!”
Tay phải của tôi cầm pháp quyết và chỉ về cây cờ chính, tám mặt to lớn lóe lên ánh sáng vàng kim từ từ dâng lên, cổ thi bị nhốt ở bên trong phát ra âm thanh thảm thiết.
Tái bút:
Tôi cùng với Hồ Bát Nhất, Bàng Tử sau khi từ trong mộ Hầu Quân Tập ra ngoài thì chia tay nhau ai về nhà nấy. Mặc dù tồn tại ‘Đại mạc Quỷ thành’ nhưng nó không có liên quan gì với Hầu Quân Tập cả, bí lục mà sư môn tôi tìm kiếm ‘Bí thuật mười sáu chữ trong âm dương phong thủy’ cũng đã có tung tích. Hóa ra cuốn sách mà ban đầu Hồ Bát Nhất có được là một cuốn sách nhái không hoàn chỉnh. Vì để cảm ơn cậu ấy, tôi đã sao chép một bộ bản sao của bí thuật đưa cho cậu ta, và tôi cũng đã xin nghỉ việc bên chỗ cô Dương. Sắp xếp lại tài liệu, đưa sư môn phát dương quang đại đã trở thành trụ cột tinh thần của tôi lúc về già.
[Hoàn Chính Văn]
“Đúng vậy, ta hoàn toàn nhớ kỹ.” Tôi nhìn A Phàm Đề có chút lo lắng, dù sao thì ông cũng đã ngoài sáu mươi tuổi rồi. Kể từ khi vào Tân Cương thì sức khỏe của ông ngày càng sa sút, tôi và A Tư Lệ đều khuyên ông lần sau hãy đến nhưng ông kiên quyết không đồng ý, nói cái gì mà toàn bộ Tân Cương đều vẽ trên lòng bàn tay của ông ấy, ông ấy muốn để lại bản đồ này trong trái tim tôi trước khi Hồ Đại triệu tập ông.
“Ngải Tư Hải Đề, con có thấy được bầu trời đang bốc cháy không, chao ôi! Hồ Đại lại sắp nổi giận rồi”. Nhìn hoàng hôn trên bầu trời, tôi giục lạc đà chạy về phía trước.
“Tối nay có thể có bão cát đấy.” A Tư Lệ nháy mắt với tôi một cái rồi đi theo.
Do khí hậu ở sa mạc và cũng để duy trì sức lực nên ngày hay đêm chúng tôi cũng vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước. Quả nhiên, khi mặt trăng treo đỉnh đầu thì bão cát đã đến, lúc này tiếp tục đi thì không khôn ngoan, chúng tôi tập hợp các con lạc đà lại và cho chúng nằm xuống cát, cả ba người chúng tôi đều quấn chặt trong chăn lông trốn phía sau lạc đà. Đến nửa đêm, bão cát càng lúc càng dữ dội, chúng tôi không thể không dùng công cụ để xúc cát ra khỏi người và lạc đà, nếu không liền bị chôn sống.