'Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu'*, cho dù người có thông minh đến đâu, cũng cần phải học ra học, chơi ra chơi. Tư chất của Hồ Bát Nhất và Bàng Tử vốn đã thuộc hàng đỉnh cao, điều hiếm thấy hơn đó chính là đến nay hai người vẫn là đồng thân, giai đoạn xây dựng nền tảng khá suôn sẻ, chỉ là do tuổi tác nên tiến độ sau đó rõ ràng không tốt bằng Diệp Diệc Tâm.
*Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công.
Bàng Tử thì rất muốn rèn luyện một thanh phi kiếm, nhưng nguyên liệu làm ra phi kiếm rất khó tìm được, trừ khi là gặp một thanh phi kiếm khác như Thiên Độn kiếm, nếu không thì với trình độ chân khí của cậu ấy và Hồ Bát Nhất căn bản không thể tôi luyện ra kiếm thai.
Trong nháy mắt đã là rằm tháng giêng, nhà nhà giăng đèn kết hoa chúc mừng tết xuân, mấy ngày trước vừa có một trận tuyết rơi, trong sân nhà ba người đều đang chăm chỉ tu luyện, ai cũng không có thời gian để dọn tuyết, lúc tôi tiến vào thì thật sự không biết được trong sân rốt cuộc có người hay không.
"Sư phụ, thầy có ở nhà không?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Diệc Tâm vang lên bên ngoài sân nhưng tôi cảm thấy không phải chỉ có một mình con bé, mặc dù ở giai đoạn khổ luyện này còn lâu mới đạt được trạng thái thượng thừa khi kiếm cùng khí kết hợp, nhưng sáu giác quan nhạy bén hơn trước kia rất nhiều, thuật luyện kiếm của Kiếm Tông quả nhiên không phải bình thường.
"Sư phụ, có khách đến thăm thầy ạ!" Cùng với tiếng 'cót két' của cửa sân, hai cô gái mặc áo khoác lông vũ màu xanh da trời tiến vào.
Bàng Tử vừa đến phía sau lưng tôi và người mới đến đối mặt với nhau, không khỏi thốt lên ngạc nhiên.
"Shirley Dương!"
"Có bạn bè từ phương xa đến, vui thật đấy."
Tôi đang định mở miệng nói chuyện, Bàng Tử ở phía sau đã tiến lên trước một bước còn kèm theo một câu, suýt nữa thì khiến tôi và Hồ Bát Nhất mới từ trong phòng bước ra buồn nôn một trận, về mặt văn hóa thì Bàng Tử cũng chỉ có thể đọc một bài của 'Nhân dân Nhật báo' thôi, câu nói này lấy từ chỗ nào ấy nhỉ!
" y dô, hôm nay có thể được cô Dương tới chơi thật đúng là mao ốc sinh huy* nha!"
*khách quý đến nhà
Bàng Tử vươn bàn tay béo múp của mình ra, mục tiêu là bàn tay trắng hồng mềm mại của Shirley Dương.
Đổ mồ hôi thật sự! Tôi và Hồ Bát Nhất bất lực nhìn nhau, thằng nhóc này càng nói càng không đâu vào đâu, còn 'mao ốc sinh huy' nữa chứ, sao không nói luôn 'mao phòng sinh huy'* đi!
(mao phòng: nhà vệ sinh)
"Anh Vương khách sáo rồi, tôi từ Mỹ trở về lần này là muốn gặp anh và anh Hồ... còn có chú An thâm tàng bất lộ này." Shirley Dương hướng ánh mắt về phía tôi, thuận tay nhét hộp quà vào bàn tay to đang đưa ra.
"Ơ, cô Dương thật quá khách khí rồi, đến thì đến còn mua thêm đồ gì nữa chứ." Dù da mặt của Bàng Tử dày như tường thành, cũng không nhịn được mà nhíu chân mày.
"Cô Dương cứ nói giỡn, tôi có chỗ nào thâm tàng bất lộ đâu." Tôi cười ha hả, trừng mắt nhìn Diệp Diệc Tâm đang trốn sau lưng Shirley Dương, con nhóc này vừa ló đầu ra thì bị tôi trừng mắt một cái liền rụt trở lại, chọc cho tôi cười lên.
"Cô Dương, Diệc Tâm, mời vào trong."
Hồ Bát Nhất làm ra một tư thế 'mời', dù thế nào thì cũng không thể nói chuyện với khách ở cửa được.
"Chú An, đừng trách Diệc Tâm, là cháu nhờ cô ấy dẫn cháu đến đây, dù sao thì mọi người đều biết tình huống lúc đó, Diệc Tâm có thể bình an vô sự, thật nằm ngoài dự liệu của cháu, cháu cũng thực sự mừng cho cô ấy." Shirley Dương kéo Diệp Diệc Tâm từ phía sau ra ngoài.
"Sư phụ, con..."
"Được rồi, Diệc Tâm, chuyện này vốn không có gì để giữ bí mật cả." Tôi lắc đầu, để Diệp Diệc tâm không cảm thấy bất an.
"Cô Dương, có chuyện gì lớn khiến cô phải rời nước Mỹ vào tháng giêng vậy, không phải là muốn cùng với người Hoa đón tết qua tháng này ư?" Hồ Bát Nhất có chút khó hiểu.
"Là một người bạn đã nói cho cháu rằng Diệc Tâm đã bình an trở lại trường, mọi người biết đấy, bệnh tình của Giáo sư Trần vẫn chưa có dấu hiệu khởi sắc, cứ ngơ ngơ ngác ngác, có lẽ chú An sẽ có phương pháp gì đó."
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Shirley Dương, trong lòng tôi cảm thấy phiền muộn. Lúc đó, nếu như không phải linh hồn của Diệp Diệc Tâm bị khóa Đoạt Hồn lấy đi, thì ngay cả khi đưa cô ấy trở về thì cô ấy cũng là một xác sống. Nhưng Giáo sư Trần thì khác, tình huống của ông ta và Diệp Diệc Tâm không giống nhau, chủ yếu ông ta do đau buồn quá mức nên hồn phách bị tách rời, mà cũng không có pháp khí nào để thu thập hồn phách của ông ấy, trừ phi lúc đó có cử hành một nghi thức chiêu hồn đặc biệt, nếu không thì trong vòng một ngày, linh hồn sẽ bị cuồng phong bên ngoài thổi tan.
"Thật xin lỗi, cô Dương, tôi không phải là bác sĩ, càng không phải là thần tiên, thật sự là không có cách nào." Tôi cười chua xót một tiếng, thật sự là không có cách nào.
"Chú An, lẽ nào không còn cách khác sao? Chú thử suy nghĩ lại, lần này mọi người đến Tây An, không phải đã phát hiện ra một số điển tịch thất lạc của phái Mao Sơn ư, có lẽ trong đó sẽ có ghi lại một số cách gì đó." Shirley Dương vẫn không bỏ cuộc.