Chương 44: Thung Lũng Bị Nguyền Rủa (2)

Ma Thổi Đèn Chi Mao Sơn Truyền Nhân

Khai Tâm Bất Lão Quỷ 20-01-2023 06:44:26

Nhưng cuộc sống của những thành viên trong đoàn thám hiểm khảo sát này thực sự vất vả, nghe nói là thu nhập của những nghiên cứu sinh đó chưa đến hai trăm tệ, còn không bằng tôi làm hướng dẫn viên trong nửa tháng. Giáo sư Tôn Đức Lâm đen gầy ốm nhom, cặp kính lão không biết đã đeo bao nhiêu năm rồi, Bàng Tử thì thầm vào tai tôi: "Sư huynh có nghĩ rằng cặp kính của Giáo sư Tôn đó là minh khí trong cổ mộ nhà Thanh không?" Tại một ngôi làng gần Thần Nông Giá, chúng tôi đã gặp được một người hái thuốc rời khỏi thung lũng bị nguyền rủa vài tháng trước. Đầu óc của người này đã mơ hồ, bị người nhà trói bằng xiềng xích, tóc tai bẩn thỉu, trông rất đáng thương. Theo lời kể từ người nhà của anh ta, khi cậu ấy từ trên núi xuống, đầu óc có chút mê mang và thường lẩm bẩm một mình. Bởi vì đã xảy ra hơn chục vụ tai nạn ngoài ý muốn nên người nhà luôn chăm chú theo dõi anh ta, còn đưa anh ấy đến bệnh viện để khám qua thế nhưng vô ích, tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng ngay cả người trong nhà mà anh ta cũng không nhận ra. Khi có cơ hội thì anh ta liền chạy ra ngoài, bất đắc dĩ gia đình phải nhốt anh ta lại. "Chú An, chú có biện pháp gì không?" Shirley Dương hỏi tôi. Giáo sư Tôn Đức Lâm không nói gì, nhưng những nghiên cứu sinh trẻ tuổi kia lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Nhất là Trương Xương Cát, miệng vẫn đang lẩm bẩm, nhìn dáng miệng cũng có thể nhìn ra không có gì ngoài mấy thứ như 'mê tín dị đoan', 'thần côn' tương tự như vậy. "Để tôi xem xem." Tôi không muốn nói nhiều, đầu óc không tỉnh táo có thể có nhiều nguyên nhân tạo nên, có thể là một loại thuốc không rõ nguồn gốc, một dị tật bẩm sinh hoặc là cái gì đó ẩn bên trong thân thể. Vì sợ bệnh nhân bộc phát làm người bị thương, tôi chỉ có thể đứng ngoài phòng quan sát, mặc dù râu tóc bù xù, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ khu vực mi tâm giữa hai chân mày của bệnh nhân xuất hiện một vết màu xanh, nhất là đôi mắt của anh ta, một đôi mắt vô hồn nhưng lại rất ác liệt. "Thực sự là một lời nguyền rủa hoặc nên nói là một lời nguyền rủa do có oán niệm rất lớn." Tôi quay sang Shirley Dương và nói: "Lời nguyền có thể được loại bỏ thông qua việc tịnh hóa, chỉ là..." "Chỉ là sao ạ?" Shirley Dương hỏi. "Cậu ta bị thương rất nặng, đây là một loại nguyền rủa kỳ lạ, tôi chỉ sợ đầu óc của cậu ta sẽ có ảnh hưởng nhất định sau khi trị liệu xong." "Sẽ biến thành một kẻ ngốc sao?" Người hỏi là nữ chủ nhân của căn nhà này, một người phụ nữ nông thôn chất phác. "Sẽ không... chẳng qua là về mặt ký ức sẽ có chút trở ngại." "Hãy trị đi, đồng chí, van xin ngài, ít nhất nó sẽ không tệ như bây giờ." Bà chủ nhà nước mắt đầm đìa cầu xin tôi. Quá trình điều trị rất đơn giản, thực chất đây chỉ là một lá bùa thanh tẩy, sau khi điều trị thì bệnh nhân sẽ chìm vào một giấc ngủ sâu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng ánh mắt của những nghiên cứu sinh đó nhìn tôi càng kỳ lạ hơn, rõ ràng có nghĩa là - Nhìn này, đây chính là một thầy đồng hiện đại đấy. Một người dân miền núi tình nguyện đưa chúng tôi đi, cái gọi là thung lũng thật ra là một bồn địa, giữa bồn địa là một rừng dây leo chằng chịt, thật sự là khó có thể tưởng tượng được một khu rừng bí mật lại có dáng vẻ như thế này. Đội khảo sát đóng quân bên ngoài thung lũng, do trước đó không có thăm dò bên trong nên chúng tôi không dám tùy tiện đi vào. Nhìn thấy Giáo sư Tôn dẫn theo nhóm nghiên cứu sinh ba chân bốn cẳng lấy những dụng cụ di chuyển ra ngoài, chụp ảnh rồi đo đạc, tôi cảm thấy thật buồn cười. Có lẽ nguyên nhân do đạo bất đồng bất tương vi mưu (thực tế thì tôi không hiểu được những dụng cụ đó) nên tôi dẫn theo Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đi dọc theo thung lũng một vòng, đây tuyệt đối không phải là phong thủy bảo địa, mà là một nơi hung sát. Theo lời kể của sơn dân, trước kia thung lũng này là một bảo địa, không chỉ giàu dược liệu mà còn có không ít động vật quý hiếm sinh sống ở vùng này, có không ít dân miền núi phát hiện ra gấu trúc khổng lồ, loài động vật được bảo vệ cấp quốc gia. Nhưng giờ đây, cả thung lũng âm u này lại mang đầy vẻ chết chóc, ngay cả thảm thực vật cũng đều không có sự sống chứ đừng nói đến động vật. Bên trên khối long cốt được chính phủ địa phương nộp lên có khắc nhiều ký tự chữ viết kỳ quái mà tôi không biết, nhưng cho dù có nói thế nào thì Giáo sư Tôn cũng không chịu tiết lộ những ký tự đó đại diện cho điều gì, tôi có thể nhìn ra được rằng ông ấy biết những ký tự đó. Sự biến đổi của thung lũng là việc xảy ra trong mấy tháng qua, về cơ bản thì trùng khớp với thời gian đào được miếng long cốt này, tôi đoán rằng, rất có thể lúc người dân đi hái thuốc đã vô tình đào được khối long cốt này, phá hủy một loại phong ấn nào đó. Chỉ là không biết được mặt dưới của phong ấn rốt cuộc là cái gì, để đề phòng vạn nhất, trước khi bắt đầu công việc, tôi phát cho tất cả mọi người trong đoàn một lá bùa tránh tà và bùa thanh tẩy bằng gỗ đào, có trời mới biết được trong thung lũng có cái gì.