Tôi đi ra từ phía sau thân cây, dẫn đường cho Hồ Bát Nhất và Bàng Tử, lần này nếu họ đi sai đường thì tôi sẽ cứu không kịp.
“Chính là chỗ này.”
Tôi dẫn họ đến một nơi sương mù dày đặc, bước vào không chút do dự, hai người họ cũng đi theo sau.
“Haha, thật thú vị!”
Bàng Tử cười toe toét, nhìn những tên thạch tượng quỷ vừa bước vào rừng mà vui không thể tả.
Lớp sương mù dày đặc này là một trận pháp phòng thủ do ta tự mình sắp xếp, nhìn từ bên ngoài chỉ là một lớp sương mù không nhìn rõ bên trong được. Nhưng bên trong lại nhìn được bên ngoài rõ ràng, đây cũng là một ứng dụng của trận pháp ngũ hành.
“Vẫn chưa kích hoạt trận pháp ư?” Hồ Bát Nhất nhìn tôi có dáng vẻ thờ ơ ngồi khoanh chân trên mặt đất nên có chút nóng nảy hỏi.
“Hehe, nếu như bây giờ kích hoạt sẽ hù dọa đến chúng, để chúng đi vào sâu thêm chút nữa.” Tôi chỉ ra ngoài, tượng đá quỷ ở ngay bìa rừng, nếu đội hình bị thay đổi, chúng nhất định sẽ xông vào trận với thân thể cường tráng này.
Theo như suy đoán của tôi, thì những con tượng đá quỷ này di chuyển rất chậm, đội hình tiến công của chúng giống như binh lính của quân đội chính quy, không có chút hỗn loạn nào.
“Chào mừng quý khách!”
Tôi mỉm cười rút con dao găm cắm trên cành cây, cảnh vật trong rừng lập tức thay đổi, những cây xanh khổng lồ kèm theo gió và sấm sét từ trên đầu kéo xuống.
Mặc dù chúng tôi đang trốn bên trong trận pháp, nhưng nhìn khí thế của cây đại thụ mang theo gió và sấm sét lao về hướng những tên tượng đá quỷ đó cũng khiến trong lòng chúng tôi có chút rung động. Dù cho chúng có liều mạng cầm kích chống cự, nhưng với tứ chi cứng ngắc như vậy thì làm sao có thể chịu đựng được cuộc công kích như vũ bão kia. Chỉ một lúc sau thì bọn chúng đã hoàn toàn chịu trận.
Ừm, lực phòng ngự mạnh như vậy quả nhiên có lợi, mặc dù chúng bị linh hồn ma quỷ chiếm hữu cơ thể, nhưng tiên thiên ngũ hành mang đến ảo giác vẫn có hiệu quả đối với chúng. Hơn nữa, trái xô phải đập như vậy làm cho thân thể cao lớn của bọn chúng ngã trái ngã phải, càng ngày càng lún sâu vào ảo giác.
“Những cái cây khổng lồ này là thật hay ảo giác vậy sư huynh?” Bàng Tử hỏi tôi.
“Cậu có thể đi ra cảm nhận thử một chút.” Tôi cười trêu chọc, tôi cũng không dám thử đối đầu với sức mạnh của Ất Mộc này đâu.
“Xem như tôi chưa hỏi vậy.” Bàng Tử nhún vai, quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này, cảnh tượng trong rừng cây lại có sự biến đổi, hơn mười tên tượng đá quỷ bị một tia năng lượng màu xanh lục trói buộc, không thể động đậy. Từng cái cây khổng lồ thô hơn đỉnh núi đập vào đầu bọn chúng một cách hung ác, có mấy tên đã bị đập đến nỗi phá hủy đi dáng vẻ ban đầu, ngoài cơ thể cũng xuất hiện những vết nứt.
Dường như trận pháp có linh tính, biết những tượng đá quỷ này đã bị thương nên công kích càng dữ dội và mãnh liệt hơn, đòn cuối cùng là sóng lớn vỗ bờ, cuốn hàng ngàn lớp đá sỏi lên. Liên tục bị cây đại thụ đập xuống như vậy, tất cả bọn tượng đá quỷ đồng thời sụp đổ, đá vụn trắng xám nằm rải rác trên mặt đất, từng tia khí màu xanh lục từ đó bay lên, nhưng những tia khí này nằm giữa một cột màu xanh lam nên thấy không rõ lắm.
“Đó là vật gì vậy?” Hồ Bát Nhất hỏi.
“Quỷ linh, là một loại quỷ linh được luyện ra từ hồn phách của con người.” Tôi đáp.
“Gỗ này có thể tiêu diệt được bọn chúng không?”
“E rằng có chút khó khăn, một lát sau sợ là chúng sẽ có khả năng bỏ trốn, nhưng mà…” Tôi rút ra một cây kiếm lệnh: “Nếu thêm vào chút gia vị nào đó thì nó sẽ là một câu chuyện khác.”
“Ly hỏa chi tinh, thính ngũ hào lệnh, đi!”
Tôi lần lượt chỉ Long Bàn Hỏa Kiếm Lệnh vào khoảng hơn mười cột sáng màu xanh, hơn mười tia lửa bắn vào cột sáng giống như tia chớp.
Một tiếng ‘bùm’ vang lên, cột sáng xanh đầu tiên dần dần chuyển sang màu đỏ, rồi bùng nổ thành ngọn lửa, sau đó lại biến thành biển lửa, bên trong dường như còn truyền đến tiếng kêu khóc lóc thảm thiết.
“Nó có thể thiêu chúng ta chết luôn hay không?” Hồ Bát Nhất và Bàng Tử cùng nhau níu lấy tay áo của tôi, bày ra tư thế giống như chỉ cần nhận câu trả lời không vừa ý thì họ liền sẵn sàng ném tôi ra đó.
“Mộc sinh hỏa, vừa hay chính là khắc tinh của quỷ linh, chờ quỷ linh bị luyện hóa xong thì chúng ta có thể ra ngoài được rồi.” Tôi vội vàng giải thích.
Hai thằng nhóc này vẫn chứng nào tật nấy, giống như lúc ở trong sa mạc cũng đem tôi ra làm lá chắn trước thảm họa.
Tiếng than khóc dần dần nhỏ xuống, mà dường như ngọn lửa ở bên ngoài càng ngày cháy càng dữ dội hơn, chúng tôi ở trong trận pháp cũng cảm nhận được nhiệt độ ập đến xung quanh cơ thể. Trận pháp cũng dần trở nên bất ổn, phải tranh thủ thời gian để hành động nhanh chóng và cũng đừng đặt bản thân vào trong đó.
“Khảm thủy chi tinh, thính ngũ hào lệnh, đi!” Tôi nhanh chóng làm ra một pháp lệnh Huyền Vũ, tay kết lại thành pháp quyết chỉ ra phía ngoài, một ngôi sao nhỏ màu bạc bay đi, chốc lát biến thành cơn mưa phùn mù mịt.