Nơi này không phải vùng núi, mặc dù người ở thưa thớt, nhưng có một khu rừng rậm rạp như vậy hay nói cách khác là có rừng rậm tồn tại thì cũng khá kỳ lạ. Tôi cũng không tin tưởng khái niệm bảo vệ môi trường hay hệ thống pháp luật có thể mạnh đến như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Cái này giống như cửa của một con đường, trải qua hàng ngàn năm, vốn dĩ đường mòn trong rừng có thể đã bị những cây cối cao lớn, cỏ dại và cây bụi rậm rạp lấp đầy
“Có cái gì mà không vào được chứ, không phải là không có đường để đi.” Bàng Tử vung chiếc rìu bổ củi trong tay mà trước khi đi Hồ Bát Nhất đã dặn dò mua qua điện thoại và nói một cách đầy tự hào: “Lỗ tiên sinh đã dạy bảo chúng ta rằng ‘Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi’.”
“Được rồi, sự can đảm của Bàng Tử rất đáng khen, việc mở đường này giao cho cậu, cậu đi tới nhìn một chút đi.”
Tôi đang suy nghĩ trong lòng, nhưng để Bàng Tử đi dò đường kiểm chứng cũng không tệ, dù sao cũng không có nguy hiểm gì. Dựa trên sự hùng vĩ và bố cục của khu rừng này để xem xét, thì đây là rừng nhân tạo, người trồng rừng tinh thông thuật ngũ hành. Mục đích của việc tạo ra khu rừng này là ngăn chặn mọi người tiếp xúc với khu rừng, không phải một trận pháp mang tính sát thương.
“Hehe, có gì khó đâu.”
Bàng Tử rất có khí thế vung chiếc rìu trong tay như bổ củi, có khí chất một đi không trở lại, cảm giác của tôi cũng rất tốt, nhưng người ngoài nhìn vào thì có chút buồn cười. Chúng tôi chỉ thấy Bàng Tử dậm chân tại chỗ, chặt bụi cây trước mặt khiến cành lá bay tứ tung
“Dừng tay!”
Tôi hét lên.
“Sao thế?” Bàng Tử quay đầu lại hỏi tôi.
“Cậu nhìn xem cậu đã đi được bao xa rồi?” Tôi chỉ vào dưới chân cậu ta.
Bàng Tử nghi ngờ cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu quan sát một chút: “Chết tiệt, hóa ra đã dậm chân tại chỗ này nửa ngày trời rồi!”
“Là quỷ đả tường ư?” Bàng Tử nắm chặt rìu bổ củi đi loanh quanh bốn phía rồi nhìn tôi.
“Cũng gần giống như vậy, nhưng đây chỉ là một trận pháp.” Tôi chậm rãi nói.
“Trận pháp?”
Hai người nhìn tôi để chờ giải thích thêm.
“Đúng vậy, lúc nãy tôi chỉ xem như một khu rừng nhân tạo được cố tình bố trí thành một trận pháp. Bây giờ xem ra, người bố trí trận pháp khá là thông minh, hắn đã lợi dụng khu rừng này để tạo thành một trận pháp từ tự nhiên. Nếu có người cố tình tiến vào, kết quả chỉ có thể đi lòng vòng như Bàng Tử vừa nãy.” Tôi thật sự bội phục bậc tiền bối đã bày bố trận pháp, sự khéo léo này thật không có cách nào so sánh được.
“Đó rốt cuộc là trận pháp gì, có thể phá giải không?” Bàng Tử sốt ruột hỏi tôi.
“Không có vấn đề gì, trận thế này chỉ là mượn hoàn cảnh xung quanh mà thôi, chỉ cần tìm ra được mắt trận thì có thể phá được nó, nhớ kỹ, hai người phải đi theo bước chân của tôi, không được sai sót.” Tôi nói chắc nịch.
Dù không tình nguyện cho lắm, nhưng mang danh hướng dẫn viên trừ tôi thì cũng không còn ai khác, tiến lên mười bước,... rẽ tám bước rồi đi được một lúc, tôi quan sát bốn phía rồi rẽ phải lần nữa.
“Đợi đã, đó là vách núi!”
Bàng Tử đang theo sát liền níu lấy vạt áo của tôi, người luôn luôn trấn định như Hồ Bát Nhất cũng thay đổi sắc mặt.
Không biết từ lúc nào sương mù đã bao phủ trong rừng, con đường trước mặt nhìn không thấy rõ, một cơn gió nhẹ thổi qua, sương mù cũng dập dờn theo. Giữa hai khe hở, một vách núi dựng đứng một cách kỳ lạ hiện ra....
“Nhắm mắt lại, tiến về phía trước sáu bước.” Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị bước về phía trước.
“Sư huynh, huynh chắc chắn không?” Hồ Bát Nhất lo lắng hỏi tôi.
“Tin tôi đi, không sao đâu.” Tôi trở tay vỗ vai của Hồ Bát Nhất, ra hiệu cứ yên tâm.
Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về..., sau khi Bàng Tử nói xong, cậu ta nhìn tôi từ phía sau sải bước về phía vực thẳm, rất có tư thế oanh liệt như chim én sải cánh, ngay lúc đó lại biến mất trong sương mù. Khi Hồ Bát Nhất và Bàng Tử nghiến răng như thể đang chính trực hy sinh lao xuống vực thẳm, họ lại phát hiện ra mình đã đứng trước ngôi mộ cổ trước đó, mặc dù năm tháng đã bao phủ bên ngoài ngôi mộ bằng một thảm thực vật dày đặc, nhưng bức tượng đá trước ngôi mộ vẫn trung thành thực hiện nhiệm vụ của mình. Trên những bức tượng đá quái thú này được phủ lên một lớp thực vật dày như rêu khiến chúng trông càng quái dị hơn.
“Sư huynh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bàng Tử hơi hốt hoảng lau mồ hôi hỏi tôi.
Không sợ chết là một chuyện, còn việc không muốn sống mà lao vào chỗ chết thì lại là chuyện khác. Không chỉ có mình Bàng Tử bị dọa đến toát mồ lạnh, mà chính bản thân tôi cũng phải toát mồ hôi theo, ngay cả người luôn bình tĩnh như Hồ Bát Nhất cũng lắc đầu liên tục, đủ có thể thấy được ảo cảnh này đáng sợ đến mức nào.
“Đừng bước lên nữa!” Tôi kéo Hồ Bát Nhất đang muốn tiến về phía trước, chân mày hơi nhíu lại, cảm thấy uy lực của trận pháp này không chỉ dừng lại ở đó.