“Sư phụ, lần sau dẫn con đi nữa nha, được không ạ?” Diệp Diệc Tâm nghe kể mà lòng ngứa ngáy khó chịu, không ngừng lắc lắc cánh tay của tôi.
“Khụ, nhẹ nhẹ, nhẹ nhẹ thôi, lắc nữa sẽ gãy mất!” Tôi tuyệt vọng rút cánh tay đáng thương của mình lại, thân thể của con bé này hồi phục rất tốt, mấy tháng nay trải qua rèn luyện nên sức mạnh đã tăng lên rất nhiều.
“Không được, trừ khi thầy đồng ý!” Diệp Diệc Tâm tiếp tục nũng nịu lắc cánh tay của tôi.
“Được rồi, đồng ý, đồng ý!” Vì cứu cánh tay đáng thương của tôi, tôi lại bị đệ tử của mình ức hiếp, thật thảm quá mà!
Ừm, nói thật thì hiện tại theo cách nói của Mao chủ tịch, thì chúng tôi cũng được xem như là người nhà nước. Văn phòng chi nhánh Trung Quốc của tổ chức Bảo vệ Di sản Văn hóa Thế giới được đặt ở Bắc Kinh, không có mấy bước liền đến nơi, chi tiền lương đúng hạn hàng tháng, cũng là mười phiếu lớn (100 nhân dân tệ), lúc ấy chắc chắn được xem là tầng lớp làm lương cao, không đáng thương như lời Bàng Tử kể lể. Nói trắng ra, là cảm giác gò bó quá, lúc này đặc biệt nhớ đến những ngày tháng của cuộc sống tự do tự tại đó.
Tuy nhiên, tôi cũng không hứng thú lắm với phần công việc này, nhắc đến lại nhớ đến thời gian làm hướng dẫn viên du lịch ở Tân Cương hơn. Không biết tại sao tôi lại càng nhớ đến những ngày cưỡi lạc đà rong chơi trên sa mạc Gobi, rong ruổi phiêu bạc tứ phía ngân nga theo tiếng chuông lạc đà. Nếu tôi hoàn thành di nguyện của sư phụ càng sớm càng tốt, thì tôi có thể sớm ngày trở lại cuộc sống trước đó mà tôi yêu thích.
“Được rồi, đừng nhúng tay vào nữa, ra ngoài chơi trước đi.” Bàng Tử đẩy Diệp Diệc Tâm ra ngoài cửa như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Ừm, sư huynh, chúng ta có thể cân nhắc đến việc nghỉ ngơi hay không?” Bàng Tử trừng mắt nhìn Hồ Bát Nhất vẫn luôn im lặng không lên tiếng, trong lời nói giống như ẩn chứa hàm ý gì đó.
Nghỉ ngơi? Tôi có chút nghi ngờ nhìn Bàng Tử một cái, rồi lại chuyển sang Hồ Bát Nhất, từ người làm công việc dưới đất chuyển sang nhân viên cổ cồn trắng, tôi vẫn chưa hiểu lắm những thuật ngữ đó.
“Sư huynh, Bàng Tử là người không chịu ngồi yên, trong lòng của cậu ấy chắc chắn đang có chủ ý gì rồi. Bàng Tử, cậu cũng đừng nói nhảm, cứ nói thẳng đi.” Hồ Bát Nhất cười, cậu ấy và Bàng Tử đã quen biết nhau nhiều năm, nói khó nghe một chút thì chỉ cần Bàng Tử vểnh cái mông lên một chút thôi, cậu ta sẽ biết được Bàng Tử ị ra cục phân màu gì rồi.
“Khụ… là như thế này…” Bàng Tử bị Hồ Bát Nhất nói đến liền có chút xấu hổ, lúc này mới một chín một mười nói ra hết thảy.
Theo lời của Bàng Tử, ‘Mã vô dạ thảo bất phì, nhân vô ngoại tài bất phú’*, mới vừa đưa cậu ta nếm qua ngon ngọt ở thị trường đồ cổ, giờ lại để cho cậu ta ngồi đàng hoàng làm việc ở trong phòng thì tuyệt đối không thể làm được.
*Một con ngựa không thể béo nếu không ăn cỏ đêm, một người không thể giàu có nếu không có của cải bên ngoài.
Làm chút ít việc cá nhân, chính là ý tưởng của Bàng Tử từ sớm lúc bước ra từ mộ của Bạch Khởi. Hồ Bát Nhất cũng nói là đã từng nghi ngờ có một ngôi mộ khác gần mộ của Bạch Khởi, chỉ là lúc đó không có thời gian để tìm hiểu. Bàng Tử cũng không nhàn rỗi mà ngồi đợi cho phí công, cậu ta nếu nhàn rỗi không có chuyện gì thì sẽ đi thư viện tìm tư liệu, so với một học giả còn giống hơn. Đáng nói hơn, cậu ta lại có thể thực sự tìm ra một ít đồ liên quan đến, theo mô tả trên dữ liệu, Đại tướng quân Đường Tả Vệ, lộ quốc công của Hầu Quân Tập có thể được chôn cất ở nơi đó.
Hầu Quân Tập là một danh tướng Đường triều, là một trong hai mươi bốn công thần của Lăng Yên Các, từ rất sớm đã trở thành Mạc Phủ của Tần vương Lý Thế Dân, nhiều lần theo quân xuất chinh, nhiều lần đảm nhiệm Tả ngu hầu, Xa kỵ tướng quân, Phong Toàn Tiêu huyền tử. Sau đó ông dần dần được trọng dụng và tham gia hoạch định mưu lược. Sáng sớm ngày bốn tháng sáu năm Vũ Đức thứ chín (năm 626), Lý Thế Dân dẫn Hầu Quân Tập, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Vũ Văn Sĩ cùng Cao Sĩ Liêm, Trình Tri Tiết, Tần Thúc Bảo, Đoạn Chí Huyền, Khuất Đột Thông và Trương Sĩ Quý phát động cuộc đảo chính ở Huyền Vũ Môn (cổng chính phía Bắc Thái Cực Cung của Trường An), phục kích Thái tử Lý Kiến Thành và Tề vương Lý Nguyên Cát, xác lập thành công địa vị của Thái tử Lý Thế Dân. Do Hầu Quân Tập là một trong những người lập kế hoạch chính cho sự kiện ở Huyền Vũ Môn, lập được công lớn, cho nên Lý Thế Dân đã trọng thưởng cũng như bổ nhiệm ông ta làm Tả Vệ tướng quân, sau lại phong Hầu Quân Tập làm Lộ Quốc công.
Kể từ khi thành lập nhà Đường, đội quân Thổ Cốc Hồn nhiều lần tập kích quấy phá biên giới phía Bắc nhà Đường. Hầu Quân Tập cùng Lý Đạo Tông, Lý Tĩnh dẫn quân Đường bao vây tấn công, quân Thổ Cốc Hồn bị đánh bại bởi các chiến thuật đuổi đánh quyết liệt, từ đó củng cố được biên giới phía Tây Bắc nhà Đường.