“Sao vậy, chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?” Bàng Tử sờ sờ sau đầu, bộ dáng vẫn còn đang sợ hãi.
“Đương nhiên rồi, trận pháp Bát Mộc Dịch Tượng này là dựa vào các vật liệu vốn có mà tạo thành, rừng cây trước mặt chúng ta là nơi hiệu nghiệm nhất, vốn dĩ lấy bốn thay tám là số chẵn, gặp số lẻ thì tốt. Nếu bước lên một bước, rất có thể chính là khoảng cách giữa người và trời, tốt nhất không nên di chuyển nữa.” Tôi rút một con dao găm từ túi Càn Khôn ra, một mình bước về trước.
Vừa mới tiến lên một bước, ngay lập tức trước mặt xuất hiện một hàng cây, khiến Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đều kinh ngạc không thôi. Đột nhiên, hàng cây biến thành ngàn khúc gỗ rơi xuống đầu, Hồ Bát Nhất cách tôi gần nhất thì vừa sợ hãi, vừa muốn lao tới cứu tôi nhưng tôi đã ngăn cậu ta lại.
“Đừng di chuyển!”
Tôi hét lớn một tiếng, dao găm trong tay tôi bắn trúng khúc gỗ thứ ba ở giữa hàng cây, ừm, đây là tốc độ nhanh nhất so với năng lực của tôi rồi. Thật may mắn, khi những ảo ảnh đó sắp ập đến, con dao găm đã cố định vào gốc cây, tất cả những ảo cảnh ở trước mặt đã biến mất.
Bàng Tử và Hồ Bát Nhất thấy trăm ngàn cây gỗ lăn đến như vũ bão nhưng đột nhiên biến mất như gió, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng. Thật vi diệu, cái này nếu không phải có người tận mắt thấy thì cũng không thể tin được. Nhìn về phía trước lần nữa, ngay cả hàng cây lúc đầu cũng không thấy nữa, chỉ có con dao găm ở gốc cây kia mới là thật, hai người không khỏi toát mồ hôi khắp người.
“Được rồi!”
Tôi vẫy tay về phía sau, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử chạy đến.
“Thật quái dị! Đây là cái trận pháp quỷ quái gì thế?”
Bàng Tử lau mồ hôi lạnh trên trán và nói với tôi.
“Đây là tinh hoa của quốc gia, không phải trận pháp quỷ quái gì đâu.” Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Sư huynh, trận pháp này đã bị phá vỡ hết rồi phải không?” Hồ Bát Nhất hỏi.
“Đây chính là chỗ kỳ diệu của trận pháp Bát Mộc Dịch Tượng, nếu như muốn phá vỡ trận pháp này, cần phải lấy Tuất Hỏa để tiêu diệt Ất Mộc. Hiện tại là tôi sử dụng Canh Kim để chế trụ Ất Mộc, miễn là tiêu diệt được cấm chế, trận pháp vẫn có thể hoạt động.” Tôi giải thích.
Lúc này khoảng cách đến ngôi mộ chỉ còn một đoạn ngắn, không biết vì sao mà tôi cứ cảm thấy bồn chồn, giống như có ai đó đang theo dõi mọi hành động của chúng tôi trong bóng tối vậy, nhưng khi cẩn thận quan sát thì lại không tìm được chút dấu vết nào.
Thực lực của quốc gia thời Đường đã ở đỉnh cao, đặc biệt là theo quy tắc ‘Trinh Quán chi trị’ nên quốc lực nhà Đường đạt đến sự thịnh vượng chưa từng có. Do đó, lăng tẩm của bọn họ cũng được xây dựng hoành tráng, công trình đồ sộ, mà Hầu Quân Tập cũng được liệt vào danh sách công hầu, lăng mộ đương nhiên cũng sẽ không tệ. Trước lăng mộ của ông ta, có hơn mười bức tượng binh lính cầm kích mang áo giáp, những bức tượng này được điêu khắc sống động, trong y như người thật vậy.
“Cẩn thận!”
Khi Bàng Tử đang quan sát một bức tượng trong đó, Hồ Bát Nhất đã hét lên vào kéo cậu ta lại, một cơn gió thổi ‘vù’ một tiếng quét qua đầu cậu ta, chiếc nón lưỡi trai đã bị cắt làm đôi.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Bàng Tử còn chưa tỉnh táo hẳn lại bị một cơn gió quét tới, lúc này cậu ta dứt khoát lăn tới chỗ Bát Nhất. Khi lăn đến trước mặt chúng tôi, lúc cậu ta thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lại thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Hai hàng binh sĩ mặc áo giáp đang tiến về phía chúng tôi với đội hình ngay ngắn, nếu như không có tiếng bước chân nặng nề và chi dưới cực kỳ cứng đờ, chúng tôi còn cho rằng đó là người sống. “Chẳng lẽ đây cũng là tượng binh mã ư?” Bàng Tử đặt câu hỏi trước, mặc dù cũng có những tượng binh mã được chôn trong các ngôi mộ cổ, nhưng ngoại trừ lăng của Tần Thủy Hoàng thì hiếm khi nghe nói có ngôi mộ nào khác mà có tượng binh mã được chôn cùng. À, đúng rồi, trong những ngôi mộ cổ thời Đường, cũng có khai quật được các tượng binh lính có ba màu sắc, một số có cầm kiếm, cung tên và cưỡi ngựa,... nhưng số lượng cũng không nhiều.
“Không, không phải là tượng binh mã. Bát Nhất, Bàng Tử, mau nấp vào rừng cây đi!”
Tôi phát hiện những bức tượng lính này không giống như những bức tượng binh mã bên trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, nó được nung bằng gốm bọc xác người bởi các thợ làm gốm, không cần dùng đến vũ khí, chỉ cần với số lượng đó cũng đủ nghiền nát tôi rồi, mà trong tình trạng ở dạng bột nhé.
“Lần này chúng ta gặp quỷ thật rồi!”
Tôi nhanh chóng chạy vào rừng, rồi quan sát kỹ những thứ này.
Đây không phải tượng có cơ quan, nhưng nó không phải tượng binh mã trong lăng Tần Thủy Hoàng, ngoại trừ thân thể to lớn nặng nề ra thì ánh mắt của những binh sĩ này linh hoạt hơn so với tượng binh mã, mặc dù không có quái dị nhưng có phần nham hiểm nhiều hơn... không, là âm khí.
“Tượng đá quỷ!”
Trong đầu đột nhiên chợt lóe lên, tôi không khỏi buột miệng nói ra.
“Tượng đá quỷ là cái gì?”