"Ông An Lực Mãn."
"Tôi không có già như vậy!"
"Vậy chú An, chú nhận cháu làm học trò đi!"
"Nếu chú không đáp ứng, cháu cứ quỳ không đứng dậy đâu..."
"Nếu như ngài lại không đáp ứng, cháu sẽ..."
Là người nào nói tên của phụ nữ thể hiện sự mềm mại hả, nhất định nhắn đã sai lầm rồi, tên của phụ nữ phải là kiên trì không ngừng đấy! Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách chấp nhận Diệp Diệc Tâm làm học trò.
Thực ra, ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ sẽ không thu nhận cô ấy, dù sao tuổi của tôi cũng lớn rồi, phải cân nhắc việc truyền thừa của sư môn, chỉ là cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, mà suốt ngày chạy nhảy bên ngoài, người nhà cũng sẽ lo lắng. Nhưng Diệp Diệc Tâm nói rằng cô ấy chỉ là cô nhi, là dựa vào học bổng đi học đại học, không có người thân nào trong nhà, những người họ hàng cũng rất ít liên lạc với nhau chứ đừng nói tới việc quan tâm họ, nói đến nỗi làm cho tôi nước mắt lưng tròng, cảm xúc đồng tình dâng trào mà đáp ứng haiz, xúc động chính là ma quỷ mà!
Đoán chừng tin tức Diệp Diệc Tâm 'đã chết' lúc này đã truyền về trường học, tôi vội vã đến bưu cục gửi một bức điện báo khẩn cấp, được đi học đã là điều không dễ dàng nên đừng đánh mất đi tư cách học sinh. Thân thể đứa nhỏ Diệp Diệc Tâm này quá yếu, đi đường dài xóc nảy sẽ không chịu được, trong bức điện báo, tôi nói sơ qua tình hình của Diệp Diệc Tâm một chút, xin nghỉ dài hạn để ở chỗ tôi tịnh dưỡng. Nhưng đầu tiên tôi phải vượt qua cửa ải của Ngải Cách Lỗ Mãi Mãi Đề, lão già này cứ khăng khăng rằng tôi đã lừa gạt phụ nữ nhà lành, đồng thời đọc cho tôi nghe trong một thời gian dài như là 'Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị'... Hồ Đại ơi!!! Sao ngài không giáng xuống một tia sét đánh chết lão già lắm mồm này đi?
Điều dưỡng hơn ba tháng, thân thể của Diệp Diệc Tâm rốt cuộc cũng chuyển biến tốt, tôi chuẩn bị mang cô ấy về Bắc Kinh. Năm 1948. tôi bí mật quay về Bạch Chi một chuyến, tên của sư phụ được phát hiện ở trên bia mộ phía sau, ông ấy mất chưa đầy một tháng sau khi tôi đi. Từ đó về sau, tôi không bao giờ trở lại Bắc Kinh nữa.
Lần này trở lại Bắc Kinh, một là đưa Diệp Diệc Tâm quay về trường học, hai là muốn tảo mộ sư phụ, cuối cùng là muốn tìm đội trưởng Hồ nói chút chuyện. Những năm này làm hướng dẫn viên, cũng gặp mấy thầy phong thủy tự xưng là chân tài thực học, chỉ là trong bụng vị đội trưởng này có 'hàng'. Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, dù sao thời gian cũng không đợi người.
"Diệc Tâm, con biết tìm đội trưởng Hồ đó ở đâu không?" Tôi hỏi Diệp Diệc Tâm đang dựa vào lưng ghế bên cạnh ngủ gà ngủ gật, thanh niên ngày nay hay thật đấy, mới ngồi xe lửa mấy tiếng đồng hồ đã ngủ thiếp đi, không biết ngủ nhiều sẽ tăng cân sao.
"Vâng, sư phụ, người đó tên Hồ Bát Nhất, con cũng không biết anh ta sống ở đâu. Nhưng anh ấy và Bàng Tử được một người tên là Đại Kim Nha giới thiệu cho Giáo sư Trần, Đại Kim Nha chắc chắn sẽ biết nơi bọn họ ở."
"Vậy đi đâu để tìm Đại Kim Nha đây?"
"Có lẽ là vận chuyển đồ cổ ở chợ đồ cổ Phan Gia Viên, sư phụ, đừng nóng vội, con thu xếp ổn định ở trường học thì cùng thầy đi tìm nhé, nhưng..." Cô ấy kéo âm thanh dài ra.
"Nhưng sao?" Tôi khẩn trương và cũng cảnh giác lên, hiện tại có chút đề phòng, vừa nghe Diệp Diệc Tâm nói với giọng ngân dài, tôi giống như nghe thấy một cảnh báo vậy.
"Nếu như thầy quyết định đi thám hiểm nơi nào thì phải đưa con đi cùng."
Uy hiếp, từ đầu đến cuối đều uy hiếp, bạn nói xem, tôi có thể ... không thỏa hiệp sao? Tôi nhìn nữ đệ tử có một gương mặt thanh thuần đang tươi cười trước mặt thì cảm thấy thật bất lực nha, niềm hối hận mãnh liệt như sông Vạn Lý Trường Giang cuồn cuộn dâng trào haiz.
"Diệc Tâm, tố chất thể lực của con cần cải thiện hơn nữa..."
"Diệc Tâm, con là tương lai của tổ quốc, sau khi tổ quốc cải cách mở cửa cần các con đến xây dựng..."
"Diệc Tâm, con còn trẻ, phải học tập thật chăm chỉ, ngày ngày sẽ tiến bộ." Tôi dồn sát, lấy Tứ Tự Kinh của Ngải Cáp Mã Nhã nói một tràng.
"Sư phụ, uống một ngụm trà rồi nói tiếp ạ."
Nữ sinh trong sáng đặt ở trước mặt tôi một tách trà ô long thơm phức, một bà lão bên cạnh còn khen ngợi, nhìn cô gái này thật có hiếu làm sao.
Haiz! Xem như tôi phải tự bãi ô long rồi!
Lúc xe lửa đến trạm thì tròng mắt của tôi muốn lòi ra luôn rồi, đây vẫn là Bắc Kinh ư? Nhìn đám đông nhộn nhịp và xe cộ chạy không ngớt, tôi có chút choáng váng chưa hoàn hồn kịp.
"Sư phụ, thầy đến Bắc Kinh là khi nào, hiện tại là những năm tám mươi, mỗi ngày đều thay đổi ạ." Diệp Diệc Tâm nhìn ra được trong lòng tôi đang chấn động.