Vương Anh không cảm thấy bản thân cần phải nhận lời xin lỗi của người khác, đầu tiên cô không phải là nguyên chủ, xuyên qua mấy ngày nay cô cũng không vì Vương Linh Linh là người một nhà mà vui cười, ngay cả lúc nãy cũng chỉ bị đánh mấy cái, mà Lý Xuân Quyên còn bị đá ngã sấp trên mặt đất, coi như hòa nhau.
Thứ hai, phong cách sống của nguyên chủ Vương Anh cũng không đồng tình. Dù tính cách của nguyên chủ không giống cô, nhưng cô ấy mang danh con gái của liệt sĩ, gốc gác ngay thẳng, cho dù trực tiếp đi chạy đến chỗ của Đại đội trưởng nói vài câu cũng được, chỉ cần nhìn Điền Hữu Phúc có lỗi liền trực tiếp xin lỗi, nghĩ đến nếu ông ấy nhìn thấy bất cứ manh mối gì thì cũng sẽ cảnh cáo một nhà Vương Vĩnh Thuận.
Rõ ràng có nhiều cách như vậy nhưng một cái nguyên chủ cũng không dùng đến, lại mỗi ngày đều thành thật ở trong nhà làm việc, rõ ràng khiến bản thân ấm ức mà chết.
Trên mặt Vương Anh vẫn là biểu cảm rụt rè xen lẫn đau khổ, lúc này còn không nắm chắc thời gian kể khổ, nói hết một lượt những ấm ức mà nguyên chủ phải chịu đựng thì cô thật sự là đồ ngốc.
Nhưng kể khố cũng cần chú ý, chỉ thấy Vương Anh sợ hãi hỏi: "Chú Hữu Phúc... Cháu muốn bán căn phòng của ba mẹ cháu cho đại đội... Đại đội có cần không ạ?"
Điền Hữu Phúc dường như không nghe hiểu ý của Vương Anh là gì: "Cái gì?"
Ông ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Vương Anh khóc lóc kể ra Lý Xuân Quyên khắt khe, sao cô bé ngược lại lại nhắc đến muốn bán căn phòng chứ?
Vương Anh như thể bị giật mình, lại nhanh chóng bổ sung: "Chú Hữu Phúc, cháu muốn bán căn phòng, hoặc là đại đội đổi cho cháu một cái lều ở... Chỉ cần không phải lều cho gia súc là được."
Đừng nói Điền Hữu Phúc ngay cả mọi người xung quanh cũng không hiểu được.
"Đứa bé ngốc, không phải cháu nghĩ cái gì đó rồi chứ? Đây là căn nhà của ba mẹ cháu để lại, cháu ngoan ngoãn ở lại đi, sao lại muốn bán?"
"Đúng vậy đấy, có hai căn phòng này rồi, sau này con muốn tìm người ở rể hay gả ra ngoài đều tiện cả."
Điền Hữu Phúc cũng khuyên theo: "Cháu sợ bác gái của cháu vẫn sẽ bắt nạt cháu phải không? Cháu yên tâm, lát nữa chú sẽ nói chuyện với bác gái của cháu, căn nhà của con không liên quan đến bọn họ, yên tâm ở lại đó."
Đáng thương thay, có lẽ đứa trẻ này bị bác gái hù dọa, không dám ở gần với người nhà này.
Vương Anh: "Không phải... Chỉ là cháu cảm thấy..."
"Cháu bây giờ không đi học, lại không có cách nào kiếm công điểm... Bác gái nói cháu nhàn rỗi ở nhà không trả tiền ăn uống... Cháu muốn bán căn nhà đó đi, kiếm chút tiền đưa cho bác gái."
Trong lòng của Vương Anh hiểu rõ, nguyên chủ phục tùng như vậy, một là do tính cách của cô ấy, cái còn lại là do gia đình Lý Xuân Quyên không ngừng gieo rắc suy nghĩ sai lầm cho cô ấy.
Lý Xuân Quyên suốt ngày sai bảo nguyên chủ làm việc, luôn miệng nói nguyên chủ cái gì cũng không có, ngoài hai căn phòng để ở, mọi ngày ăn uống đều dựa vào bác gái là bà ta.
Nguyên chủ không biết trợ cấp của bản thân có thể được nhận đến năm mười tám tuổi, còn thật sự cho rằng những gì Lý Xuân Quyên nói đều là sự thật.
Lý Xuân Quyên không dám ngăn không cho cô ấy đi học, nhưng mỗi lần trước khi đi học đều sẽ hù dọa cô ấy, nói học phí của cô đều do Vương Vĩnh Thuận trả, cho nên cô ấy phải ngoan ngoan hiếu thuận cả nhà bọn họ, còn giả vờ làm một cuốn sổ nói là ghi chép lại nguyên chủ tiêu xài bao nhiêu tiền, sau này sẽ phải trả lại.
Hơn nữa, Vương Vĩnh Thuận còn ở trước mặt Lý Xuân Quyên giả vờ đen mặt, ông ta còn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt nguyên chủ tỏ vẻ 'săn sóc.
Trải qua một loạt quá trình như vậy, mỗi ngày nguyên chủ đều tự mình nói chuyện. Luôn bối rối với sự oán hận của bác gái và ngưỡng mộ bác trai.
Bây giờ đổi thành Vương Anh đến, Vương Anh tiếp nhận lấy ký ức của nguyên chủ thì biết tiền trợ cấp của nguyên chủ có vấn đề. Mặc kệ là vào thời đại nào, đối với con cái của liệt sĩ, luôn sẽ có rất nhiều sự giúp đỡ.
Đặc biệt nguyên chủ còn là một người không còn ba mẹ, kiểu cô nhi như vậy, trên đại đội nhất định sẽ luôn chăm sóc đến khi trưởng thành, sao lại căn cứ vào việc cô ấy có đi học hay không mà tính?
Lời nói dối của hai vợ chồng Lý Xuân Quyên thật sự là một lời nói dối có thể dễ dàng bị phá vỡ.
Quả nhiên, Điền Hữu Phúc nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Cháu thiếu tiền của bác gái sao? Trên đại đội không phải mỗi năm sẽ cho cháu hai mươi đồng và còn có hai trăm công điểm sao?"
Điều này được nói trước mặt cả đội, không ai là không biết.
Công điểm trong đại đội là năm phần, hai trăm công điểm chính là mười phần, hơn nữa còn có hai mươi đồng. Tuy rằng Vương Anh không làm việc, nhưng lương thực của đại đội là bốn người làm sáu, không làm việc cũng có một chút lương thực, như vậy tính ra, Vương Anh sẽ không thể có cuộc sống khó khăn. Càng không nói đến đồ vật mà mẹ ruột của Vương Anh để lại, tuy nói làm thầy lang không nhận tiền, nhưng tiền thuốc nhất định phải lấy. Suốt ngần ấy năm, nhà cô ấy ít người, cũng có thể rơi vào hoàn cảnh thiếu thốn sao?
Lý Xuân Quyên nằm trên mặt đất miệng ngậm chặt cả người run rẩy.
Mới vừa vào cửa, hơi thở chưa hồi phục được bao nhiêu, câu nói đó đã lọt vào tai của Vương Vĩnh Thuận, làm ông ta thiếu chút nữa đứng không vững.
Tiêu đời! Ông ta chỉ mới trì hoãn trong chốc lát, đại đội trưởng đã tra ra được chuyện công điểm và tiền rồi?!
Chưa đợi Vương Anh trả lời, Vương Vĩnh Thuận đã vác cái đầu mồ hôi mồ kê chạy thẳng lại hòa giải.
"Không thể nào! Tam nha đầu, bác gái con nói bậy đó! Bác trai sao có thể đòi tiền của con cơ chứ! Con là cháu gái của bác trai, bổn phận của bác trai là chăm sóc cho con. Cho dù có tiền hay không có tiền bác trai cũng xem con như là con gái của mình mà nuôi dưỡng. Mấy năm nay mặc dù con đi học cũng có tiêu xài phung phí đôi chút nhưng bác trai có thể gánh vác được."
Mấy người trong đại đội vẫn tín nhiệm Vương Vĩnh Thuận, dù sao có Lý Xuân Quyên kia làm vợ, mọi người càng đồng cảm cho Vương Vĩnh Thuận hơn. Đặc biệt bình thường Vương Vĩnh Thuận cũng không phải là người gian dối hay dùng thủ đoạn, nhà ai có việc là duỗi tay ra giúp đỡ, ở đại đội xem như cũng có thanh danh tốt. Nghe thấy Vương Vĩnh Thuận nói như thế, ai cũng nghiêng nghệch người ra.
"Nghe ý tứ của Vương Vĩnh Thuận chẳng lẽ là Vương Anh ở trong trường tiêu nhiều tiền lắm sao?"
"Không đúng! Vương Anh ở trên trường học ở trấn, đồ cũng không có quý lắm! Có lẽ là nha đầu này tiêu quá nhiều cho nên mới quay sang vay tiền hai vợ chồng Vĩnh Thuận."
"Một năm ba mươi khối... Có thể đủ dùng."...
Vương Anh nói thầm một câu 'Quả nhiên' ở trong lòng, mặc dù nói người bác trai này mới là nhân vật tàn nhẫn, một hai câu đã có thể xoay qua nhắm vào người cô. Nhưng dù sao tiền và công điểm, hiện tại cô đã tính toán chi li để đại đội trưởng tra ra, cho dù cuối cùng phải xé rách mặt cũng phải làm.
Hơn nữa, đối phương còn đẩy hết mọi sai lầm lên người Lý Xuân Quyên còn bản thân ông ta thì làm người vô tri không biết gì,
Không vứt được thanh danh nhưng Vương Anh sẽ không theo ý của đối phương mà làm theo.
Vương Anh: "Bác trai, năm ngoái bác gái đã cầm giấy chứng nhận con liệt sĩ của con đi, nói là đại đội trưởng không phát trợ cấp cho con nữa. Với lại... Trợ cấp của năm kia, bác gái nói là cơ thể của bác trai không được khỏe phải uống thuốc nên bác gái đã mượn trợ cấp của con."
Muốn ngậm tiền đúng không? Vậy cứ bẻ chuyện trợ cấp này ra tính đi.
Sọ não Vương Vĩnh Thuận muốn nổ tung, trừng mắt liếc Lý Xuân Quyên nằm trên mặt đất, mẹ nó, đồ đàn bà chết tiệt này, đã nói bao nhiêu lần rồi, hàng xóm xung quanh mặc dù cách khá xa nhưng đánh người cũng không thể quá tàn nhẫn được.
Lỡ như nha đầu này ngày nào đó chạy ra ngoài gọi người khác đến nhìn thì cả nhà bọn họ không thể chiếm được chỗ tốt đâu, ngay cả những gì đã ăn trước kia đều phải nhổ ra. Hiện tại thì tốt rồi, nha đầu chết tiệt này muốn cắn chuyện tiền trợ cấp không buông!
"Tam nha đầu à... Bác trai thực sự xin lỗi con... Bác gái của con, aida... Là bác không quản được bà ấy. Giấy chứng nhận liệt sĩ kia bác trai cũng không biết. Tiền trợ cấp của con là cho đến khi thành niên, bác trai cũng đã đưa tận tay cho con rồi, không phải con cũng biết chuyện này sao?"
Vương Vĩnh Thuận muốn lừa gạt cho qua, đơn giản đẩy sự việc lên trên người Lý Xuân Quyên, dù sao không phải là ông ta làm. Lý Xuân Quyên chưa đưa cho sẽ để lại việc cho hai người cãi cọ, nói chung không được dính dáng lên người ông ta.
Vương Anh mà buông tha cho ông ta mới là lạ, bác trai này định đứng sau lưng phụ nữ à? Chỗ lợi cho ông ta chính là Lý Xuân Quyên, điều này làm cho Vương Anh khịt mũi xem thường.
Xã viên vây xem xung quanh thấy không được rõ nhưng hiển nhiên là không bao gồm Điền Hữu Phúc.
Ông ấy hít một hơi thật sâu nhìn thoáng qua Vương Vĩnh Thuận, không chờ cho Vương Anh mở miệng đã nói: "Tiền và công điểm lát nữa chúng ta nói sau, giờ nên đưa cho Vương Anh ít tiền để mua thuốc bổ về uống. Giải quyết chuyện vợ của cậu đánh con bé cái đã."