Vương Diệu Tông bực bội, cậu ta cảm thấy bố mẹ của mình đúng là có tật xấu, cứ như thế mà để tam nha đầu lấy gian nhà cách vách đi, còn không mau bảo cô cút rồi lấy lại gian nhà? Cứ như thế mà dâng cho cô, cậu ta không cam lòng! Chỉ là một nha đầu mà thôi không ra oai với cô thì cô sẽ không biết sợ!
Vương Vĩnh Thuận không biết con trai đang nghĩ gì nhưng lần này thái độ của ông ta có hơi khác thường, chuẩn bị chế trụ ý nghĩ của con trai.
"Diệu Tông, bố biết trong lòng con khó chịu, trong lòng của bố cũng không dễ hơn là bao nhiêu, chú hai của con không có hậu nhân, chỉ có một nha đầu, nếu cậu ta còn sống thì đừng nói đến phòng ở ngay cả việc sắp xếp công tác cho con thậm chí là đưa con đến đại học Công Nông Bình cũng không quá đáng. Cậu ta dựa vào con để dưỡng lão tất nhiên phải vô sự hiến cần mà giúp nhà chúng ta."
Vương Vĩnh Thuận không cảm thấy có gì sai cả, sau khi em trai ông ta kết hôn chưa được bao lâu đã đi lính rồi, khi đó ông ta còn chưa có Diệu Tông, nếu lúc đó Diệu Tông đã ra đời thì ông ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với em trai của mình trước khi tham gia quân ngũ.
Hai anh em bọn họ đã phân nhà, nhưng ông ta không thể nhìn được đứa em này mất gốc không có đời sau, trăm năm sau không ai cung phụng thắp hương. Con của ông ta là con trai, hai nhà cùng nuôi Diệu Tông để sau này Diệu Tông có tiền đồ không phải cũng sẽ có công của người chú hai này hay sao? Em trai của ông ta cũng sẽ có người hương khói.
"Nhưng chú hai của con không tin, thật ra nhưng ngày đó nhà ta sống vô cùng khổ sở. Vốn nhà ta thay chú hai con nuôi chị họ con lớn lên nhưng ai biết tam nha đầu bỗng dưng chập mạch ở chỗ nào, hiện giờ một hai phải kén rể. Mà người này lại còn từng là hôn phu của chị hai con."
Vương Diệu Tông đã nghe chuyện này rồi nên giờ cũng lười nghe lại, xúc động nói: "Con đi sang đó đập phòng ở của cô ta, đấm chết cô ta! Con đã đắp đất mộ cho mẹ cô ta, à không cho dù thím hai vẫn còn sống thì gian nhà đó cũng phải thuộc về con!"
Vương Vĩnh Thuận cau mày, kéo con trai đang nổi nóng ngồi xuống ghế sau đó mới nói: "Thím hai của con còn sống cũng không được nói như thế, hiện giờ con còn nhỏ không biết đầu đuôi sự việc."
Từ trong lồng ngực Vương Vĩnh Thuận lấy ra một cái bao, mở ra bên trong đó là một xấp tiền giấy.
Đôi mắt Vương Diệu Tông sáng lên, bắt lấy tay Vương Vĩnh Thuận kích động: "Bố, làm sao bố có được chỗ này?"
Cả một xấp này có lẽ là hơn hai trăm đó.
Vương Vĩnh Thuận thở dài một tiếng, ông ta vừa trở về liền nhìn chằm chằm vào nhà Vương Anh, biết Vương Anh đã đi ra ngoài nên ông mới dám nói chuyện này với con trai mà không cần kiêng nể gì.
"Chuyện của chú hai nói phức tạp thì cũng phức tạp. Thật ra sau khi chú hai con xuống Triều Tiên thì không phải là không có tin tức."
Vương Vĩnh Thuận đem hồi ức mấy năm trước ra nói một cách chậm rãi: "Chú hai con đi chấp hành làm nhiệm vụ bảo mật gì đó, cụ thể gì thì chú hai con không nói nhưng lại bảo đừng đi tìm cậu ta, sau này có lẽ phải thay đổi địa điểm liên tục."
"Đến năm sáu năm sau, chú hai con vẫn luôn gửi tin cho thím hai, chú hai con nói một tháng có thể gửi cho thím hai con mấy chục đồng."
Vốn dĩ em trai đã không có tin tức thì ông ta đã đánh oai phủ đầu.
Mẹ Vương Anh xinh đẹp, cho dù có tái giá thì cũng rất dễ dàng. Bà ấy lại chưa sinh con trai cho nhà họ Vương vậy thì dựa vào cái gì mà chiếm gian nhà của em trai ông ta?
Nhưng chủ ý này mới làm được một nửa thì mẹ Vương Anh đã đưa thư cho ông ta xem, như muốn cảnh cáo người làm bác trai là ông ta, mẹ Vương Anh nói rất rõ ràng, Vương Vĩnh Phúc ở bộ đội chấp hành nhiệm vụ bí mật, trên đại đội cũng không biết chuyện này nhưng tin tức có thể đã tới công xã.
Chỉ cần bà ấy đi tới công xã một chuyến thì sẽ có người làm chủ cho bà ấy.
Mẹ Vương Anh nói rõ ràng, lúc đó bà ấy rất tốt cho nên công xã không hỏi đến nhưng nếu lỡ như bà ấy xảy ra chuyện gì lập tức có người trên công xã xuống điều tra, lúc đó Vương Vĩnh Thuận làm gì có tư tưởng mà hành động.
Không thể không nói lời đe dọa này của mẹ Vương Anh đã làm cho Vương Vĩnh Thuận sợ tới mấy năm sau, ông ta đè nặng miệng Lý Xuân Quyên lúc nào cũng nói không được đi tìm mẹ Vương Anh để phiền toái. Ông ta sợ bà ấy sẽ đi lên công xã cáo trạng.
"Cho đến khi Vương Anh tám tuổi, thím hai con đi làm thầy lang, bản thân có thể kiếm ra tiền, nhưng khi đó chú hai con đã thay đổi chỗ cho nên không còn liên lạc thư từ với thím hai con nữa."
Chuyện này Vương Vĩnh Thuận cũng chỉ trùng hợp mới biết được, là do cái miệng nhỏ của Vương Anh khi hỏi lời đã khách sáo nói.
"Nhưng chú hai con không có tin tức gì đó chính là tin tốt. Nếu không có thì chắc chắn thím hai con sẽ có tin tức, trên mặt cũng sẽ không để lộ ra."
Vợ chồng Vương Vĩnh Phúc tình cảm rất tốt nếu không phải có tình cảm tốt thì mẹ của Vương Anh cũng sẽ không thủ tiết nhiều năm như vậy.
"Cho đến hai năm trước khi đó nơi ấy loạn lạc, có một thời gian thím hai của con thường xuyên ngẩn người, hình như là có tin xấu gì đó. Bố bảo mẹ con đi hỏi dò nhưng cũng không hỏi được gì, sau đó mẹ con nửa đêm đi qua cửa sổ nhà thím hai nghe thấy bà ấy khóc, nói là lãnh đạo công xã nói cho bà ấy biết người đàn ông đó không có tin gì nữa."
Tinh thần Vương Vĩnh Thuận có chút hoảng hốt giống như những việc này chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, một lúc sau mới nói tiếp.
"Thím hai con không biết có phải vì chuyện này nên thân thể mới không tốt, khi vận lương trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Ánh mắt Vương Vĩnh Thuận nhìn con trai dần dịu dàng hơn, so với việc bản thân không biết em trai đã chết ở chỗ nào thì mặc dù những ngày ông ta trải qua có hơi khó khăn nhưng an toàn hơn nhiều. Có thể thấy được không cần vì sự cao thượng mà đi phấn đấu chỉ cần làm tròn vai nhỏ của mình là được, càng nhỏ càng sống tốt.
Hiện tại xem ra em trai ông ta đã được chôn ở chỗ nào đó, nhà họ Vương chỉ có một nha đầu, mà nhà ông ta lại có hai cô con gái và con trai, sau này cho dù khó thì tiền đồ của con trai sẽ rất rộng mở.
"Bố nói cho con nghe việc này là bảo với con ai cũng có cái số."
Mấy ngày này Vương Vĩnh Thuận cũng nằm xuống suy nghĩ rất nhiều về biến cố xảy ra. Cuối cùng ông ta cũng quyết định sau này nên làm thế nào.
"Hai năm trước chú hai con đã đi, khi đó loạn lạc không biết chú hai con thực sự là liệt sĩ hay là bởi vì cái gì khác."
"Bố vốn nghĩ trên đời này chỉ còn tam nha đầu, chúng ta chiếm gian nhà của nó thì cho dù chú hai con có trở về cũng không có gì để nói, vợ chồng hai người họ không ở thì chúng ta chăm sóc con gái cho hai người là điều hiển nhiên. Hơn nữa, bố bảo mẹ con tìm cho tam nha đầu một gia đình có hơi phức tạp chứ không phải là tên nát rượu chè thích bài bạc gì cả."
Ngay từ đầu Vương Vĩnh Thuận đã không cho mình cũng như người khác con đường để lui, ông ta tính toán làm sao để ném Vương Anh ra khỏi đường quang minh chính đại mà cướp gian nhà.
"Nhưng bây giờ không được, tam nhà đầu đã xé rách mặt với nhà chúng ta. Bố biết con tức giận nhưng con nghe bố khuyên một câu đừng đi tìm cô ta để tạo phiền toái."
Trong lòng Vương Vĩnh Thuận đã có thước đo, cũng ghi nhớ cho bản thân mình một bài học đồng thời giữ lại chiêu cuối cùng.
Sự việc bị xé rách, vậy thì không thích hợp để làm lại, nếu mẹ Vương Anh còn sống thì còn tốt nhưng bà ấy lại chết khi đang đi trên đường vận chuyển lương thực. Cho dù Vương Anh không nhắc đến bố của mình nhưng chỉ dựa vào việc mẹ cô chết vì quốc gia cũng đủ để bên công xã bênh vực cô rồi.
Vương Vĩnh Thuận nghĩ thầm, tình huống xấu nhất là em trai hy sinh vì nước nhà, Vương Anh đem chuyện này lên công xã tố cáo, chuyện này mà bị bại lộ thì bọn họ có gian nhà thì có ích gì? Còn không bằng làm việc rồi về nhà nghỉ ngơi.
Vương Vĩnh Thuận cầm hơn hai trăm đồng tiền, tận tình khuyên bảo con trai: "Chút tiền này là mẹ Vương Anh để lại, bà ấy trộm giấu dưới lu nước, trước khi chết mới nói. May mắn lúc đó ý thức của bà ấy mơ hồ, mắt cũng không thấy rõ nên bố mới nghe hết những lời mà bà ấy nói."
Thật ra Vương Vĩnh Thuận lấy được năm trăm đồng, khi cầm số tiền đó trên tay ông ta run rẩy khắp người. Ông ta sống hơn nửa đời đó là lần đầu tiên cầm nhiều tiền như thế.
Mặc dù năm trăm thì nhiều nhưng không đủ tiêu.
Vương Vĩnh Thuận ngoại trừ dùng hằng ngày thì còn phải đưa cho con trai không ít tiền tiêu vặt, vì lúc đó con trai mới học cấp ba nên mỗi lần đi ông ta đều cho năm mươi đồng tiền để đi lên công xã nữa.
Cứ như thế một lần hai lần, cho đến khi con trai sắp đi làm, Vương Vĩnh Thuận mới phát hiện tiền sắp hết.
Không có cách nào khác chỉ có thể lấy trên đầu của Vương Linh Linh và Vương Anh.
Vốn dĩ tiền đã tích cóp được ba trăm rồi. Hơn nữa tiền lễ hỏi của Vương Linh Linh cũng nhiều, nhưng sự việc từng cái từng cái ập tới làm cho mọi tính toán của ông ta đều nát nhừ.
Vương Vĩnh Thuận khẽ cắn môi: "Chút tiền ấy chúng ta muốn tìm một công việc thì có lẽ không đủ, bố nghĩ con cũng đã sắp tốt nghiệp cấp ba cho nên đi tìm một công việc ở huyện cho con làm. Bằng cấp của con rất quan trọng, muốn đè bạt nhất định phải làm trước, chờ đến thời điểm mấu chốt chúng ta sẽ lấy tiền đẩy vào cho con chuyển vào chính thức."
Tiền thiếu thì không nói, phải có chút đút lót chuyện mới thành, Vương Vĩnh Thuận tính toán hai trăm đồng tiền này dùng để mua việc còn hay hơn rất nhiều là đi tặng không cho kẻ khác.
Đến lúc đó con trai có đủ tư cách bản thân có chút tiền tiêu như vậy mới có chỗ đứng vững chắc của đời người!