Nhưng dù có ra sao, thì Vương Linh Linh cũng đã lấy chồng rồi. Mặc dù ở lại bên đó cũng như lông gà vỏ tỏi, nhưng hình như cô ta cũng vui vẻ mà chịu đựng.
Nhà họ Triệu đông người, chen chúc nhau trong 4 gian nhà, Vương Linh Linh lấy Triệu Quân là con thứ ba, trong nhà còn có 3 bà chị dâu, mỗi người ai cũng hai đứa con, cả gia đình lớn nhỏ cũng không chia ra ở riêng ăn riêng, hôm nào đồ ăn cũng trộn lẫn vào trong một cái nồi để ăn cơm.
Vương Linh Linh ban đầu còn hào hứng với cuộc sống mới, nhưng càng về sau cô ta cảm thấy rất nhiều thứ không hợp với mình.
Có lẽ là nhà đông người, nên mức sống của Triệu gia cũng không tính là tốt. Nhất là so với thu nhập của gia đình họ, ngày qua ngày chỉ ăn mãi một thứ bột ngô, khoai ngào đã khiến Vương Linh Linh than trời gọi đất rồi.
Kiếp trước cô ta đã để lỡ canh bạc tốt này, nhưng lúc ấy ăn uống đạm bạc nhưng vẫn đa dạng, trên phương diện ăn uống Từ Sương chưa bao giờ cắt xén bớt miếng cơm nào.
Sau khi cô ta trùng sinh, dù gia cảnh khó khăn nhưng Vương Linh Linh biết cha là một người đâu ra đấy, của ăn trong nhà căn bản không như bên ngoài nghĩ, vì vậy trên bàn bàn cũng toàn khoai sắn này kia nhưng ít ra cũng ăn xen kẽ thứ khác.
Trong bột cao lương thì trộn thêm một chút bột bắp vào, Bột bắp thì cho thêm một ít bột mì (*). Dù cũng khó ăn, nhưng cũng đỡ ngán hơn nhiều.
(*) Kiểu ăn này na ná với mèn mén của người đồng bào ở vùng núi Tây Bắc nước ta.
Nào có giống như bây giờ, ba người bác cả với chú út thì ăn bánh ngô, mấy cô con dâu ăn bột cao lương, mẹ chồng thì khỏi nói, trong bát vừa có bột ngô vừa có bột mì.
Mười mấy đứa con nít thì ăn giống bà nội chúng, chỉ là ăn ít hơn đó nhiều.
Triệu lão thái là người phụ trách chia cháo, mà cách chia cháo này lại càng khiến người ta câm nín hơn, bát của mấy người đàn ông là cháo đặc, còn cháo trong bát của mấy đứa con dâu thì lõng bõng toàn nước.
Trong đó thì bát của Vương Linh Linh là rõ ràng nhất, nói toạc ra là trông chẳng khác một bát nước sôi.
Vậy mà Triệu lão thái còn nói với vẻ oán trách: "Một đám châu chấu cái, chỉ biết ăn ăn uống uống, lương thực nhà chúng ta chẳng còn bao nhiêu đều bị mấy cô ăn hết rồi!"
Nói xong, Triệu lão thái đã khua đũa của bà ấy vét đống đồ ăn khô, vừa ăn vừa nói dông dài, mấy cô con dâu xung quanh cũng đã quen cái cảnh ấy rồi, ai nấy ngồi im thin thít.
Nước miếng của Triệu lão thái bay tung toé, trong cả căn phòng cả chỉ nghe thấy cái giọng lanh lảnh của bà ấy.
"Con dâu ba này, con vừa mới vào cửa, không cần tôi nói thì cô phải cũng tự biết. Việc nào ra việc nấy, cô phải để ý, công việc cho heo cho gà ăn, quét sân gánh nước, cô với mấy chị dâu bàn nhau chia ra. Tôi chẳng biết cô làm việc gì, nếu mà để tôi thấy sân bẩn, hay quên cho heo ăn, thì mấy cô cùng nhau cút hết về nhà mẹ đẻ cho tôi!"
Vương Linh Linh nhịn nhục đáp một tiếng vâng, thầm an ủi bản thân trong lòng.
Nhịn, nhịn mấy năm nữa thôi, chỉ cần đợi hai đứa nhỏ này lớn lên, đợi Triệu Quân đổi việc quay về, ngày tháng sau này, cô ta chính là thái hậu nương nương rồi!
Tới lúc ấy cô ta không chỉ ăn lương khô, mà còn phải bảo Triệu Quân mua cho mình đồ trang sức trân châu các kiểu! Một ngày đổi một bộ!
Vương Linh Linh đã bắt đầu cuộc sống hôn nhân của mình như vậy.
Còn bên Vương Anh dạo gần đây cũng sắp lên kế hoạch vào lịch trình của mình.
Cân nhắc đến việc hai vợ chồng bác cả nhà bên sớm hay muộn rồi cũng không còn, Vương Anh định bụng sẽ ra tay trước.
Cô dò la khu thanh niên tri thức cư trú ở bên ngoài đại đội, nói là nơi ở của thanh niên học thức, chứ thực chất là năm hộ gia đình không con cái trong thôn được bảo lãnh di dời sang chỗ khác, căn nhà của gia đình cũng quy về cho đại đội.
Bảy tám gian phòng đổ nát trên đám đất trống, bên trong chỉ có 9 thanh niên tri thức trú lại.
Vì là cách đây mấy năm, những thanh niên tri thức đều tự nguyện về vùng nông thôn, trong năm sáu năm thì mới có 5 người đến, lúc họ đến đây ai cũng đều ôm theo hoài bão thay đổi nông thôn, ở lại không bao lâu thì họ thấy chết lặng. Cuộc sống ở nông thôn quá là gian khổ, làm nông phải nương nhờ trời, ai mà biết được khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ, vụ mùa năm đó đã ảnh hưởng đến tâm tình của tất cả mọi người.
Trong đó có mấy thanh niên đòi quay trở về thành phố, náo loạn khắp nơi hai năm nhưng vẫn không được phê chuẩn. Không chỉ không chấp thuận mà năm đó còn dứt khoát đưa quyết định xuống, thanh niên thành phố khi đến tuổi phải đi về vùng quê xây dựng nông thôn.
Bấy giờ muốn trở về thành phố là việc khổ tâm mà lại chẳng biết đến khi nào mới được quay về. Trong số những thanh niên trí thức đầu tiên đến đây có người không thể chờ tới lúc được quay về thành phố, đã có một nữ trí thức kết hôn với xã viên trong đại đội rồi.
Vương Anh nhìn chăm chú vào cách cổng nơi đoàn tri thức cư trú, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải đi qua nhìn thử. Nếu như người đến là một kẻ xấu ma chê quỷ hờn...
Xin lỗi, cô vẫn nên làm một cô nàng độc thân thôi.
Vương Anh chờ chực bên cổng chỗ ở của đoàn tri thức 2 hôm, lựa chọn người trong âm thầm.
Ở đây có một anh thanh niên đến sống được 3 năm rồi, ngày thường cũng ít khi nói chuyện, tên Vệ Cường.
Vương Anh trông thấy người này dáng vẻ bình thường, công việc hàng ngày có vẻ là thích đi giúp đỡ người khác, phẩm chất làm người cũng coi như qua ải.
Chỉ là không biết người này nghĩ thế nào về việc lập gia đình ở nông thôn.
Vương Anh vừa đi vừa suy nghĩ, sau khi về nhà như thường lệ tự nấu một bát canh trứng.
Nước kho thịt mua mấy hôm trước đã dùng hết, trước đó Vương Anh dùng chỗ nước đó nấu thịt thỏ, mùi vị cũng đậm đà.
Đang nghĩ để hôm nào thì cô ghé qua tiệm cơm quốc doanh một chuyến, mua thêm một ít nước kho thịt về, hoặc dứt khoát thương lượng với người phục vụ xem có thể trực tiếp mua nước kho thịt hay cách nêm nếm bên đó.
Đột nhiên, Vương Anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã.
"Ha! Đã hứa là khuê nữ nhà mấy người gả về nhà em gái tôi, mấy năm này cũng cầm đi của nhà tôi không ít đồ! Hai nhà có qua có lại thì tôi không nói nữa, khuê nữ nhà bà quyết tâm muốn gả cho thằng khác, nhưng người làm cha mẹ như hai người thì cũng phải đến báo cho nhà tôi biết một tiếng chứ? Tốt, tốt lắm, các người chê nhà em tôi nghèo, vậy thì lúc trước các người cầm thứ gì từ nhà chị em tôi đi thì giờ phải trả lại hết đây! Bằng không thì đền một đứa con dâu lại cho nhà em tôi!"
"Bà... bà sao có thể nói lời như thế được! Con nha đầu khốn kiếp đó tự gây chuyện mà còn trách tôi? Vả lại, ngày trước hai nhà chúng ta là thông gia, khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau..."
"Giúp đỡ cái đầu mấy người! Ai muốn hỗ trợ lẫn nhau với các người! Nghèo của nhà người khác với nhà mấy người giống nhau hay là cổng lớn nhà mấy người dát vàng? Lúc nhà em gái tôi sống tốt thì mấy người giúp đỡ được gì rồi?"
"Không phải như bà nói..."
"Có nói thế nào cũng là các người vô lý! Đừng có già mồm! Ăn uống đồ gì từ nhà em gái tôi thì phải trả hết lại cho tôi!"...
Vương Anh thò đầu dòm ra, chỉ thấy ngoài cổng đang gà bay chó sủa, một nhóm người đứng đó tụ tập.
Một bà cụ mái tóc hoa râm đang lôi kéo Lý Xuân Quyên, mồm miệng chửi bới không ngừng, bên cạnh là Vương Vĩnh Thuận, Từ Sương, tay Từ Sương thì đang đỡ một bà cụ.
Vương Vĩnh Thuận dạo gần đây là bị đả kích đòn này nối tiếp đòn kia, trước là chuyện của Vương Anh, tiếp nữa là Vương Linh Linh gây chuyện, còn bây giờ là bị đống hỗn loạn Vương Linh Linh để lại kéo tới nhà.
Mặt Vương Vĩnh Thuận đen thui như rải một lớp nhựa đường: "Tôi với Vương Linh Linh đã đoạn tuyệt quan hệ rồi..."
Bà cụ tóc hoa râm kia chẳng màng nghe, gân cổ lên gào: "Vậy lúc trước cô ta cầm đồ mang về ông chưa ăn à? Quà của thằng Sương nhà tôi ông không nhận chắc? Chẳng phải trước lúc nó đoạn tuyệt quan hệ với nhà ông cũng không cầm thứ gì đi ư? Bây giờ hai mặt một lời cho rõ ràng! Trả hay là không trả?"
Vương Vĩnh Thuận câm nín, từ hơn một năm trước đã cùng nhà họ Từ bàn bạc xong xuôi, sau này quả thực Từ lão thái cũng cho không ít thứ. nhà họ Từ có Từ Sương làm đầu bếp, lại có thằng con lớn ở trên tỉnh lị, hồi ấy đâu chỉ cho mỗi đồ ăn đồ uống, mà còn hai lần tặng đồ ăn đóng hộp với kẹo.
Đây đều là những món hiếm gặp ở dưới thôn quê, nhất là đồ đóng hộp, người trên thành phố cũng không có quy định giới hạn số lượng. Đó là do Từ Minh theo giáo viên làm việc trong trường đại học lớn ở trên tỉnh, được trường phân phát cho một hai hộp.
Mấy món này đều có hạn, đồ ăn thì cũng miễn cưỡng nói là từng cho tiền. Kỳ thực Vương Vĩnh Thuận xem như trong lòng đã rõ, 1 hào 5 hào mà mỗi lần nhà ông ta đưa, căn bản chẳng tính là gì so với những món đồ ấy. Nhưng đến cùng thì cũng không làm giả được. Chỗ hộp đồ ăn với kẹo đó, một hộp đồ ăn cũng phải mấy tệ, kẹo thì 1 cân rất đắt.
Vương Vĩnh Thuận không muốn móc tiền túi ra trả, Lý Xuân Quyên cũng không biết tiền tích luỹ trong nhà nên càng không muốn trả.
Thấy nhà họ Từ cứ nằng nặc đòi lại đồ, đã thu hút người trong đại đội đi qua đây, Lý Xuân Quyên lòng thầm than, nằm xuống đất ăn vạ.
"Nhà bà nói những lời này là có ý gì? Nhà tôi thật xui xẻo mà, sinh ra một đứa con gái không đếm xỉa gì đến mặt mũi cũng đành, nó còn kiên quyết phải lấy người khác, người làm cha làm mẹ như chúng tôi đây sao quản nổi. Lúc trước chúng tôi đưa hết đồ cho Vương Anh cầm rồi, trong nhà làm gì có tiền!"
"Mấy người có muốn đòi tiền, thì đi tìm Vương Anh mà hỏi đi!"