Lý Xuân Quyên gần đây đã phải chịu rất nhiều áp lực, đầu tiên là nhà trống, sau đó là Vương Linh Linh gây rối, sau đó là nhà họ Từ đến đòi tiền... Hết người này đến người khác, hết chuyện này đến chuyện khác, giờ bà ta có khóc cũng không giải quyết được gì.
Ngoài ra, khi nhà họ Từ đến đòi tiền vào ngày hôm kia, Vương Vĩnh Thuận nói rằng gia đình không có tiền, nhưng lại đưa cho Từ Sương thêm năm mươi đồng.
Tiền đến từ đâu? Vương Vĩnh Thuận nhiều lần nói rằng gia đình nghèo, vì vậy bà phải tiết kiệm tiền. Bà vì tiết kiệm tiền mà làm những việc khác để có tiền và còn phải tính toán từng phân tiền. Nếu không phải vì điều này, bà ta sẽ không chèn ép Vương Anh đến mức như vậy.
Kết quả thì sao? Vương Vĩnh Thuận lại tự ý sử dụng nó như vậy.
Ông ta nói rằng không được đối xử tệ bạc chèn ép Vương Anh, nhưng tất cả đều do ông ta bắt đầu trước!
Nếu ông ta đối xử tốt một chút, mở miệng để cho Vương Anh ăn bắp ngô, làm sao bà ta có thể tuyệt tình đến bước đường này mà không đồng ý?
Vương Vĩnh Thuận thậm chí còn không nói bất cứ điều gì về việc chịu trách nhiệm, vậy tại sao bà ta phải tự trách mình vì tất cả những điều này!
Sự tức giận của Lý Xuân Quyên tích tụ trong vài ngày qua như được bộc phát, bà ta thét lên một tiếng và đánh trả.
Bà ta sử dụng cách đánh nhau của phụ nữ áp dụng lên ông ta, kéo tóc và bẻ tay, Vương Vĩnh Thuận bị bà ta siết chặt đầu đau điếng cả người, muốn đánh trả nhưng lại bị mắc kẹt.
Vương Anh có thể nghe thấy tiếng khóc thét của hai người họ từ phòng ngủ của bản thân, cô cảm thấy hoàn toàn vui sướng.
Thấy không có ai ngăn cản nữa, bà mai nói rất gọn.
"Nói về sính lễ, nhà họ Từ có thể tặng một trong ba vật chính là máy khâu, xe đạp và đồng hồ đeo tay. Anh cô nương, cô muốn cái nào?"
Vương Anh: "Hả?"
Không phải nói kết hôn không cần đưa sính lễ sao?
Từ Sương: "Tôi vốn định mua một chiếc xe đạp, nhưng mẹ tôi nói rằng cô không đi ra ngoài nhiều. Sợ rằng tôi lại cần sử dụng xe đạp nhiều hơn cô, vì vậy mẹ đã yêu cầu tôi mua cho cô một chiếc đồng hồ đeo tay. Nhưng phiếu đồng hồ công nghiệp khó lấy, không lấy được có thể tìm đồng nghiệp đổi vé xe đạp là có ngay, nhưng không chọn được hãng, đơn vị chúng tôi chỉ có vé của Vĩnh Cửu, không có Phượng Hoàng..."
Vương Anh nhìn Từ Sương đã suy sụp sau khi đưa ra quyết định kết hôn: ...
Bà mai vừa nghe đã nóng mắt, ba thứ này khó có được, nếu có thể từ nông thôn đi ra thì đều là người xuất sắc. Ngay cả khi có thể sản xuất, nó cũng không nhiều. con trai thứ hai nhà họ Từ vừa nói liền yêu cầu nha đầu này chọn một, tấm chân tình này không giống cưới vợ, mà giống như cưới tiên nữ.
Từ lão thái đang ngồi bên cạnh, lúc này cũng xen vào: "Con yên tâm, còn có thể tìm được vé khác, việc mua ba món này chúng ta có thể từ từ được. Trong hai năm qua, ta đã nhờ nó đi phục vụ đồ ăn nhẹ. Trong khoảng chừng ba năm nữa là chúng ta có thể đưa cho con mọi thứ rồi."
Từ lão thái vô cùng phấn khích, không ngờ có ngày mọi chuyện lại xoay chuyển như thế này.
Chân trước còn lo con trai nhỏ không tìm được người thích hợp, nhưng chân sau con trai lại nói Vương Anh đồng ý.
Vương Anh đồng ý!
Từ lão thái nghĩ nhất định phải tìm thời gian đi đến đỉnh núi bên nhà mẹ bà bái lễ, trên đỉnh núi có một cái am ni cô, sau này không kêu là am ni cô nữa, nghe nói rất linh nghiệm.
Không chỉ có người dân trong làng mê tính cảm thấy linh nghiệm mà có nhiều người vẫn lên dâng hương cầu may.
Mấy ngày trước Từ lão thái kêu chị gái đi thử thì đứa cháu trong nhà thật sự cầu hôn thuận lợi mà chỉ trong vòng vài ngày, đã có một tiểu nha kết hôn hoàn hảo tốt đẹp.
Từ lão thái hận không thể lập tức lên núi thắp hương vì 10 năm hương hỏa của Từ gia.
Này cũng quá linh nghiệm rồi, Vương Anh so với Vương Linh Linh tốt gấp mười lần. Đặc biệt là lúc này, đối phương còn nguyện ý nhúng tay vào vũng nước bùn của gia đình mình, nó thật sự là một cô gái tốt có tấm lòng nhân hậu!
Vừa rồi Từ lão thái cũng nghe thấy Vương Vĩnh Thuận nói bậy bạ, vừa rồi bà muốn mắng Vương Vĩnh Thuận, bà thật muốn làm mù mắt chó của ông ta, sao có thể đối xử tệ bạc với Vương Anh?
Từ lão thái biết rất rõ, Vương Anh việc tìm bạn đời cũng không có khó khăn gì, con bé gả cho em út trong nhà, đôi lúc cũng cảm thấy uất ức nhưng có lẽ là do tính cách của con út mà bà cũng cảm thấy con bé sẽ được sống thoải mái.
Nhưng Vương Anh rời khỏi Từ Sương, mặc kệ chọn như thế nào thì cô vẫn có thể chọn được một người đàn ông khác tốt hơn. Trong đại đội có rất nhiều thanh niên, cũng có những thanh niên tốt như vậy, so với tiểu tử nhà bà thì có thể dung mạo không tốt lắm, nhưng tính cách nhất định tốt. Vương Anh chọn đại một người để kết hôn, thì cuộc sống sau khi kết hôn có thể cũng không quá khó sống.
Ngược lại là con trai của bà, nếu rời khỏi Vương Anh lại càng khó tìm được người thích hợp với nó. Từ lão thái rất hài lòng, khi Từ Sương kể chuyện, bà phấn khích đến mức suýt ngất.
Chỉ cần Vương Anh nguyện ý kết hôn, bà sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì!
Không nói đến ba món đồ lớn, mà những thứ khác, nếu Vương Anh muốn, bà cũng nhất định sẽ dốc toàn lực để có được.
Vương Anh đối với bà thứ đó cũng không có cảm giác gì, nhưng cảm thấy rằng... cuộc hôn nhân này khác so với cô tưởng tượng?
Thấy cô không trả lời, Từ Sương tự nói: "Vậy chờ mấy ngày nữa, tôi dẫn cô đi vào huyện thành, chúng ta đi xem một chút."
Bà mai nhanh chóng trả lời: "Thành công, trước tiên thông qua ba món chính, rồi nói đến những chuyện khác. Cậu nhóc nhà họ Từ nói mua thêm hai cái chăn bông, mua hai bình nước nóng, còn quần áo thì xem ý nguyện của cô như thế nào."
Từ Sương nói thêm: "Tôi có một tấm vải dài tám thước, có thể đổi với đồng nghiệp, chắc đủ làm ba bộ."
Từ lão thái không hài lòng: "Anh nha đầu nên may thêm quần áo, đoán chừng vợ chồng ông bác vô lương tâm kia còn chưa làm qua quần áo mới cho con bé, con trai, đừng đổi với đồng nghiệp nữa, con đi vào thành phố tìm thầy con hỏi xem. Chuẩn bị theo năm bộ và tám bộ."
Từ Sương: "Được."
Vương Anh: "..."
Bà mai tiếp lời: "Còn đồ gia dụng thì tùy cô muốn, giường nhất định phải làm cái mới, cộng thêm hai cái tủ, nếu thiếu thứ gì khác, hôm nay sẽ đặt mua, thiếu gia nhà họ Từ sẽ tìm người làm cho cô."
Từ lão thái cắt ngang: "Tìm thợ mộc Lưu! Đừng tìm cái người họ Ngưu kia, đồ hắn làm đều sơ sài qua loa!"
Từ Sương: "Được, ngày mai con đi."
Bà mai: "Còn giày..."
Từ Sương: "Con sẽ xin thầy một vé."...
Vương Anh thấy rằng trong hoàn cảnh này thì cô không thể từ chối!
Khi cô tiết lộ rằng không cần phải phiền phức như vậy, Từ lão thái lập tức chuyển sắc mặt khuyên cô không nên quá tiết kiệm, kết hôn là việc trọng đại, nên làm kĩ càng một chút.
Về phần Từ Sương, anh giống như một kẻ xu nịnh bên cạnh một vị quân vương ngu xuẩn, không ngừng nói rằng anh sẽ có được thứ này và anh sẽ làm được thứ kia, giống như Vương Anh nói rằng cô muốn ba lượng vàng thì anh cũng sẽ đồng ý mà không thay đổi sắc mặt. .
Vương Anh cảm thấy hơi khoa trương nhưng cô cũng cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.
Từ Sương nói xong.
Bên phía mình, bà mai đang chờ Vương Anh mở lời. Đây là lần đầu tiên bà mai gặp phải tình huống như vậy, vô cùng kỳ lạ nhưng bà vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười hỏi Vương Anh có chuyện gì muốn nói với Từ gia trước không.
Vương Anh: "... Tôi chỉ muốn hỏi, tôi sẽ sống ở đâu sau khi kết hôn?"
Theo lý mà nói thì kén rể thì thường đôi vợ chồng sẽ sống nhà của cô dâu, nhưng Vương Anh không yên tâm việc để Từ lão thái ở một mình trong nhà họ Từ. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng phụ thuộc vào tính cách, tính cách hòa hợp thì sống chung cũng dễ dàng, Vương Anh cũng không ngại nhúng tay vào giúp đỡ việc nhà.
Từ lão thái lên tiếng trước: "Đương nhiên là hai vợ chồng trẻ hai đứa ở cùng nhau! Ta ở bên kia, các con ở ở bên này, cùng nhau ăn cơm, nếu như con trai ta đi làm thì ta sẽ làm cơm!"
Từ Sương nói thêm: "Mẹ tôi đã quen sống ở đó. Trong sân nhà tôi có một cái giếng điều áp, mọi thứ đều thuận tiện. Nếu có việc phải làm hay cô cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống ở đây, chúng ta có thể sống bên đó. Dù sao, cả hai bên đều gần nhau."
Vương Anh còn có thể nói gì nữa, người ta vì cô suy nghĩ chu toàn mọi thứ rồi
Từ lão thái nói thêm: "Ngày đại hỷ của chúng ta, chúng ta sẽ làm tiệc rượu ở nhà cũ, tiệc tàn thì tụi con quay về nhà. Mà này, Anh nha đầu, nhà này của con có muốn sửa sang lại gì không?"
Từ lão thái cũng có suy nghĩ riêng của mình, không phải bà không muốn ở chung với đôi vợ chồng trẻ, mà là bà rất mong bồng cháu!
Căn nhà đất cũ kỹ, sống chung không cách âm, chắc chắn đôi vợ chồng trẻ sẽ cảm thấy bất tiện. Sống ở đây thì khác, ngôi nhà gạch xanh rộng rãi, cách âm tốt, hai vợ chồng có thể yên tâm ở đây. Nói không ngoa không chừng năm sau bà có thể được bồng cháu trai hay cháu gái!