"Đúng rồi Linh Linh, lúc nãy con đến nhà họ Từ có gặp Từ Sương hay không? Hôm nay là sinh nhật của con mà nó cũng không nói gì à?"
Chiếc đũa của Lý Xuân Quyên thi nhau rơi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện thật là không thể không cảm thán bà ta lợi hại.
Vương Linh Linh đặt chén xuống, trả lời: "Không... Mẹ của anh ta cũng không có ở nhà."
Lý Xuân Quyên buồn bực: "Vậy con đổi gà như thế nào?"
Vương Linh Linh không nhanh không chậm nói: "Gà được treo trên xà nhà bà ấy, con trực tiếp cầm đi. Ai da, mẹ hỏi cái này làm gì dù sao con cũng đã để tiền lại rồi."
Lý Xuân Quyên có hơi đáng tiếc: "Mẹ đang nghĩ nếu Từ Sương ở nhà thì có lẽ đã không cần con phải bỏ tiền ra rồi. Từ Sương cũng thật là, hôm nay là sinh nhật của con mà cũng không thấy nó đưa cái gì tới."
Vương Linh Linh nhớ đến dáng vẻ dầu muối không ăn của Từ Sương ở kiếp trước, nổi giận nói: "Anh ta là đồ không có não!"
Lý Xuân Quyên cũng không nói nữa, Từ Sương có phải là người có não hay không cũng là đầu bếp ăn cơm của nhà nước, so với mấy thanh niên trên đại đội thì có tiền đồ hơn nhiều.
Vương Vĩnh Thuận ho khan hai tiếng: "Đừng nói đến chuyện này nữa người trẻ tuổi hay quên cũng là điều bình thường."
Ông ta không nói thẳng ra như Lý Xuân Quyên nhưng tìm khắp cả công xã này cho dù có đốt đèn lồng tìm người như Từ Sương cũng không được, chưa nói đến việc sau này nhà ông ta có thể ăn bớt ít chút ở trên bàn ăn chỉ dựa vào việc anh là Từ Sương đã làm cho Vương Vĩnh Thuận rất vừa lòng.
Bởi vì rất hài lòng với mối hôn sự này nên Vương Vĩnh Thuận đối với Vương Linh Linh cũng bao dung hơn.
Nhà ông ta có hai cô con gái, cô con cả là Vương Bình Bình đã gả lên trấn trên cũng xem như được gả cho nhà tốt, chỉ riêng lễ hỏi thôi cũng đã thu được hơn trăm khối tiền.
Trong lòng Vương Vĩnh Thuận đang tính khi Vương Linh Linh đầy mười tám tuổi, tháng sau là có thể lãnh chứng với Từ Sương rồi, chắc chắn lễ hỏi Từ Sương sẽ không đưa thấp hơn một trăm năm mươi khối đâu.
Có tiền thì ông ta cũng có thể chu cấp cho Diệu Tông mua ít đồ.
Vương Vĩnh Thuận cũng không phải là loại chỉ biết nai lưng cho trời cắm mặt cho đất, Diệu Tông nhà ông ta là con trai bảo bối, muốn đưa vào huyện thành ăn lương thuế trên trấn trên cũng là điều hay.
Vương Anh từ khi ngồi xuống đều không thèm nói một câu, cô chỉ lo chôn đầu vào ăn.
Nếu nói mấy hôm trước cô và nhà bác trai nước sông không phạm nước giếng thì lúc này cô chẳng còn cái gì phải kiên nhẫn chịu đựng nhà bác trai nữa.
Cho nên không cần phải dùng tâm tư nói chuyện cùng bọn họ!
Ừm... Gà hong gió này làm như thế nào nhỉ? Sao có thể ngon đến vậy?
Thịt gà mềm nhưng không nhũn, nước thấm vào rau thậm chí còn có chút dai dai. Món ăn kèm cũng rất ngon, khoai tây mềm mềm, cải trắng ngọt thanh.
Trong chốc lát Vương Anh đã ăn xong hai chén.
Làm cho Lý Xuân Quyên đau lòng trừng cô chằm chằm.
Vương Vĩnh Thuận ho khan hai tiếng, ý đồ thu hút sự chú ý của Vương Anh.
Ông ta gióng trống khua chiêng gọi Vương Anh lại đây đương nhiên không phải vì chút việc nhỏ như sinh nhật này.
"Tam nha đầu này con xem chị Linh Linh của con cũng đã định hôn sự rồi. Nhà bác chỉ còn lại một đứa con gái này, bố mẹ con đi sớm, đặc biệt là mẹ con trước khi đi đã nhờ bác trai chăm sóc cho con... Bác trai biết trước đây đã để cho con chịu ủy khuất nhiều nhưng chúng ta có nói thế nào cũng là người một nhà, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân. Con cũng đã mười bảy rồi, bác trai cũng không thể quản chị của con mà mặc kệ con được... Bác trai đã bảo bác gái của con tìm cho con mấy nhà, đều là nhà có điều kiện tốt, con có muốn đi gặp hay không?"
Vương Anh không tỏ rõ ý kiến: "Không biết bác gái tìm cho con nhà như thế nào?"
Lý Xuân Quyên tưởng phải thuyết phục Vương Anh một lúc lâu ai ngờ Vương Anh dứt khoát hỏi câu đó một cách thẳng thắn.
Nhưng cũng có thể lý giải được, bây giờ cô chỉ là nha đầu không dám nháo lên với thân thích. Nếu nháo lớn chuyện sau này làm sao cô có thể về nhà mẹ đẻ?
Lý Xuân Quyên vội vàng trả lời: "Họ Triệu, là công xã ở bên cạnh, mặc dù nói là công xã bên cạnh nhưng thật ra cũng không xa lắm. Tiểu tử đó ở bộ đội làm đội trưởng, bác gái đã thấy ảnh chụp, người cũng được tinh thần mạnh khỏe... Tam nha đầu bác gái mặc dù trước kia hồ đồ nhưng chắc chắn là vì muốn tốt cho con. Ví dụ như lúc này đừng nói là mấy nhà xung quanh ngay cả mấy công xã xung quanh cũng chưa có nhà ai có điều kiện tốt như vậy! Bộ đội không tiêu hay ăn uống gì nhiều, mỗi tháng có mấy chục đồng tiền trợ cấp, con xem có phải là bác gái đối xử với con rất tốt đúng không?"
"Tiểu tử đó cũng rất coi trọng nên nói mấy ngày nữa sẽ về..."
"Con không đồng ý —"
Lý Xuân Quyên thuận miệng nói tiếp: "Tam nha đầu con đừng cứng đầu như vậy, nhà có điều kiện tốt..."
Nói được một nửa Lý Xuân Quyên mới phản ứng lại âm thanh vừa rồi hình như là sự tức giận gầm lên dưới cổ họng, tất nhiên không phải là đến từ Vương Anh mà là xuất phát từ con gái bà ta Vương Linh Linh.
Sắc mặt Vương Linh Linh trắng bệch, cả người tức giận đến mức run lên, thậm chí còn có xu hướng muốn đập bàn.
Chỉ có Vương Anh thấy rõ được vừa rồi sau khi nhắc đến nhà họ Triệu vẻ mặt của Vương Linh Linh bắt đầu biến hóa, từ khi bắt đầu là khiếp sợ đến sau đó là giận dỗi đan xen, cho tới bây giờ cả người như trôi nổi trên sông.
"Con không đồng ý!"
Lý Xuân Quyên có chút bất mãn: "Linh Linh, con đừng ngắt lời mẹ đang nói chuyện với tam nha đầu."
Nội tâm Vương Linh Linh sợ hãi đến tột đỉnh, nghĩ đến việc cô ta có khả năng sẽ bỏ lỡ Triệu Quân điều này làm cho cả người cô ta run lên.
"Con nói, con không đồng ý! Cô ta dựa vào cái gì mà được gả cho Triệu Quân?"
Vương Linh Linh dùng hết sức lên để rống.
Mặt Lý Xuân Quyên khó hiểu: "Linh Linh, con đang nói cái gì vậy?"
Vương Vĩnh Thuận cũng nhíu mày lại: "Chuyện này thì có liên quan gì đến con, con đang rống lên với ai đấy hả?"
Trong bốn người ở đây chỉ có đôi mắt của Vương Anh chợt lóe như đang suy nghĩ gì đó.
Vừa nãy Lý Xuân Quyên đang nói cũng chỉ nói là nhà họ Triệu, chưa nói ra tên của người kia là Triệu Quân...
Ngay cả bản thân Vương Anh cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
Triệu lão thái thái và Lý Xuân Quyên trốn trong phòng bàn bạc với nhau cũng chỉ gọi là tiểu tam nhà tôi chứ không hề nói người đó tên Triệu Quân.
Vương Anh nheo mắt lại, người chị họ đúng là thú vị.
Đầu tiên là thay đổi tính tình, một hai phải đá vị hôn phu mà bản thân trước đây rất tự hào còn đem ra để khoe, sau đó lại đưa cô đi ăn bánh bao thịt, thần thần bí bí nhìn bản thân cô, lúc này thế mà còn buột miệng gọi tên Triệu Quân ra...
Trong lòng Vương Anh có một suy đoán.
Lúc này Vương Linh Linh bất chấp tất cả, nước mắt rơi xuống, ủy khuất khóc nức nở: "Con không muốn gả cho Từ Sương! Mẹ, vì sao mẹ không nói với Triệu Quân về con?"
Lý Xuân Quyên bị nước mắt của con gái hù dọa đến nhảy dựng lên, nghe câu sau càng không thể bình tĩnh được: "Linh Linh! Con đang nói gì thế hả? Từ Sương là đứa có điều kiện tốt như thế sao con không gả mà lại muốn gả vào nhà họ Triệu hả? Con có biết nhà họ Triệu..."
Vương Vĩnh Thuận nhanh chóng đánh gãy câu nói của Lý Xuân Quyên: "Nhà chúng ta và nhà họ Từ đã qua lại nhiều năm, giờ con nói điều này thì có ích gì?"
Lý Xuân Quyên bị Vương Vĩnh Thuận đánh gãy mới nhớ tới trong phòng này không chỉ có mỗi bọn họ mà còn có Vương Anh ở đây.
Vương Vĩnh Thuận bày ra vẻ mặt xin lỗi: "Tam nha đầu, hay là con đi về nghỉ ngơi trước đi, chị Linh Linh của con không ngủ đủ nên mới nói mê sảng đấy."
Vương Anh chớp đôi mắt: "Nhưng con còn chưa ăn no..."
Vương Vĩnh Thuận nhìn Vương Linh Linh đang thở hổn hển, trái tim co lại: "Vậy con đem nồi thịt gà qua nhà đi, bác trai và bác gái đã ăn no rồi."
Có đồ ăn Vương Anh dễ nói chuyện hơn nhiều, trực tiếp đưa nồi gà hầm qua nhà bếp của mình.
Dù sao cách một gian nhà cô cũng có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.