Bản thân Tống Đại Quý cũng không ngờ tới Lão Cẩu này lại ngoan cố đến vậy, nhưng cũng không ngờ được rằng hắn lại dễ dàng thừa nhận việc này là do mình làm.
Tống Đại Quý: "Có Thiên vương Lão Tử ở đây cũng nói thế? Cậu còn dám tự hào như thế à?".
Nghe lời ông ấy nói như thế, cũng bởi vì Tống Đại Quý càng tức giận hơn, nếu không phải tại hắn cứ mở miệng đóng miệng đều là Thiên Vương Lão Tử. Cũng đã ở một thời đại mới rồi, ở đâu ra Thiên Vương Lão Tử nữa.
Lão Cẩu dở khóc dở cười, đây là một phản ứng trong tiềm thức.
Nghĩ đến tối hôm qua bị tạt nước lạnh vào người, sau đó bị Từ Sương đánh một cú vào đầu, cứ nói một câu là lấy rượu tạt lên người hắn để hắn suy nghĩ kĩ càng phải chọn cái nào.
Nếu hắn dám nói rằng hắn đã đụng đến cửa sổ nhà Vương Anh, thì Từ Sương sớm muộn cũng phế đi lão nhị nhà hắn, để hắn không thể làm đàn ông.
Nếu hắn thừa nhận mình đã uống trộm rượu, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Vương Anh nữa và cũng không hé răng để lộ ra nửa chữ nào, vậy thì Từ Sương sẽ buông tha cho hắn.
Lão Cẩu khóc nức nở, đối mặt với loại uy hiếp này, kẻ ngu cũng biết phải lựa chọn như thế nào.
Dường như Từ Sương sợ hắn không nhớ nên lại đánh hắn thêm một trận nữa. Trong lúc đánh hắn, Từ Sương liên tục hỏi chọn thế nào đến khi ngất xỉu mới thôi.
Trải qua hai lần đánh sao hắn không chọn được cơ chứ.
Nhưng lão Cẩu thật sự không dám nói chuyện với Vương Anh là thêm mắm dặm muối, cho dù có cho hắn nói thật cũng không dám.
Lén lút uống rượu thuốc và chạm đến cửa sổ nhà thiếu nữ, đây căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Việc thứ nhất thì đại đội sẽ xử phạt hắn, có thể phải tiến hành kiểm điểm và lao động công ích theo quy định. Đây là cách đại đội sắp xếp và xử phạt những người vi phạm, nếu không họ không xứng đáng trở thành quân cách mạng. Do đó họ phải làm những công việc lặt vặt và làm thêm giờ.
Nhưng việc thứ hai ...
Chỉ riêng việc Vương Anh là con gái của liệt sĩ, bản thân cô sẽ được đối đãi đặc biệt, cho nên nếu việc như vậy xảy ra thì nhất định phải ngồi tù.
Lão Cẩu sợ tới mức lập tức co rụt lại, hắn thậm chí còn không dám nghĩ lại tại sao bản thân lại có cái ý nghĩ đó.
Nghe bí thư chi bộ nói như vậy, Lão Cẩu lập tức nói: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, rượu là tôi uống! Tôi chấp nhận mọi hình phạt của đại đội".
Tống Đại Quý thầm nghĩ muốn cho người này một cú.
"Cậu biết sai mà vẫn làm! Hơn nữa cậu còn rất thẳng thắn. Chẳng lẽ cậu nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ nên không sợ và thừa nhận một cách nhẹ nhàng như vậy?"
Nếu như lão Cẩu biết được Tống Đại Quý nghĩ như vậy, nhất định hắn sẽ tức đến chết. Tại sao ông ấy lại nghĩ thế chứ? Chỉ là so với việc đi tù thì việc hắn trộm uống rượu là việc nhỏ.
Tống Đại Quý xụ mặt nói: "Tất cả mọi người trong đại đội sẽ lắng nghe bản tự kiểm của cậu vào tối nay, đường lên núi sẽ được phong tỏa lại ngay lập tức. Các đội trưởng của lữ đoàn sẽ vào núi săn heo rừng, cậu đi theo giúp đỡ lấy phần hộ các đội viên khác, mùa đông thì cậu có nhiệm vụ quét tuyết và ban đêm thì có nhiệm vụ tuần tra xung quanh, cậu sẽ không được nhận lương hay bất kỳ công điểm gì.
Nơi bảy đại đội đóng quân nằm dưới chân núi, dựa vào các sản vật và vườn cây ăn trái trên núi, cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng đồng thời vào mùa đông, đại đội cũng phải chuẩn bị rất nhiều công việc.
Công việc đầu tiên chính là lên núi săn bắt bầy heo rừng, để tránh tình trạng lũ súc vật này không có ăn mà chạy xuống núi gây hại đến các xã viên.
Thịt lợn rừng săn bắt được cũng có thể chia sẻ cho xã viên mỗi người một phần, tuy thịt không được ngon cho lắm, nhưng có nó thì cũng coi như là một món mặn.
Nếu không may chạm mặt bầy sói thì nếu giết được thì giết, miễn cho mùa đông chúng nó xuống núi kiếm ăn thì rất nguy hiểm đến mọi người trong đại đội.
Công việc này không ít thì nhiều cũng có sự nguy hiểm đến tính mạng, nên mỗi lần đều là chọn lựa những người trẻ tuổi có sức khỏe cường tráng, còn đâu những người lớn tuổi thì lại không yêu thích công việc này.
Nhưng Tống Đại Quý lại lập tức chỉ định Lão Cẩu đó đi làm công việc không công nhưng phải cầm theo lương thực và súng có được không?
Đi chuyến này hắn chỉ có thể nhận phần không giống với các xã viên khác.
So với việc đi lên núi bắt thú thì việc cào tuyết hay tuần tra ban đêm chỉ là việc nhỏ nhặt.
Tống Đại Quý không quá hài lòng với việc này, vì trời sắp vào Đông công việc ít. Nếu không việc này mà xảy ra vào mùa khác thì ông ấy chắc chắn sẽ để lão Cẩu đi làm những công việc nặng nhất có thể.
Mùa xuân năm sau, ông ấy phải vào vườn hoa quả gánh nước bón phân chăm sóc cây vườn. Nếu một hơi trừng phạt hắn đến mùa hè thì có hơi quá đáng, mùa xuân vườn hoa quả cũng không cần tưới nước bón phân quá nhiều nhưng có làm còn hơn không.
Lão Cẩu không thể làm gì khác hơn là chấp nhận việc này. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm mắng chửi Từ Sương, việc hắn đụng đến Vương Anh liên quan gì đến anh mà phải đẩy hắn đến bước này.
Chó lại bắt chuột, lo chuyện bao đồng!
Không quá nửa ngày là hắn đã hiểu ra tại sao bản thân lại chạm mặt Từ Sương và tại sao Từ Sương lại chỉnh hắn đến vậy.
Từ Sương đang tìm bà mai đến để đàm chuyện cưới hỏi với Vương Anh.
Nghe đến cái tin này thì cuối cùng Lão Cẩu cũng hiểu ra, đồng thời ông lạnh cả sống lưng, như vậy thì chuyện Từ Sương đánh hắn những hai lần là một chuyện hiển nhiên.
Tự mình đi cạy cửa số vị hôn thê nhà người ta, bị đánh cũng là chuyện thường tình.
Lòng hắn cảm thấy có chút chua xót, bản thân cảm thấy ghen tị tại sao Vương Anh có thể để ý người như Từ Sương nhưng lại không để ý hắn? Bản thân hắn cũng là một nông dân nghèo thôi.
Đem tâm trạng buồn bã quay về nhà nghỉ ngơi, nhưng Từ Sương xuống tay rất nặng khiến cho hắn đau đến không ngủ được. Vết thương cần ít nhất một tháng mới có thể hồi phục, hơn nữa hắn phải khỏe lại trước khi lên núi, nếu không sẽ không theo kịp đội ngũ, một thân một mình trên rừng không phải chuyện đùa.
Tin đồn về Từ Sương kiếm bà mai tính chuyện kết hôn nhanh chóng lan truyền trong đại đội. Mọi người trong đội bị dọa sợ. Bọn họ vừa mới hạ quyết tâm còn chưa hành động thì Từ Sương đã đánh đòn phủ đầu rồi?
Thật không biết xấu hổ. Nếu trước đây anh có xuất thân tốt thì không nói, hiện tại trong đây anh đã có xuất thân không tốt thì lại chọn được một người có điều kiện xuất thân tốt nhất trong đội. Người trong đội càng ngày càng kém không hiểu tại sao anh lại càng ngày càng tốt.
Phải biết rằng lúc đầu là Từ Sương chọn Vương Linh Linh, trong đại đội lúc đó chưa có ai phải ghen tỵ mà còn cảm thấy Từ Sương thật ngu ngốc. Nghĩ thầm nếu mình mà là Từ Sương thì sẽ không tìm người ở dưới nông thôn mà ít ra sẽ tìm người nào đó làm công nhân. Dù sao người nhà quê và người thành phố là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, với khuôn mặt như Từ Sương muốn người nào mà chả được.
Kết quả lại đi để ý Vương Linh Linh, gia đình thuộc dạng tầm thường, bố mẹ cô ta đều là nông dân, tuy ngoại hình ưa nhìn nhưng cũng không phải thuộc dạng xuất sắc người gặp người thích. Nhưng không ai có thể nghĩ tới Từ Sương lại để ý Vương Anh trong tình huống như vậy?
Ngay lập tức có một giọng nói chua ngoa hừ lạnh của một thanh niên nói: "Cô nương đó mặc dù xinh đẹp tóc dài nhưng kiến thức hạn hẹp! Chỉ biết nhìn mặt!". Không thể thấy được nội hàm dưới vẻ ngoài bình phàm của của anh đây!
"Kết hôn với một người có xuất thân thấp kém như vậy, sau này sẽ có rất nhiều gian khổ chờ đợi cô ấy!"
"Đúng vậy, con gái của liệt sĩ gả cho nông dân thấp kém chúng ta sẽ được trân quý yêu thương! Đằng này lại chọn cái loại phần tử xấu, ta cũng không biết cô ấy nghĩ như thế nào!". Nghe được những lời khó nghe như vậy có người chỉ cười lạnh xoay người rời đi.
Biết đâu đây chỉ là do bên nhà gái yêu cái đẹp nên chọn như vậy thì sao? Thật chất xuất thân của Từ Sương cũng không đến nỗi nào, gia đình của anh như nào thì người ta cũng không rõ, chỉ nghe nói cũng là một trong năm phần tử xấu nhưng thật sự có phải không thì không ai biết.
Có người cho là có, có người lại không, trước đây từng có người trong đại đội từ thăm quan qua nhà anh nhưng cũng không moi ra được thông tin gì khác.
Nếu nói ai từng là phần tử xấu hoặc có quan hệ sẽ bị tử hình thì trong đại đội không có nhiều người có tiếp xúc với những người đó và cũng không ai dám ức hiếp họ hoặc có thể hiểu là không ai dám làm việc đó.
Chỉ là xuất thân của một số người không tốt lắm, những người từng là trung nông, phú nông, địa chủ vì suy nghĩ cho gia đình mà thường họ sẽ cắt đứt liên hệ với bên nhà họ Từ.
Nhưng mấu chốt là Từ Minh cũng không biết làm như thế nào mà anh ấy lại trực tiếp đi Tây Bắc, tự đi hỗ trợ.
Điều này hơi mất mặt, xã xác nhận rằng Từ Minh là người chống cực hữu nhưng cách xử lý và năng lực không giống nhau. Từ lữ đến xã, đến cả cán bộ cũng không làm được gì.