Chương 29: Uy hiếp

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:42:46

Mọi người thấy bộ dáng của Từ lão thái liền biết có lẽ Vương Anh đã không đồng ý, cứ như thế khúc nhạc đệm này trôi qua, không thể nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được tâm tình của tên tiểu tử Từ Sương này không tốt. Người mà trước kia làng trên xóm dưới đưa bánh trái qua, các nữ thanh niên công xã có mơ cũng muốn gả cho. Hiện tại cả nhà bị như vậy thì anh có khác gì với loại xui xẻo đen đủi không? Lần này còn không biết xấu hổ mà tìm người mới tốt nghiệp cấp ba về lam vợ. Không bị người ta từ chối mới là lạ đó. Mấy người vây xem có mấy thanh niên lập tức náo nhiệt hẳn. Trước đây điều kiện của Từ Sương tốt, áp đảo hoàn toàn bọn nam thanh niên trên đại đội, mấy thanh niên tri thức so ra cũng kém với người này. Giờ thì... Phượng rơi xuống đất lại muốn làm gà rừng? Ngay cả chim sẻ cũng không đủ tư cách! "Vương Anh mới tốt nghiệp cấp ba lại là con liệt sĩ, đến lúc đó nhất định công xã sẽ kêu cô ấy đi làm việc gì đó." "Với lại nhà cô ấy cũng có một cái, phòng ở cũng..." "... Ai da, điều kiện của Vương Anh khá tốt." "Đúng vậy! Cô ấy có một gian nhà, có phải sau này của cải cũng sẽ đưa đi theo vào nhà chồng không?" "Có lẽ là thế đấy!" Vốn chỉ là mấy câu nói chọc Từ Sương nhưng không biết thế nào đề tài này lại xoay chuyển lên trên người Vương Anh. Vừa thấy như vậy, Vương Anh có phòng có lương thực, có nhà, gà còn có thể kiếm tiền, không có cha mẹ vợ, nói không chừng lễ hỏi cũng không cần... Mẹ nó! Cô nương có điều kiện tốt như thế sao trước đây bọn hắn không chú ý tới?! Nhìn kỹ thêm chút nữa, Vương Anh thật xinh đẹp. Mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lấp lánh, mặc dù mặc quần áo cũ có vá vài chỗ nhưng so với mấy cán bộ ở công xã đã có gia đình thì tốt hơn nhiều, so với mấy nữ thanh niên công nhân trên trấn còn đẹp hơn! Lập tức có mấy nam thanh niên động tâm, chuẩn bị về nhà gọi mẹ mình tới thăm hỏi chút. Có gà tặc thậm chí không gọi người nhà tới tự mình đi trước xum xoe, dù sao cô và cả nhà bác trai đã nháo một trận lớn, đến lúc đó nhảy qua hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận, bản thân còn có thể tiết kiệm được chút đỉnh. Ngực Vương Vĩnh Thuận tê tái, Từ Sương đi tìm Vương Anh nói chuyện, điều ông ta sợ hãi nhất đã xảy ra. Mặc dù vẫn luôn muốn đem Vương Anh gả ra ngoài, nhưng không biết vì sao Vương Vĩnh Thuận nhìn thấy hai đứa đứng chung một chỗ liền cảm thấy không ổn. Hai mắt Lý Xuân Quyên sáng lên, Vương Anh gả cho Từ Sương, mà Từ Sương là thành phần bị biến đen chờ cô gả qua đó mà chịu tội đi! Bản thân còn có thể đảo khách thành chủ, nắm lấy điểm yếu của Từ Sương mà đòi lễ hỏi! Có thể bồi tiền gả Vương Linh Linh ra ngoài, ngày đó bởi vì quá mức kích động mà Lý Xuân Quyên đã quên mất chuyện ngăn Vương Linh Linh dọn đồ lại, giờ hối hận chết đi được. Những bộ đồ của Vương Linh Linh cầm trước đó chỉ cho là bà ta mua lén còn có ấm trà trong phòng đều bị Vương Linh Linh lấy đi rồi. Lý Xuân Quyên xuất hiện hai luồng ý nghĩ, bà ta đau lòng cho con gái nhưng con gái đã gả đi thì chính là con nhà người ta, con gái lấy đồ của nhà chồng cho nhà mẹ đẻ đó là con gái tốt. Còn loại con gái về lấy đồ, lấy quần áo nhà mẹ đẻ thì đó là con gái hư. Lúc này Lý Xuân Quyên cảm thấy con gái Vương Linh Linh của mình là con bạch nhãn lang không hơn không kém. Vương Linh Linh thiếu tiền hồi môn Lý Xuân Quyên cảm thấy nên tính trên người Vương Anh! Từ Sương là đầu bếp nhất định sẽ có tiền, bà ta phải lấy của Từ Sương một trăm đồng. Tô lão thái chuyển động con mắt, bà ấy im lặng không nói gì. Lấy tính tình của bà ấy, Từ Sương mặc dù khó lấy vợ nhưng tìm ai cũng không được tìm con gái nhà họ Vương bên này! Cùng lắm thì đưa tiền cưới lớn hơn một chút để cưới được nha đầu tốt. Nhưng nếu không lấy tiền của nhà họ Vương về vậy thì bà ấy không nuốt trôi cục tức này! Nhìn thấy con trai Từ Sương lắc đầu, Từ lão thái lập tức có tự tin. "Còn tiền thì sao?" Vương Anh đi ra ngoài nhún vai, nói với Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên: "Bác trai xem làm gì? Các người vẫn còn tiền mà! Lấy của đền cho cô nương kia là không được!" Vương Anh đã nói như vậy là cô không muốn gả. Lý Xuân Quyên tức giận, trái tim nhảy lên, miệng bắt đầu mắng: "Tiểu nhân lòng dạ độc ác thâm hiểm bụng dạ ..." Vương Vĩnh Thuận không biết làm thế nào, bỗng nhiên thở phào một hơi. Ông ta thấy hai người này đứng chung một chỗ là tim treo lên cành cây. Ông ta chưa thở xong thì Từ Sương đã kéo ông ta sang một bên thấp giọng nói: "Mấy ngày trước tôi thấy Vương Linh Linh ở cửa Hội Cách Ủy trên trấn..." Tim Vương Vĩnh Thuận bị nhéo một cái. Từ Sương: "Cô ta đi xong thì hai ngày sau anh trai của tôi xảy ra chuyện." Vương Vĩnh Thuận phản bác theo bản năng: "Cậu nói bậy! Linh Linh sao biết được anh trai cậu ăn trộm sách ngoại?" Từ Sương: "Cô ta thường xuyên tới nhà tôi." Vương Vĩnh Thuận: "Vậy cũng không thể kết luận là con bé Linh Linh nặc danh báo được." Đôi mắt Từ Sương bỗng sắc như kiếm: "Vậy được, để tôi đi nói với dì cả." Tô lão thái cũng không phải là người ăn chay, bà ấy thấy vị hôn thê của cháu trai chê nghèo yêu giàu đã không thích rồi. Nếu là biết chuyện của cháu trai lớn là do vị hôn thê của em trai làm ra thì bà ấy có thể ngồi trước cửa nhà họ Vương mắng ba ngày ba đêm, cho đến khi chuyện này tuồn đến huyện thành mới thôi! Vương Vĩnh Thuận cảm thấy bản thân đang ở cạnh bờ hồ, gió quật lạnh toát, cả người trống rỗng. "... Cậu muốn bao nhiêu?" Không thể để Từ Sương làm như vậy được! Hiện giờ nhà ông ta đã không còn thể diện nhưng rốt cuộc không liên lụy đến những người khác trong đại đội, mọi người chỉ xem đây là khúc hát. Bình thường nên ở chung thế nào thì giờ ở chung thế ấy. Nhưng nếu làm lớn chuyện này nên thì nhà ông ta sẽ trở nên xui xẻo mất. Từ Minh xảy ra chuyện, người đại đội không nói nhưng rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc trong lòng. Sau đó lôi người báo nặc danh mắng chửi thậm tệ. Nếu lúc đó mọi người đều biết Vương Linh Linh làm thì không phải nhà họ Vương cũng sẽ bị kéo xuống như nhà họ Từ hay sao? Hơn nữa... Vương Vĩnh Thuận có một ít kinh nghiệm nhân sinh. Vương Linh Linh như thế là thiện dùng cử báo, trong lòng đại đội trưởng Điền Hữu Phúc nói thầm. Chống đỡ nhà cô ta cả đoạn đường mà cô ta liền báo nặc danh. Đại đội trưởng biết sự tình tất nhiên cũng đắc tội với nhiều người. Nhà ông ta không muốn nói ra thì thôi lỡ như cả mấy nhóm học viên cũng học theo thì đại đội trưởng làm sao mà ém xuống? Thái độ đó của đại đội trưởng đối với ông ta là hiển nhiên, nhất định sẽ theo chiếu chương mà làm việc, các xã viên khác có khoan dung mà chừa cho đường sống thì đó là điều mà nhà ông ta đừng hòng mơ tưởng đến! Ngay cả con trai Vương Diệu Tông, nếu tương lai muốn đi làm công nhân thì cần có thư giới thiệu của đại đội trưởng đánh giá phẩm hạnh trong đó. Bình thường ông ta phải thăm viếng các xã viên khác không nói nhưng đại đội trưởng sẽ viết trưc tiếp vào nếu viết không tốt thì coi như tiền đồ bị cắt đứt. Chuyện giống như thế nếu làm theo chiếu chương nhất định không giống nhau. Vương Vĩnh Thuận không có khả năng để cho cả nhà ông ta rơi vào hoàn cảnh như vậy. Vương Vĩnh Thuận cắn răng: "Cậu muốn bao nhiêu tiền? Nói con số đi!" Ánh mắt Từ Sương u ám: "Một trăm!" Trong lòng Vương Vĩnh Thuận rỉ máu, nhưng không thể không đưa. "Vào nhà với tôi rồi lấy." Vương Vĩnh Thuận từ một góc xó xỉnh lấy ra một trăm khối đưa cho Từ Sương. "Cậu cầm tiền rồi thì không được nói chuyện này ra bên ngoài." Từ Sương dừng một chút, Vương Vĩnh Thuận nóng nảy: "Tiền cậu đã cầm, so với yêu cầu một trăm của cậu thì nhiều hơn! Cậu phải giữ kín như bưng chuyện này! Vương Linh Linh làm gì cũng không nói cho tôi biết nên tôi cũng oan!" Từ sâu trong nội tâm Vương Vĩnh Thuận cảm thấy bản thân oan uổng. Chuyện này không phải là do ông ta báo nặc danh. Ông ta cũng không biết Từ Minh có sách ngoại! Vương Linh Linh còn cầm tiền đi, phí công nuôi dưỡng mười tám năm còn hố cả nhà mất một trăm khối. Từ Sương nhét năm mươi khối vào trong túi, cầm năm mươi đồng ở trên tay: "Ừ." Đương sự là Vương Linh Linh, chẳng qua Vương Vĩnh Thuận biết Vương Linh Linh làm sau khi tra hỏi, đúng là bị hố. Trái tim của Vương Vĩnh Thuận được đáp xuống mặt đất, thịt đau đến mức không đứng dậy được. Của cải tích cóp chỉ có hơn ba trăm giờ nháy mắt chỉ còn hơn hai trăm. Cuộc sống sao lại khổ thế này! Từ Sương cầm năm mươi khối ra, Tô lão thái đứng dậy động tác nhanh nhẹn không giống như người hơn sáu mươi tuổi. Bà ấy nhỏ một ngụm nước bọt lên mặt đất mà Lý Xuân Quyên đứng: "Thật là nhà cô thiếu em gái tôi một cái tát đấy." Người xung quanh thấy nhà họ Từ đã lấy được tiền về liền giải tán. Vở tuồng này đúng là xuất sắc, có đầu có đuôi. Nhà họ Từ có Từ Sương vẫn luôn kiên cường. Nhà họ Vương đúng là xui xẻo nhà ai có đứa con gái như Vương Linh Linh đúng là số khổ. Nhà mẹ đẻ mà cũng vơ vét hố cho được. Đi làm mẹ kế thì không nói, chỗ tốt trong nhà đều ăn hết. Lại nói, điều kiện của Vương Anh thật tốt, cô và cả nhà bác trai nháo lên giờ nhà ai có con trai đủ tuổi thích hợp đều nhanh chóng đi tìm hiểu. Với lại trước đó không ai đi tìm Vương Anh, quá khứ Vương Anh là cô nương gia, lại phải ở nhà làm việc nên không thân với mọi người trong đại đội. Muốn làm mai với Vương Anh, phải từ Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận đã. Hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận cố ý làm cho Vương Anh mờ nhạt với bên ngoài, ở ngoài Lý Xuân Quyên nói Vương Anh không dễ ở chung, có tính tình đại tiểu thư. Làm cho những người có ý định tới cửa không dám nữa, có tới chỉ là dưa vẹo táo nứt. Vương Vĩnh Thuận cảm thấy như vậy rất tốt, dưa vẹo táo nứt mới bỏ được lễ hỏi! Người của đại đội đều chỉ có hai mươi ba tiền hỏi, cô nương gia còn phải cấp của hồi môn là bộ đồ mới và một giường chăn. Nhà ông ta không phải tính toán đưa Vương Anh cho nhà tốt, tất nhiên không cần phải giao tế với loại dư thừa này. Nhưng lúc này không giống như thế nữa. Trong thôn ai nấy đều cảm thấy điều kiện của Vương Anh tổt. Không nói đến việc cha mẹ không có nên không cần lễ hỏi, bản thân còn có của cải. Chưa hết, cho dù có cần lễ hỏi thì cô cũng chỉ có một mình chẳng lẽ còn đưa lễ hỏi về nhà chồng? Vừa thấy thế liền cảm nhận được mấy nha đầu trên trấn so ra điều kiện kém hơn Vương Anh nhiều! Cô còn tốt nghiệp cấp ba, nghe Điền nhị thúc nói cô còn biết y thuật. Sau này chắc có lẽ sẽ lên trạm y tế hoặc là làm cô giáo ở công xã, cho dù là trở về làm đại phu giống mẹ cô cũng được! Đây là cô nương nhiều tiền đó nha! Trên đại đội có nam thanh niên vừa đủ tuổi, nhà họ lập tức kích động, trong nhà còn có bà cô thích làm mai cũng ngo ngoe rục rịch, thêm mấy nhà có đứa con trai cũng muốn tới! Thời buổi này, cô nương ở nông thôn thiếu thốn. Mỗi nam thanh niên đều không tìm được vợ trong đại đội. Số còn lại là nghèo không kết hôn. Điều kiện Vương nha đầu này ổn, lại không có cha mẹ. Đây chính là miếng thịt mỡ béo bở ai cũng muốn tranh giành. Người bình thường sẽ làm thân với Vương Anh, xem Vương Anh có xem trọng tên tiểu tử nhà mình hay không. Người biến thái hơn sẽ dùng tâm kế cân nhắc làm thế nào để cưới Vương Anh vào tay mình.