Chương 49: Ai thèm làm mẹ kế chứ?

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:44:39

Hôm nay hai người vào huyện thành mua đường, đồ kết hôn Từ Sương đã sắm gần như là đủ, nhà thì cuối tuần sau đã có thể vào ở, đồ vật cũng được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu thịt và đường cho buổi cưới nữa thôi. Từ Sương nói không cần vội mua thịt, đại đội sắp đi đánh con lợn rừng, đến lúc đó nếu cần thì mình bỏ ra nhiều tiền hơn chút là sẽ có được phần hơn. Hơn nữa trên đại đội có nhiệm vụ phát thịt heo, chỉ cần từng này là đủ rồi. Đồ ăn khác thì bảo Tô lão thái chuẩn bị trên đại đội của bà ấy, bên đại đội kia trồng rất nhiều rau. Còn lại là đường với hạt dưa, đến lúc cưới cần dùng và tết cũng cần. Vương Anh bỏ tay vào túi áo bông của Từ Sương, gió thổi vào khiến người ta khi đi xe đạp đều cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cũng may đã vào huyện thành. Trên đai đội khi kết hôn phần lớn đều có đường là thấy tốt nhất, có thể làm được rất nhiều mứt lê đường, xa hoa một chút thì là kẹo cứng màu trắng, huyện thành dùng nhiều loại kẹo cứng được cắt thành khối nhỏ, bày biện nhìn rất đẹp mắt. Vì đường quý nên ít thấy ai đưa ra đãi khách, kẹo sữa hay kẹo đậu phộng là mấy nhà có tiền mua về để dỗ con nhỏ. Người lớn ăn xong sợ sẽ bị nghiện không bỏ được. Từ Sương cũng không tính toán đến đây để nhìn đồ cho đã mắt mà mua mứt lê đường và kẹo cứng màu trắng về, mấy loại kẹo đủ màu sắc cũng mua về một ít, chuẩn bị pha trộn mỗi loại một lại với nhau, khi đó chắc chắn sẽ không chói mắt mà rất vừa ý người dùng. Sau đó anh lại mua ba cân đường. Tới mùa đông cả người bị lạnh, động cái là đói cho nên có đường trong nhà có thể làm giảm cơn thèm ăn của cái miệng. Với lại, Từ Sương vẫn nhớ Vương Anh muốn ăn cá chua ngọt cho nên anh cảm thấy Vương Anh có khẩu vị thiên về ngọt. Hai người mua đường và hạt dưa rồi mua thêm ít đồ, đến khi bầu trời dần tối lại mới về nhà. Xe đạp băng qua con đường, vượt gió gào thét, Vương Anh che mặt lại, trong miệng vẫn còn ngậm một viên kẹo sữa, hai người đều thấy thỏa mãn cực kỳ. Không để ý đến trên đường có một người già và hai cô gái đang đi qua họ. Vương Linh Linh giờ gầy yếu như con ma còm, Triệu lão thái quấn cái khăn to quanh cổ của bà ta, vẫn mắng chửi người không ngừng. "Cô nói cô đi, cô có thể làm được cái gì? Vào huyện thành thôi mà cũng bị bắt! Đúng là ăn không được làm không xong. Con trai của tôi xui xẻo nên mới lấy phải cô, ở nhà làm việc thì vụng về ra bên ngoài rồi còn đi gây chuyện." "Đồ ngu xuẩn! Sao cô không nghĩ ra biện pháp mà thoát ra ngoài? Còn không biết xấu hổ cho người gọi điện cho con trai của tôi!" "Tiểu tam nhà tôi ở quân ngũ có nhiều việc phải làm, còn phải vì chuyện của cô mà cho người nói với tôi đến bảo lãnh cho cô!" "Hừ! Sau này trở đi đừng ăn cơm nữa! Cho cô đói mấy ngày để tỉnh táo lại."... Vẻ mặt của Vương Linh Linh đờ đẫn, cô ta nhìn bóng dáng xe đạp lướt qua chằm chằm, người đàn ông đèo cô gái, hai người đều che kín mít, bàn tay của người con gái bỏ vào túi áo của người đàn ông, người đàn ông cố gắng vươn người về phía trước che chắn gió lạnh cho người con gái đang ngồi phía sau... Đây rõ ràng là... Rõ ràng là cảnh tượng mà cô ta từng tưởng tượng khi có cuộc sống sau này với chồng! Ngăn nắp đầy đủ, còn có sự yêu thương trân trọng. Nhưng hiện thực thì sao? Sau khi cô ta bị bắt, đầu tiên là bị bỏ đói hai ngày, vốn dĩ cô ta chờ người nhà chồng tới cứu là cô ta có thể về nhưng đã bị bắt tận một tuần cũng không có ai tới tìm cô ta. Vương Linh Linh không chịu nổi nữa cũng không còn biện pháp nào khác đành báo tên Triệu Quân lên đại đội, bảo người ta liên hệ với công xã sau đó gọi cho quân đội. Để chứng minh rằng cô ta không phải là thành phần xấu. Người bắt giam nửa tin nửa ngờ, đến ngày thứ tám mặc kệ bọn họ hỏi thế nào cũng không moi ra được thông tin gì, thực ra bọn họ không đem người giao cho chính phủ mà tự mình thẩm vấn là để lấy thành tích. Kết quả người này không nói ra cái gì, chỉ nói bản thân là Vương Linh Linh, nói bố mẹ với chị em của mình là ai, chị gái gả cho nhà ai ở trên trấn ở sườn núi phía Tây. Lăn qua lộn lại cô ta đều đáp như thế. Cuối cùng người bắt giam sợ mình bắt sai người lại hỏng việc nên đành gọi điện cho công xã rồi tới quân đội, cuối cùng cũng chứng minh được thân phận của Vương Linh Linh. Người bắt giữ cảm thấy mình bị oan: "Sao nhà cô không có ai tới tìm chứ?" Nếu có người tới tìm rồi nói tình huống ra thì bọn họ đã lập tức thả người rồi! Vậy mà người này là quân tẩu! Người bắt giữ nhanh chóng cho Vương Linh Linh ăn cơm, mà chưa kịp cho trở về thì mẹ chồng của cô ta đã đến đem người đi, mà túi tiền của Vương Linh Linh cũng chưa kịp lấy về. Mẹ chồng như đưa tiễn ôn thần vậy chỉ sợ cô ta làm loạn lên lần nữa. Cho dù Vương Linh Linh muốn làm loạn thì cũng không còn sức. Sau khi Triệu lão thái tới vênh váo mắng con dâu mà thôi. Hai người đứng trong gió, đã có cơn gió tuyết tạt qua, những bông tuyết trắng năm cánh rơi xuống. Triệu lão thái không kiên nhẫn, trước đó bà ta cảm thấy nhà mình đã cưới một người vợ không cần mất tiền đã là lời. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây Triệu lão thái cảm thấy không vừa lòng. Trước đây Vương Linh Linh ở nhà không cần phải làm việc đều là Vương Anh làm hết, giờ thời thế thay đổi, cô ta đi về nhà chồng đương nhiên là không biết nên làm cái gì vì thế vụng về hết nói nổi. Cũng may đối xử rất tốt với hai đứa nhỏ nên Triệu lão thái miễn cưỡng nuốt xuống bụng. Nhưng sự việc lần này đã làm Triệu lão thái tức giận cực kỳ, tiền đồ của con trai rộng lớn, vợ thì động chút chuyện là đi tìm chồng, đây không phải là làm tổn hại thanh danh của con trai bà ta ư? Nhìn thấy Vương Linh Linh sững người, trong lòng Triệu lão thái càng không dễ chịu. Khi xe tới Triệu lão thái cũng không thèm quan tâm Vương Linh Linh tự mình lên xe, còn Vương Linh Linh thì nhanh chóng theo sau. Khi đặt vé xe lòng Triệu lão thái càng đau hơn, một chuyến đi huyện thành này tiêu tốn của bà ta biết bao nhiêu là tiền! Vừa lúc trên xe có người biết Triệu lão thái, người kia đến chào hỏi bà ta, hai người nói phải nói trái thì nói tới Vương Anh. "Ai u, bà không biết Vương Anh à, bây giờ cuộc sống của con bé rất tốt. Hiện tại con bé có công việc một tháng được đại đội phát ba đồng đó!" Triệu lão thái nghe tên quen quen: "Vương Anh?" "Đúng vậy, con bé là con của liệt sĩ, ban đầu ở với bác trai là Vương Vĩnh Thuận, giờ đã dọn ra ở ngoài, chia nhà rồi. Chậc chậc, không ngờ lại cưới một người trong nhà có thành phần xấu, nhưng con bé có nhà ở, lại là đại phu nên cũng không cần phải sợ." Vương Linh Linh ngẩng đầu đã thấy được ánh mắt đầy lửa giận của Triệu lão thái, điều này nằm trong dự kiến của cô ta. Mấy người nói chuyện với nhau, cái gì cũng nói đến, người đáp lại Triệu lão thái là người hay đi làm bà mối ở đại đội thứ năm xã Thắng Lợi. Bà ta nhắc đến Vương Anh là vì không biết Triệu lão thái từng có chủ ý với cô, mà chỉ đơn giản là hâm mộ cùng hối hận thế thôi. Hối hận bản thân không phát hiện ra một người con gái tốt như thế sớm hơn, vừa có nhà ở vừa có tiền còn không có nhà mẹ đẻ, cho dù kén rể cũng là chiêu bài tốt! Trong tay cô nắm một đống lợi ích thu hút đám thanh niên nam, điều kiện của Vương Anh tốt như vậy giới thiệu cô cho ai ít nhất cũng có thể thu được mười đồng đó! Lại nói đến hâm mộ thì đó chính là hâm mộ Từ Sương tìm được bà mối kia, ở trong vòng này bà mối đó có danh tiếng nhỏ, mấy công xã xung quanh đều biết. Bà lão kia không biết có mạng chó gì! Đúng là chỉ bày sẵn rồi ăn! "Tôi nghĩ tiểu tam nhà bà chưa có vợ, nên muốn giới thiệu cho nhà bà nhưng ai ngờ chỉ chậm một bước đã vụt mất hết cả, con bé kia đã tìm được ý trung nhân mà mình muốn đi đến hết đời rồi. Ai da, có điều bà đúng là có bản lĩnh, có thể tự tìm vợ cho con trai..." Lời vừa nói ra đã có ý dèm pha, cũng có ý chèn ép Triệu lão thái một chút. Tiền bà mối kiếm được là từ người trung gian cần được giới thiệu, sau khi thành thì sẽ có thêm tiền hậu tạ. Hơn nữa lúc làm việc bản thân có thể ăn xén bớt chút ít. Nhà họ Triệu thì hay rồi, chân trước mới nói với bà ta rằng muốn tìm mẹ kế vào cửa, chân sau đã tự quyết định, định rồi cũng không nói, ngay cả bữa tiệc cũng không làm, người càng không mở miệng, chỉ để bà ta ở một nơi 'hoang vắng'. Bà mối kia cứ nói liếng thoáng nên không để ý đến vẻ mặt biến hóa của Triệu lão thái. Tới nơi cả ba xuống xe. Bà mối vẫy tay chào rồi về đại đội của mình. Triệu lão thái ở đằng sau tức giận đến mức suýt ngạt thở! Rõ ràng đó là con dâu mà bà ta đã nhắm từ lâu! Nhà ở! Tiền! Công việc! Nếu bà ta có được cô con dâu như này, đầu tiên có nhà để ở, bà ta có thể đưa bạn già cùng hai đứa nhỏ của tiểu tam đến ở trong nhà của Vương Anh! Vương Anh còn có công việc! Mặc dù một tháng đại phu chỉ được năm sáu đồng, nhưng ở nông thôn tiêu tiền ít, năm sáu đồng đã là nhiều lắm rồi! Đủ cho cả nhà bọn họ ăn no! Triệu lão thái càng nghĩ càng giận, đặc biệt là Vương Linh Linh đang ở trước mắt, một người có nhà ở lại có công việc kiếm được tiền, một người vào huyện thành đi mua đồ cũng để bị bắt. Triệu lão thái nghĩ lại, chỉ thấy lồng ngực chua xót, cảm giác hối hận đắng lòng dâng lên. Triệu lão thái về nhà liền nằm xuống, nằm trên giường đất nhắm mắt lại đều là tiền, nhà ở, công việc! Vương Linh Linh đờ đẫn đi về nhà, hai đứa nhỏ thấy cô ta cũng không thèm hỏi trong khoảng thời gian này cô ta đi đâu chỉ nhìn chằm chằm xem cô ta có đưa kẹo cho chúng ăn hay không. Lúc Vương Linh Linh gả vào đã đem hết vốn liếng của mình tới, từ nhỏ cô ta đã có tính cách ăn xén, lúc trước có đôi khi Lý Xuân Quyên bảo cô đến nhà Từ Sương đổi đồ cô ta giữ lại cho mình một ít. Có đôi khi đi lên trên trấn đưa tiền và phiếu gạo cho em trai cô ta lại tích ít nữa, năm rộng tháng dài, cô ta đã góp được bảy, tám đồng. Nhưng sau khi gả vào nhà họ Triệu, bảy, tám đồng vốn riêng của Vương Linh Linh đã nhanh chóng co lại. Vì để lấy lòng hai đứa nhỏ, cô ta đã tiêu khá nhiều tiền để mua đồ ăn vặt cho chúng. Trên đại đội không có chỉ có ở trên trấn, cô ta mua bao mứt lê đường lúc về nhà hai đứa trẻ gọi cô ta là mẹ thì cô ta sẽ đưa cho mỗi đứa một miếng. Thực ra cô ta cảm thấy sung sướng hài lòng khi bản thân đã thu phục được hai đứa nhỏ, kết quả tròng mắt vừa xoay hai đứa nhỏ bắt đầu gọi cô ta là mẹ kế, không cho kẹo là sẽ gọi mẹ kế, cho kẹo mới gọi là mẹ. Lúc hai đứa gọi cô ta là mẹ kế, Vương Linh Linh đều mắng trong lòng hai đứa mới là mẹ kế, đồ rắn độc, đồ hỗn trướng! Thiếu chút nữa Vương Linh Linh đã không đứng được, tới nông nỗi này cô ta không thể lừa mình dối người được nữa, hai đứa nhỏ chưa báo đáp được gì cho cô ta, bọn họ chỉ cảm thấy Vương Linh Linh là công cụ hình người hầu hạ bọn hị! Không đúng! Công cụ hình người là lời nói dễ nghe mà thôi! Hai đứa nhỏ này làm gì thấy cảnh cô ta phá áo bông của mình ra để làm áo lót cho chúng đâu? Lo lắng thức khuya dậy sớm chăm sóc cho chúng rồi lại mua đồ ăn vặt, mua đồ cho chúng, ở trong mắt hai đứa nó đó đều là bổn phận và trách nhiệm của cô ta! Làm không được thì là mẹ kế, làm được cũng không khen câu nào! Ai muốn làm mẹ kế của chúng?! Cả người Vương Linh Linh như rơi vào hầm băng, hai đứa nhỏ thấy không có kẹo liền không vui cất cao giọng gọi mẹ kế rồi chạy. Vương Linh Linh thấy trời đất quay cuồng, về phòng ngã lên giường nằm. Thân thể của cô ta mệt nhọc, về nhà chị em dâu chỉ đờ đờ liếc cô ta một cái, hai đứa nhỏ chạy đi, trong phòng ngay cả miếng nước cũng không có. Nước mắt Vương Linh Linh rơi xuống, dần dần đi vào giấc ngủ.