Chương 30: “Trộm”

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:42:52

Vương Anh bên này vẫn không biết bản thân đã vào tầm ngắm của rất nhiều người, cô vẫn đang suy nghĩ đến những lời nói của Từ Sương. Hai người bọn họ, điều kiện thiếu thốn đều giống nhau. Trong nhà Vương Anh không có ai chống lưng, sợ gả sai người còn phải yêu cầu ở rể. Mọi thứ của Từ Sương đều tốt, điều không tốt đều biến thành cái tốt mất rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc hôn nhân này đúng là kín kẽ. Vương Anh nghĩ thầm, người khác cưới cô có thể là vì tiền đồ cưới còn có gian nhà, thêm cái danh tốt nghiệp cấp ba của cô nữa. Sau khi kết hôn chưa chắc là sẽ đối xử tốt với cô. Nhưng Từ Sương thì khác với họ. Điều này rất tốt. Điểm tối duy nhất đó chính là người của Từ gia chưa chắc sẽ đối xử tệ bạc với cô, bởi vì thế đạo hiện giờ người khác muốn ly hôn bể xả, cô và Từ Sương đến với nhau sẽ không có ai ngăn cản. Chỉ là Từ Sương vẫn phải ở rể... Vương Anh càng nghĩ càng buồn ngủ, đầu gác lên gối. Từ Sương này điều kiện vô cùng thích hợp. Nghĩ đến bản thân là sát thủ phòng bếp Vương Anh càng hài lòng với Từ Sương hơn. Mấy ngày nay cô không chỉ dưỡng cơ thể mà còn đi công xã và sườn núi Tây để xem, cô muốn tìm công tác ở nhà ăn nhưng càng nhìn càng nhận ra mộng đẹp dần tan vỡ. Ngoại trừ tấm áp phích có ghi tên cơ quan đơn vị thì nơi khác đều không có nhà ăn! Vốn Vương Anh đang rầu rĩ về vấn đề ăn cơm của mình, tiền trong tay cô không nhiều lắm, đi một vòng mua một bát nước dùng cũng không đủ. Nhưng tay nghề của cô kém, nếu để cho cô nấu ăn rồi cho người ta nếm thử sẽ gây ra án mạng mất. Vương Anh nghĩ ít nhất kết hôn với Từ Sương thì sau này việc ăn cơm không cần phải buồn rầu lo lắng. Lúc nửa đêm, người nhà quê ngủ rất sớm. Hơn nữa, ở quê nhà cũng không bật đèn, buổi tối đều nương theo ánh đèn dầu nhưng đèn dầu cũng chỉ dùng một lúc thắp lên sẽ tốn dầu đó! Cho nên vừa đến vào đêm không sợ ngủ không được, nhà nào cũng đều nói chuyện trong bóng đêm để xua tan thời gian. Vương Anh nằm ở trên giường nghĩ trước sau, nghĩ hơi lâu nên mất ngủ. Mà ở phía sau nhà họ Vương, có một bóng dáng lén lút xuất hiện. Một bóng dáng gầy gò nhỏ nhỏ, động tác không linh hoạt lắm, hắn theo con đường núi đi xuống dưới, suýt chút nữa đã vướng vào cây. Lặng lẽ vòng qua sau cửa sổ. Đầu tiên là ghé tai vào cửa sổ nghe có tiếng gì bên trong không, nghe thấy bên trong có tiếng người đàn ông ngáy, liền biết không phải phòng này. Sắc trời tối đen mờ ảo, hắn cũng không nhớ rõ người khác nói với mình là phòng phía đông hay tây. Nhưng nghe thấy tiếng ngáy sẽ biết, hắn lặng lẽ theo vòng quanh đường cửa sổ, sờ bên cửa sổ thứ nhất. Không ngờ Vương Anh đã nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài cũng biết bên cạnh cửa sổ có người. Thính giác của cô nhanh nhạy hơn người khác, vốn nghe thấy bước chân đi đến bên phòng Vương Vĩnh Thuận nên cô nghi ngờ là người nọ sẽ vào phòng Vương Vĩnh Thuận. Nhưng không ngờ đối phương lại lầm nên trở lại chỗ này. Vương Anh nhẹ nhàng đi xuống giường, sờ soạng lấy một cây gậy. Gậy gộc này là do cô đi lên núi tìm thấy được, để ở trong phòng vì để đề phòng loại sự việc này. Vương Anh thầm nghĩ không ổn. Từ Sương và hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận bẻ xả, bản thân lại quả quyết từ chối hỗ trợ, ở trong mắt người khác đó chính là cô và vợ chồng bác trai bác gái đang chiến tranh. Mặc dù đã xảy ra chiến tranh từ sớm nhưng lúc trước vẫn còn giữ mặt mũi thể diện cho nhau lần này gặp phải chuyện cũng không đứng cùng chiến tuyến với bác trai Vương Vĩnh Thuận, tự nhiên đem chuyện tranh chấp bại lộ ra bên ngoài. Ngày hôm qua làm lớn việc lên buổi tối hôm nay đã có người tới sờ cửa. Vương Anh buồn bực trong lòng. Thật ra cô không nghĩ có người dám làm gì chẳng qua cảm thấy cô có tiền nên mới đến đây để trộm ít đồng. Nhưng Vương Anh nghĩ sai rồi, cô còn không biết hôm qua là hôm qua mà hôm nay là hôm nay, mấy người ở đại đội cũng đã lật đi lật lại điều kiện của cô vài lần. Hiện tại đồ vật trong phòng cô đáng giá khá nhiều tiền thậm chí chúng có thể so được với cô. Người lớn mật dám lẻn vào ban đêm này chính là người đàn ông thứ bảy ở đại đội chưa cưới vợ, người khác đều gọi hắn là lão Cẩu. Năm nay lão Cẩu ba mươi bảy tuổi, ở độ tuổi ấy đáng lẽ phải có con cái đầy đủ nhưng nhà hắn nghèo đến mức sắp phải đi bán cả máu để trang trải, mẹ hắn có thể sinh nên một hơi sinh tận bảy đứa con trai, cha hắn vốn dĩ cảm thấy đây là sự thịnh vượng trong nhà. Kết quả cha của hắn không nuôi được từng ấy người con trai. Bảy đứa con trai hai đứa đi ở rể, một đứa năm ngoái bị chết đói, hai đứa nghèo không chịu nổi nên đã chạy đi nơi khác. Chỉ còn lại hai đứa con trai trong nhà, ở nhà moi hết tường hết gạch cũng chỉ đủ cho một đứa cưới vợ. Lão Cẩu chính là người không được cưới vợ kia. Lão Cẩu vì tức chuyện cưới vợ này dứt khoát đi ra ngoài ở. Không ngờ hắn ra ngoài ở lại càng nghèo hơn, ăn bữa nay lo bữa mai, cũng may mỗi trôi qua chậm rãi từ tốn, không đói được. Nhưng lúc này tuổi của lão Cẩu đã lớn lại không có tiền nên không thể cưới vợ. Từ năm này qua năm khác lão Cẩu vẫn là người đàn ông cô đơn, ế vợ. Vốn dĩ lão Cẩu đã hết hy vọng rồi, cảm thấy bản thân sống không có tiền chờ thêm mấy năm nữa mua một người vợ. Mặc dù nói xã hội hiện giờ không cho phép chuyện mua vợ xảy ra nhưng vẫn có người lén lút mua, nói sang là gả từ xa đến, người đại đội cũng sẽ không có cách nào để hỏi. Nhưng ngày hôm qua người đại đội đến nói chuyện với nhau lão Cẩu không nhịn được đã động tâm. Tình huống của Vương Anh không phải là sinh ra vì hắn sao? Cô cái gì cũng có chỉ thiếu một người đàn ông làm chồng. Còn bản thân hắn không có cái gì nhưng lấy gì để xứng với cô? Tuy tuổi của hắn đã cao, nhưng tiểu cô nương không hiểu, tuổi càng lớn mới có thể chiều chuộng người khác. Lão Cẩu nghĩ trong lòng như vậy nhưng cũng biết bản thân không có gì để tranh giành cả. Giờ đám tiểu tử ở đại đội đều nhìn chằm chằm Vương Anh, chờ mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có bà mai tới cửa. Trái tim lão Cẩu như bị người ta cào vào, đành tự tìm cơ hội cho hắn. Nếu hắn không cô đơn mười mấy năm thì đã không gặp được một cô nương thích hợp như thế! Hợp tất cả lại đều ở chỗ này! Lão Cẩu nghe mấy người đó nghị luận, rõ ràng có người nói Vương Anh muốn tìm một người ở rể. Nhưng cho dù là tìm người ở rể thì lão Cẩu cũng không có đủ tiềm lực để cạnh tranh. Tuổi trẻ cường tráng ở trong thôn nhiều, có người nhà có mấy anh em nên không lo lắng về việc hương khói. Ở rể thì ở rể! Cưới được cô vợ trắng trẻo xinh đẹp còn có phòng gạch xanh để ở. Có gì tốt hơn được nữa? Lão Cẩu sốt ruột, hắn không chờ được. Xoay xoay một vòng lão Cẩu liền sinh ra một ý niệm táng tận lương tâm. Hắn làm thật với cô, Vương Anh không gả cũng phải gả. Ý nghĩ này vừa nảy ra lão Cẩu đã bị chính mình làm cho hoảng sợ. Người trọng nhất là danh dự, nếu làm ra chuyện tán tận lương tâm thì sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mất. Nhưng lão Cẩu nghĩ mình đúng là số khổ, sống trên đời ba mươi bảy năm còn không có nổi một người vợ. Việc này phải trách ông trời sao lại bất công như thế? Xuống địa ngục thì xuống địa ngục đi chỉ cần có thể cưới vợ và có nhà lớn là được. Cùng lắm thì sau này hắn đối tốt với Vương Anh chút, một đại cô nương dỗ dành chút là xong. Lão Cẩu lén lút tới, hắn vuốt cửa sổ phòng Vương Anh, cảm xúc mênh mông giống như có thể thấy được cuộc sống sung sướng sau này. Bỗng nhiên một bóng đen chụp xuống, tiếp theo chính là răng cửa của hắn bị đánh một quyền. Lão Cẩu đau rớt nước mắt, nói chuyện không dám lớn tiếng chỉ có thể thì thầm xin tha. "Hảo hán hảo hán! Đừng đánh nữa! Anh cũng tới tìm tiểu cô nương Vương Anh kia sao? Tôi nhường cho anh còn không được sao?" Lão Cẩu muốn hỏi là ai nhưng cái người chạy đến dưới chân cửa sổ nhà Vương Anh như hắn thì có thể là mặt hàng đứng đắn gì? "Tôi nhường cho anh!" Lão Cẩu nhanh chóng bỏ đi, xem ra đóa hoa này có quá nhiều người muốn hái, làm súc sinh còn hơn là làm người. Kết quả người kia nói cũng không nói chỉ múa máy tay chân. Nắm tay kia mang theo gió gào thét mạng người. Lão Cẩu ủy khuất vô cùng, hắn chỉ sờ cửa sổ, còn chưa đến mười giây nữa đó! Cú đánh này hết sức oan uổng! Người đó nhanh tay lẹ mắt tẩn lão Cẩu một trận chết khiếp, lão Cẩu đã sớm ngất đi, không đứng được nữa hình như là bị đánh rất đau. Vương Anh đang chờ người đó đẩy cửa sổ vào nhưng lại nghe thấy âm thanh đánh nhau bên ngoài. Cô tưởng là tên chó nào giống như lão Cẩu muốn làm súc sinh cả đôi. Ai ngờ bên ngoài càng đánh càng tàn nhẫn, lão Cẩu hoàn toàn không phải là đối thủ của người kia, Vương Anh trộm kéo rèm ra, nhà cô có cửa kính pha lê nên phải kéo thêm rèm, để không cho ai nhìn thấu vào bên trong. Cách tấm pha lê trong suốt, Vương Anh nương theo ánh trăng nhìn rõ thấy người đánh lão Cẩu kia. Từ Sương kéo người hôn mê sang một bên. Vương Anh đẩy cửa sổ ra, Từ Sương cũng quay đầu lại nhìn. "Đánh thức cô à?" Vương Anh gãi đầu: "Đã tỉnh từ lâu rồi, người này không sao chứ? Có phải tên này tới trộm tiền đúng không? Cho nên anh chưa đánh tên này đến mức lòi ra tật xấu gì chứ?" Mặc dù cách hơi xa nhưng Vương Anh vẫn nhận ra lão Cẩu độc thân mười mấy năm này. Từ Sương: "... Tên này không phải tới trộm tiền." Vương Anh: "Không đến trộm tiền chẳng lẽ là tới trộm... Mẹ nó!" Vương Anh không nhịn được mà chửi tục. Cái này cũng không thể trách cô, từ sau khi cô xuyên đến nơi này đa số người của đại đội ai cũng để lại hảo cảm với cô. Nhưng với cái loại độc thân ế vợ như lão Cẩu này Vương Anh không hề ngờ hắn sẽ làm ra chuyện này. Trong khoảng thời gian ngắn đúng là không thể biết được người ta. Vương Anh nghiến răng nghiến lợi: "Anh chờ đó, tôi ra sẽ tẩn cho tên này thêm trận nữa." Lão Cẩu ngất rồi, hắn mơ mơ màng màng cảm nhận được bản thân xỉu đi vẫn bị đánh, mới tỉnh táo được chút lại bị làm cho đến mức ngất lần nữa, là Vương Anh tẩn cho hắn một trận. Vương Anh nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ tẩn cho lão Cẩu một trận nên hồn. Đánh xong còn nhổ một ngụm nước miếng: "Súc sinh!" Tên này đã bốn năm chục tuổi mà còn làm ra chuyện xấu xa như vậy ư?