Chương 25: Kiên quyết

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:42:23

Cách đây mấy ngày, cô ta nghĩ muốn nát óc, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện có liên quan tới Triệu Quân, ở kiếp trước khi Triệu Quân trở về sau kỳ nghỉ bù, nói ở trên huyện có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị thương nhẹ, phải nằm viện hai ba hôm trên đấy. Khi đó người làm vị hôn thê là Vương Anh còn đi theo Triệu lão thái đón người về, sau khi trở về hai người họ liền khua chiêng gõ trống tổ chức đám cưới. Vương Linh Linh cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định đánh cược một phen. Dứt khoát cạy cửa sổ để chạy lên thị trấn, bệnh viện trên thị trấn chỉ có hai cái, Vương Linh Linh chẳng cần tốn sức cũng tìm được Triệu Quân rồi. Cô ta nói dối mình là con dâu mà Triệu lão thái xem mắt cho Triệu Quân, ngượng ngùng ở lại bệnh viện chăm cho lo cho Triệu Quân hai hôm. Mãi đến hôm qua Triệu lão thái đến cô ta mới bị vạch trần, nhưng vậy cũng chẳng sao, chỉ cần ở bệnh viện mấy hôm, Vương Linh Linh có thể nhận ra được Triệu Quân đối với mình cũng rất hài lòng. Đúng như dự đoán, lời vừa đến miệng, Triệu Quân đã khuyên Triệu lão thái đón nhận cô ta. Triệu lão thái dù có chướng mắt cô ta đi chăng nữa, nhưng con trai đã ngỏ lời, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Trên mặt Vương Linh Linh đầy vẻ đắc ý, khịt mũi khinh bỉ nhìn mấy người xung quanh. Đừng nhìn mấy người bây giờ cười đùa thích thú, đợi tương lai Triệu Quân thành người giàu nhất, mấy người có trợn trừng mắt lên ghen tị thì cũng chả có làm được gì! Vương Linh Linh vô cùng đắc chí dẫn hai đứa nhỏ qua gõ cửa, hai đứa nhóc này, cậu con trai lớn tên Triệu Đông, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, vóc người nhỏ con, đang khoanh hai tay lại, bĩu môi đứng nhìn. Đứa bé gái kia nhỏ hơn chỉ mới ba tuổi, tên Triệu Tây, có đôi mắt long lanh to tròn, mặc dù dễ thương nhưng biểu cảm khuôn mặt của chẳng khác gì anh trai. Vương Linh Linh nhìn thấy hai đứa bé nhà đã thương không biết để đâu cho hết, giống như là miếng thịt rơi ra từ trên người mình vậy, vừa mở miệng một cái là Đông Đông ơi, Tây Tây à. Không biết còn tưởng cô ta là mẹ ruột của chúng cũng nên. Người mở cửa là Lý Xuân Quyên, bà ta vừa ngó mắt ra xem thì thấy ngay là đứa con gái biệt tăm biệt tích 3 4 ngày không về, mừng đến nỗi la khản cả giọng. "Ông nó ơi! Ông ra coi này! Linh Linh nhà chúng ta về rồi!" Vương Vĩnh Thuận trong lòng thầm than một tiếng, nhưng vẫn bày ra bộ dáng làm bộ làm tịch xúc động chạy ra. "Cái con bé chết tiệt này! Rốt cuộc là con chạy đi đâu đấy! Con có biết cha với mẹ con lo lắng cỡ nào..." Tâm trạng giả vờ phấn khởi của Vương Vĩnh Thuận bỗng dưng im bặt khi nhìn thấy hai đứa nhóc ngoài cổng, trong đầu ông ta tự dưng có một suy đoán đáng sợ. Mà cái phỏng đoán này khiến cả người ông ta rợn tóc gáy. Ấy vậy mà Vương Linh Linh vẫn muốn đổ thêm dầu vào lửa, khoé mắt vừa liếc thấy Vương Anh bước ra khỏi cửa phòng, liền vội vàng cao giọng giới thiệu: "Đây là Triệu Đông, đây là Triệu Tây, hai đứa đều là con trai con gái của con." Vương Anh mặt tỉnh bơ, Vương Vĩnh Thuận thì cảm thấy đời này của ông ta chưa bao giờ nhục nhã như bây giờ, con gái biến mất 3 4 hôm, lúc trở về còn lôi thêm hai đứa con nít tới bảo là con của mình. Cái đứa con gái này tóm lại là có biết mình đang nói điên nói dại gì hay không. Đáng tiếc, lúc này Vương Linh Linh cũng chả thèm quản gì cả, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh vào cái hôm mà cô ta quay lại quê nhà ở kiếp trước. Vương Anh khoác tay người đàn ông và hai đứa con riêng, con gái riêng cũng cực kỳ thân mật, một nhà bốn người, nhìn kiểu gì cũng khiến người khác ghen tị đỏ cả mắt. Mà bây giờ, tương lai đó đã bị chính cô ta giữ chặt trong lòng bàn tay rồi! Trên mặt Vương Linh Linh tràn đầy vẻ đắc ý, lại qua mười mấy năm nữa, bản thân cô ta đã có thể ngồi trong xe hơi, ôm lấy cánh tay của người đàn ông giàu nhất, hai đứa con vừa hiếu thuận vừa nghe lời, tiền kiếm được đều giao hết cho cô ta tiêu sài! Khi đó, cô ta nhất định sẽ ngồi trong xe hơi từ tốn mà lướt qua trước mặt Vương Anh, để cho Vương Anh tự mình lĩnh hội được cái cảm giác của cô ta từng trải qua. Nhìn Vương Linh Linh mặt mũi tự mãn đứng cách đó không xa, Vương Anh cũng có chút không hiểu nổi. Làm mẹ kế vẻ vang đến thế sao? Tấm vé cho bà chị gái này trùng sinh có đúng là uổng phí rồi chăng? Vương Vĩnh Thuận lôi Vương Linh Linh vào nhà, hấp tấp đóng cửa lớn lại ngăn cách ánh mắt tò mò của láng giềng ngó vào nhà. "Vương Linh Linh! Mày điên rồi à!" Vương Vĩnh Thuận cuối cùng cũng đoán ra được mấy ngày nay Vương Linh Linh chạy đi đâu rồi, chỉ e là sớm đã chạy lên thị trấn đi tìm tên Triệu Quân kia. Mặc dù không biết cô ta làm thế nào mà biết được Triệu Quân nằm trong bệnh viện, nhưng rõ ràng Vương Linh Linh với Triệu Quân đã chạm mặt nhau rồi. Vương Vĩnh Thuận Tức muốn nổi phổi: "Mày muốn được gả cho tên đã có hai đời vợ đến vậy sao? Chả nhẽ phải tìm người có con thì mới chịu à?" Vương Linh Linh vẫn cây ngay không sợ chết đứng: "Đúng đấy! Các người không muốn giúp tôi, thì tôi phải tự mình đi giành lấy." Kiếp trước là do cô ta không chịu đi tranh, mới bị tuỳ tiện gả cho Từ Sương, ngày tháng trôi qua cuối cùng cũng chỉ như thế. Đến kiếp này, cô ta đã rút ra được bài học, nhất định phải nắm chắc số mệnh của mình trong tay. Triệu Quân, chính là số kiếp của cô ta. "Cha, sự tình đã cũng như thế rồi, cha có ầm ĩ thì cũng vô ích thôi. Hay là để đội trưởng viết cho con một lá thư giới thiệu đi, thế thì con với Triệu Quân mới đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn được." Vương Vĩnh thuận híp mắt lại: "Mày đừng có mơ!" "Cứ coi như là kết hôn đi, Triệu gia chỉ cử hai đứa trẻ đến qua đây thì bàn bạc thế nào? Mày có còn lòng tự trọng của gái chưa chồng không hả? Lại còn mặt mũi dẫn theo hai đứa con riêng đó về đây xin thư giới thiệu. Mày có tin tao báo cáo mày lên uỷ ban cách mạng không, nói là do mày làm rách việc!" Nhà họ Triệu bên đó bàn tính cũng tinh ranh thật, người lớn thì không lộ mặt, Triệu lão thái cũng không thấy bóng dáng đâu. Chủ ý là bảo Vương Linh Linh quay về xin giấy giới thiệu với sổ hộ khẩu, Triệu gia cũng chẳng bước chân ra ngoài, chỉ muốn cưới cháu dâu về bên đó? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! "Mày quay về bên đó nói với bà ta, không có 50 đồng, thư giới thiệu với sổ hộ khẩu đừng hòng mang đi!" Triệu lão thái tính toán cũng khôn lỏi gớm, cưới một cô con dâu về mà chả tốn một xu một cắc nào, nhìn thế nào thì so với Vương Anh mất 30 tệ không những không lỗ mà còn lời hơn. Dù sao con dâu đón về cũng là chăm lo cho gia đình nhà chồng, cũng y như là nhặt không được một lao động sống vậy đó. Vương Linh Linh cười lạnh nói: "Hôn nhân tự do, dù cha không đồng ý thì con cũng cứ y vậy mà làm." Vốn dĩ, mục đích cô ta quay về không phải là bày vẽ cho Vương Vĩnh Thuận xem, mà là để cảnh cáo Vương Anh. Bây giờ đã đạt được mục đích rồi thì cô ta cũng chả buồn diễn tiếp nữa. "Con với Triệu Quân là quân hôn, được pháp luật bảo vệ. Chỉ cần con đồng ý, Triệu Quân đồng ý, thì mấy người có ngăn cũng công cốc." Lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Vĩnh Thuận nảy ra ý nghĩ muốn ném cái đứa con gái hỗn xược này xuống nước chết đuối ngay lúc nó ra đời cho đỡ nhọc. Nó sao lại dám?! "Được, được, được lắm, mày cút đi cho tao! Sau này không được phép quay về cái nhà này nữa!" Vương Vĩnh Thuận lúc này hoàn toàn mất đi lý trí, thứ con gái hỗn xược như thế, nhà họ Vương ông ta không cần nữa!" Vương Vĩnh Thuận mở cổng ra, trực tiếp tống cổ Vương Linh Linh ra khỏi nhà, Vương Linh Linh cũng đâu phải dạng vừa, quay người đi thu dọn đồ đạc của mình. Gói ghém đồ đạc xong cũng không chào hỏi ai lập tức dẫn hai đứa trẻ đi luôn. Vương Vĩnh Thuận tức đến nỗi hít thở không thông, suýt chút nữa là tắt thở chết luôn. Vương Anh đứng một bên xem từ đầu đến cuối màn kịch này, nhịn không được muốn vỗ tay tán thưởng. Đúng là kẻ ác thì sẽ có kẻ ác khác trừng trị, Vương Linh Linh làm rùm beng trận này, ngược lại cũng giảm bớt mối nguy cho cô. Chỉ cần nhìn bộ dạng hai vợ chồng là Vương Vĩnh Thuận là biết, trong một khoảng thời gian ngắn mà hai người họ bị náo loạn như con bướm thiêu thân không ra hình thù gì. Vương Linh Linh sau khi trở về trông chốc lát rồi lại rời đi, cứ vậy không một chút đắn đo chần chừ mà huỷ hoại chuyện hôn nhân với nhà họ Từ, lại khăng khăng tìm người từng có vợ đòi làm vợ sau của người ta, chỉ trong vài ngày mà chuyện nhà họ Vương đã lan truyền đi khắp cái công xã. Vợ chồng Vương Vĩnh Thuận hầu như không dám bước chân ra khỏi cửa, ngoài lúc đi làm phải gặp người này người nọ ra, thì ngày thường ở trong nhà cũng không phát ra tiếng động gì. Nghe đâu là Vương Linh Linh cũng được phê chuẩn rồi, tự mình đi xin thư giới thiệu còn chuyển luôn hộ khẩu tới đại đội 5 bên xã Hồng Kỳ. Tiểu tử Triệu gia kia ở lại hai ba hôm rồi lại đi, Vương Linh Linh cũng vào cửa nhà họ Triệu làm con dâu. "Hừm, mấy người thấy không, con nha đầu kia ở nhà họ Triệu cũng thân quen với hai đứa nhỏ kia rồi, đứa lớn thì ngày nào cũng gọi tâm can bảo bối ơi, đứa nhỏ đã 3 tuổi rồi mà còn ôm ẵm trong tay làm như sợ mất." "Con nhỏ đó chắc là bị người ta đè đầu cưỡi cổ rồi đi? Vào cửa làm mẹ kế, mà còn hăng hái dữ vậy?" "Nào có, đảm bảo là không muốn gả cho nhà họ Từ bên kia, cho nên mới tuỳ tiện tìm đại một người để cưới." "Không gả cho nhà họ Từ thì thôi đi, trong đại đội chúng ta có thiếu thanh niên trai tráng đâu, hà cớ gì phải lặn lội qua xã bên cạnh, lại còn ở xa nhà mẹ đẻ nữa. Có muốn về cũng phải mất một tiếng đồng hồ."