Vương Diệu Tông tràn đầy tự tin, cậu ta cảm thấy mình nhất định sẽ làm cho Vương Anh á khẩu không trả lời được.
Bố mẹ của cậu ta không nghĩ tới vụ này, hiện giờ Vương Anh không có sự uy hiếp nào, muốn làm gì thì làm nấy ngay cả người của đại đội cũng bênh cô. Nhưng cô không nghĩ tới bố mẹ của mình à?
Năm đó lúc mẹ cô chết, người đổ đất lấp mộ cho bà cũng có một phần công lao của cậu ta.
Chuyện này vẫn chưa tính rõ ràng đâu!
Nếu cô một hai cứ phải ở gian nhà kia thì về sau khi chú hai được đưa về hạ táng đừng mong cậu ta duỗi một đầu ngón tay!
Vương Diệu Tông đá văng cánh cửa nhà mình, hùng hổ đi tìm Vương Anh, Lý Xuân Quyên đau lòng đi theo phía sau, con đá cửa nhà Vương Anh thì đá chứ đá cửa nhà chúng ta làm gì?
Thật ra Vương Diệu Tông rất muốn đá nhưng cậu ta không làm được thế.
Từ khi Từ Sương xây tường giúp Vương Anh đã có ý thay đổi, không biết Từ Sương lấy từ chỗ nào một khúc đầu gỗ hoàn chỉnh, vừa nặng vừa đẹp, thợ mộc vội vàng dùng thời gian rất nhanh để làm thành hai đoạn cột dựng trước cửa.
Bức tường cao như vậy cộng thêm hai cột xứng tầm khí phái của môn hạ, mấy người trên đại đội đều dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn vào, ai cũng nói cái này chỉ có nhà của địa chủ mới có.
Vương Diệu Tông đá cửa không được ngược lại còn làm chân mình đau.
Chuyện này lập tức làm cho lửa giận trong lòng cậu ta khi mới đầu chỉ mới có bảy phần giờ đã xông lên đến mười tầng.
Cậu ta gõ cửa loảng xoảng: "Vương Anh! Cô mau ra đây cho tôi!"
Gõ cửa cả nửa ngày tay đau đến mức đỏ cả lên, cũng không thấy Vương Anh ra mở cửa.
Vương Diệu Tông tức giận nhưng cậu ta lại chẳng thể làm được gì.
Đang muốn vọt đi vào thấy tấm cửa lớn dày nặng ấy đứng im không nhúc nhích còn bức tường lại cao nên không thể đi vào.
Muốn mắng người cũng phải để người ta ra đã rồi mới mắng được thế nhưng Vương Anh lại không ra cũng không mở cửa.
Tuy Vương Diệu Tông ít khi tiếp xúc nhiều với cô chị hai của mình là Vương Linh Linh nhưng lúc này không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Chó cắn chó không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng Vương Diệu Tông chỉ có thể ôm lấy cái đầu chân bị đau hừ hừ về nhà mình.
Còn Vương Anh thì đang ở đâu?
Cô đang ở trên núi hái thuốc.
Từ trong sân nghe thấy tiếng của đứa em trai họ ở cách vách, Vương Anh vừa nghe đã thấy phiền.
Sau khi cô kế thừa ký ức của nguyên chủ đã không còn chờ mong gì vào phẩm chất của một nhà bác trai này, bác trai thì giả nhân giả nghĩa, bác gái thì ngu xuẩn thiển cận nghiêm khắc, ấn tượng đối với người chị họ Vương Bình Bình đã được gả đi cũng không sâu sắc nhưng nguyên chủ cũng không có thiện cảm gì với người chị họ này. Còn người chị họ thứ hai là Vương Linh Linh, người được trọng sinh kia...
Cứ như thế chẳng khác lúc trước một chút nào.
Vương Diệu Tông lại càng không cần phải nói, đều là cá mè một lứa.
Vương Anh lười phải tốn nước bọt với đám người này, dù sao hai bên cũng đã tách ra, không ai quấy rầy đến ai, vì thế không cần nghe những lời miệt thị mà mấy người đó nói.
Vương Anh cõng sọt lên núi.
Mấy ngày gần đây trong nhà gấp gáp xây tường nên Vương Anh có hơi bận rộn, vậy mà Từ Sương và Từ lão thái đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy vô cùng ổn thỏa không cần cô động tay vào chút nào.
Bức tường đó là nhà mẹ đẻ của Từ lão thái tìm đầu mấy chàng trai có gia đình gia giáo đến đó là còn lại mấy nhà để khi nào xảy ra chuyện gì còn lui tới, Từ Sương cũng đi đến đại đội tìm mấy thanh niên có nhân phẩm tốt góp sức, mười mấy người một khối rồi làm, tốc độ như ngồi trên xe lửa mà đi vậy.
Từ lão thái còn đi mua bánh bao và một bàn đồ ăn từ tiệm cơm mà Từ Sương làm, giữa trưa cũng chính là Từ lão thái cầm đầu nấu cơm, dùng mỡ heo nấu thịt thỏ bắt được trên núi về, bên trong còn có cả củ cải trắng thêm khoai tây và miến tử, bỏ vào hầm một nồi to. Ăn không hết còn đóng gói cho mấy người đó đưa về nhà.
Những người này ở đại đội đi làm kiểu này không cần trả tiền, chỉ cần nhà ai lớn tiếng gọi một cái là có mấy chục người tới liền. Hơn nữa có thể tạo dựng mối quan hệ với nhiều người trong số họ. Người giúp tôi, tôi giúp người, giữa trưa ăn bữa cơm là được rồi.
Nhà họ Từ không thiếu tiền, giữa trưa đãi mỗi người một chén thịt thỏ hoang hầm với củ cải, bên trên còn có hai miếng thịt kho lớn, một người hai cái màn thầu. So với ăn tết có khi còn ngon hơn.
Vừa mới bắt đầu có người còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Từ Sương may mắn, hôm sau đã có người đứng ngồi không yên, mùi hương của thịt kho xông vào mũi, rồi từ bếp của Từ lão thái, thời trẻ tuổi bà có làm đồ ăn cho chồng, đến khi con trai lớn hơn cũng làm cho con trai ăn, đúc kết tay nghề cũng không kém lắm.
Thịt thỏ hầm nhai rất mềm rất ngon, đồ ăn bỏ vào hầm cùng có thêm mỡ heo càng đậm đà hương vị, mùi thơm đến nỗi ở chỗ nào cũng ngửi thấy được.
Lúc này lại có người tới tìm Từ Sương nói muốn giúp đỡ nhưng Từ Sương lập tức từ chối, nói chỉ là bức tường mà thôi không cần có nhiều người giúp như vậy.
Những người này về nhà nghĩ lại vỗ đùi cảm thấy xấu hổ.
Ban đầu nhà họ Từ trải qua cuộc sống tốt đẹp, nhưng không bị người khác ghét nguyên nhân lớn nhất là Từ lão thái. Mỗi lần bà hầm món gì đều đưa đi đổi trứng gà với hàng xóm, bà đổi cũng rất hào phóng, nếu ai mở miệng thì nhất định Từ lão thái sẽ không từ chối.
Dù sao cũng hầm vào nồi to, thêm một hai người cũng không sao, quan hệ tốt thì ăn hai bát cứ ăn hai bát, lão thái thái này không hề so đo chút nào.
Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó thì chuyện tốt này đã không còn nữa.
Mọi người tìm người thì mình cho đến lúc mình tới cửa tìm thì không có, nói dễ nghe thì sợ bị liên lụy. Nhưng liên lụy cái gì, có thịt heo ăn, miệng lại lo lắng bất an chỏ dù sống như thế có cảm thấy mệt mỏi không? Một lúc sau còn có thể đưa cho người ta một bánh bao thịt được nữa hả?
Mấy nhà đều nhớ lại khoảng thời gian xa cách với nhà họ Từ cảm thấy bản thân quá mức xúc động.
Lại nghĩ thêm, nhà Vương Anh xây tường đó chắc là không kịp bởi vì trước mắt hai người còn phải làm tiệc cưới nữa mà!
Tâm tư đã động lập tức đi tìm Từ Sương hỏi về tiệc cưới.
Từ Sương cũng không giấu diếm nói thẳng: "Mẹ của tôi đã tìm người rồi không cần phiền thím đâu ạ. Đến lúc đó tôi sẽ phát kẹo mừng cho thím."
Nghe kỹ thì phát kẹo mừng chứ chưa chắc chắn là sẽ mời đi dự tiệc cưới!
Người đi hỏi chuyện cũng không phải là đồ ngốc, cười gượng: "Thím nghe nói con hai mươi sáu sẽ cưới đúng không? Ngày hôm đó thím sẽ đến sớm để giúp mẹ của con."
Trước đó không nói, sau này phải cứu vãn mối quan hệ này mới được.
Tưởng tượng đến tay nghề của con trai người ta thì có đến chỗ nào cũng không quá khổ. Bản thân làm đầu bếp đã tốt nhiều rồi cần gì phải đoạn tuyệt quan hệ chứ?
Mấy ngày xây tường náo nhiệt như thế nhưng Vương Anh không cảm thấy vội vàng.
Từ lão thái hầm một nồi thịt to cô cũng đi theo muốn ăn, đang duỗi tay ra giúp thì lại bị từ chối, Từ lão thái đã nghe con trai thứ hai nói Vương Anh đi theo mẹ cô học y thuật, lúc này lại càng vừa lòng Vương Anh hơn. Bảo Vương Anh vào phòng nghỉ ngơi, cảm thấy ồn ào thì đi lên trấn. Muốn ăn cái gì thì tìm Từ Sương bảo Từ Sương làm cho.
Vương Anh nghĩ giờ đi lên trấn thì cũng chỉ đi dạo, trấn trên sườn núi phía tây cũng không có gì nhiều đi lang thang thì quanh quẩn ở đó.
Đến cả đồ ăn mấy ngày nay cô cũng ăn tốt lắm rồi, tạm thời không bị cơn thèm quấy phá.
Vẫn là đi lên núi đi.
Cho nên mấy ngày Vương Anh đã rõ từng ngóc ngách của quả núi này, nơi nào có dược gì đang trưởng thành nơi nào có cây thuốc mới nhú lên đều rõ ràng rành mạch.
Vương Anh cõng sọt tìm được một hang động, hang động này ở phía lưng núi, được bao phủ bởi nhiều gốc cây có trái cây dại nho nhỏ màu xanh lơ.
Vương Anh biết đây là cây thạch tùng, trên cây còn có quả nhỏ nhỏ như nho khô, điểm khác chính là quả no đủ mượt mà.
Vương Anh rất vừa lòng, quả của cây thạch tùng còn được gọi là quá trám, đây là do cô vô tình phát hiện ra, khi tìm thấy nó cây cối đã khô khốc đến đáng thương, bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đã sắp chết.
Sau đó cô rót ra hai nắp nước linh tuyền, không biết có hiệu quả hay không nhưng vẫn đổ vào cho nó, kết quả không bao lâu cây bắt đầu có sức sống trở lại, quả trên cây cũng bắt đầu nảy ra.
Vương Anh cẩn thận hái mấy quả trám xuống gói bằng giấy báo, cẩn thận bỏ vào sọt. Qủa trám hoang dại mặc dù không phải là dược liệu quý báu nhưng bởi vì ít người biết rằng phải qua chế biến mới dùng được, vì thế giá cả cũng rất đắt đỏ.
Vương Anh nghĩ, đến khi vào huyện thành, có lẽ cô không có đủ thời gian để chế biến nên dứt khoát mang đi hỏi người cùng nghề.
Sau khi hái được quả Vương Anh còn rót nước linh tuyền vào rễ cây.
Cũng khá kỳ quái, khi cô ở mạt thế cũng rót nước linh tuyền vào rễ cây thực vật ở căn cứ nhưng mấy thực vật đó cứ chết mà không có phản ứng gì, ngược lại là tới nơi này cô dùng nước linh tuyền tưới hoa, đóa hoa sẽ càng lúc càng phát triển hơn nữa còn to hơn lúc đầu.
Có ví dụ này Vương Anh tính toán một lúc, sau này cô đào một miếng đất trong núi thử trồng cây thuốc xem sao, nói không chừng cây thuốc mà cô trồng sẽ tươi tốt hơn cho mà coi!
Vương Anh hái được vài dược liệu, theo hướng nhỏ đi ra.
Bỗng nhiên một con vật có bộ lông hoa hoa, chạy nhanh xuất hiện trước mắt cô.
Vương Anh tập trung nhìn, hóa ra là một con gà rừng!