Đúng là Vương Linh Linh không mang theo thư giới thiệu ra ngoài, cô ta không có lý do chính đáng, lại càng không thể nói với đại đội là cô ta đi tới chợ đen được. Hơn nữa sau khi cô ta trọng sinh trở về nên đã thấy thị trường mua bán sau này vì thế đối với việc cấm tư nhân mua bán bây giờ luôn cho là không đúng.
Cũng vì vậy mà cô ta dám có lá gan không đưa thư giới thiệu đi đã chạy vào trong huyện thành.
Nhưng Vương Linh Linh đã xem nhẹ việc này, sau này thị trường mở ra mới thả lỏng chứ không giống như bây giờ nghiêm khắc kiểm soát quá trình. Cô ta nhìn đông nhìn tây, một cô gái trẻ tuổi cầm nhiều tiền trong người xông vào chợ đen, mấy tên xung quanh nhìn người khác thường đó với ánh mắt giảo hoạt.
Có tên huýt sáo một cái, nhóm người kia lập tức ngựa quen đường cũ mà tản ra, mỗi người đều đặt chân lên một cái bàn để quan sát, cho dù là những sản phẩm hàng nông đến chào hàng thì cũng cần phải có khả năng vác túi chạy nhanh, tìm một lỗ nhỏ mà chui người vào.
Nếu gặp phải loại bị bắt rồi tra hỏi thì cứ nói mình vào huyện thành để tìm người thân, hoặc là nói mình thay một người nào đó trên đại đội đi đưa đồ cho người ở bệnh viện.
Những người này chạy tứ phía nếu ai chạy chậm mà bị bắt chỉ có thể nói mình đen đủi còn Vương Linh Linh cho dù có chạy nhanh hay chậm thì cũng bị bắt mà thôi.
Vừa tra hỏi thì phát hiện cô ta không có thư giới thiệu, thời buổi này không có giấy chứng minh để chứng minh thân phận nên chỉ có thể đưa người về từ từ thẩm vấn.
Vương Linh Linh lo lắng sốt vó, cô ta liên tục nói bản thân mình là quân tẩu, có hai đứa nhỏ, chồng của cô ta gọi là gì, là đội trưởng ở trong quân ngũ.
Cô ta chưa nói dứt lời đã có nữ đồng chí nắm bắt được vấn đề trong lời nói của Vương Linh Linh, to giọng quát: "Cô nói cô đã sinh hai đứa nhỏ? Cô lừa ai chứ? Với dáng vẻ này của cô đừng nói là mang thai ngay cả sinh cũng chưa từng, đừng có nghĩ là tôi không nhìn ra! Sinh con sẽ có thân hình khác."
Vương Linh Linh nhanh chóng sửa miệng nói cô ta là mẹ kế, câu trước đá câu sau càng làm cho người ta cảm thấy cô ta đang nói dối, lần này không có ai thèm đưa người về đại đội để hỏi nữa, ai nấy đều thấy được vấn đề lớn ở đây nên trực tiếp nhốt lại để thẩm vấn, nói không chừng người đàn bà này là phần tử xấu, nếu như thế thì bọn họ sẽ có công lao trong việc trừ gian diệt ác.
Vì thế Vương Linh Linh bị nhốt lại, người cầm đầu cũng không cho cô ta liên lạc với bên ngoài sợ cô ta sẽ thông báo cho mấy phần tử xấu ngoài kia chạy trốn.
Đầu óc của Vương Linh Linh không chạy được, cô ta có làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được vấn đề khó khăn đầu tiên của mình chính là bị tạm giam, cô ta điên cuồng làm loạn lên, vẻ mặt điên dại này là thêm một bằng chứng chứng minh cô ta có nội tình.
Không những nhốt cô ta lại mà còn quyết định bỏ đói để làm mất đi nhuệ khí của phần tử xấu.
Còn Từ Sương và Vương Anh bên này không hề biết đến sự xui xẻo của Vương Linh Linh, hai người một trước một sau đi đến bệnh viện trên huyện thành đầu tiên.
Từ Sương nói, huyện Nam Thiệu có hai bệnh viện, một cái là bệnh viện của huyện còn một cái là bệnh viện trung y, còn lại là bệnh viện thuộc doanh xưởng của các quốc gia khác và trạm y tế. Hiện giờ nơi nào cũng như vậy, bệnh nhẹ thì đến bệnh viện thuộc doanh xưởng xem, bệnh nặng mới đưa đi bệnh viện huyện hoặc bệnh viện trung y.
Bệnh viện huyện có nhiều bác sĩ, thuốc tây được vận chuyển đến rất nhiều và toàn loại thuốc quý. Còn bệnh viện trung y là kê thuốc đông y, mấy chứng bệnh nặng hoặc mấy loại lâu năm thì đến đây bốc thuốc về dùng từ từ bồi bổ.
Vương Anh đi bệnh viện huyện trước, bởi vì khi bọn họ xảy ra sự cố trên đại đội người bị thương đều đưa đến bệnh viện huyện trước tiên, mẹ của Vương Anh cũng tắt thở ở bệnh viện huyện.
Hai người tới bên ngoài bệnh viện huyện, Vương Anh thấy Từ Sương ngựa quen đường cũ, nhìn bóng dáng hình như đã từng tới đây: "Sao anh lại thành thục nơi này như vậy?"
Từ Sương: "Cô không hiểu đâu, có mấy chỗ chợ đen trong huyện có nhiều dân cư đã sinh sống lâu năm, ở bên kia còn có nhiều khu xưởng nhưng riêng hai bệnh viện này đều có thể dễ dàng lưu động. Bên trong bệnh viện có nhiều bệnh nhân bị thương và người sinh con, không dễ dàng ăn chút tốt đâu, cho nên tới chỗ này có khi có thể gặp được."
Vương Anh cảm thấy ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn Từ Sương, thực ra cô chỉ nghĩ là Từ Sương tích cóp tiền để đi chợ đen nhưng không ngờ nhanh như thế Từ Sương đã nói rõ ngọn ngành cho cô rồi.
Từ Sương bảo cô nhìn một người phụ nữ trung niên mang theo rổ phía trước: "Cái người đưa rổ theo đó không đi vào thì hơn nửa đều là chờ đưa đồ cho người 'thân thích'."
Quả nhiên người phụ nữ trung niên kia chờ không bao lâu đã có một người phụ nữ khác mang theo một chiếc khăn in hoa văn đi ra.
"Chị hai! Chị nói xem chị tới đã được rồi còn mang theo đồ làm gì? Tiểu Như nhà em sinh con còn làm phiền chị tới thăm con bé nữa. Trong rổ là gì thế? Là tiền ư?"
Người phụ nữ trung niên đưa rổ cho người phụ nữ mang theo khăn kia: "Có phải tiền gì đâu, là trứng mà nhà đẻ đấy, chị góp một thời gian mới được ba mươi quả, để cho con bé bồi bổ cơ thể, không tính là nhiều chỉ là hôm nay trời lạnh gà cũng không đẻ trứng."
Người phụ nữ có khăn hoa xốc màn che rổ lên, ngoài miệng vẫn nói: "Trứng gà này to thật đấy, Tiểu Như nhà em đúng là có lộc để ăn rồi."
Người phụ nữ cầm rổ: "Có gì đâu! Tiểu Như năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Chị nhớ không lầm thì hai mươi lăm đúng không?"
"Làm gì có, chỉ mới hai mươi hai thôi!"
Người phụ nữ cầm rổ: "Hai mươi hai thì còn hơi nhỏ nhỉ."
Người phụ nữ cầm khăn hoa: "Cũng không còn nhỏ nữa, em và bố con bé cảm thấy con gái hai mươi ba, hai mươi bốn nên sinh con rồi."
Người phụ nữ cầm rổ: "Chị lại thấy hai mươi lăm sinh thì tốt hơn. Hơn nữa, giờ là mùa đông, sinh con ra đúng là có hơi cực khổ."
Trái tim của người phụ nữ cầm khăn hoa đập mạnh: "Chị hai nói rất đúng! Đi thôi, em đưa chị vào xem Tiểu Như."...
Vương Anh trợn mắt há hốc mồm, cảm thán trí tưởng tượng của nhân dân lao động đúng là vô tận.
"... Hai bà ấy đã định ra bao nhiêu tiền vậy?"
Từ Sương đưa Vương Anh đi vào bệnh viện: "Ba mươi cái trứng gà, tổng cộng là hai đồng năm."
Vương Anh líu lưỡi: "Đắt thật đấy."
Bình thường trứng gà không có giá đến một hào, ở nông thôn năm hào đã là quá đắt rồi. Nhưng khi đối diện với tình huống này thì một cái trứng gà phải có giá tám chín hào.
Từ Sương: "Trời lạnh rồi nên bảo vệ bản thân một chút."
Hai người đi vào bệnh viện, Từ Sương hỏi người trông quầy thu phí: "Đồng chí, phòng bán thuốc ở bệnh viện nằm ở chỗ nào vậy?"
Người thu phí là một cô gái trẻ tuổi vốn dĩ đang cảm thấy rất mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt điển trai của Từ Sương, mặt cô ta thoảng đỏ lên: "Đi xuống theo hướng đó, đến phòng cuối hành lang hỏi bác sĩ Ngô..."
Từ Sương nắm chặt tay Vương Anh đi xuống theo hướng mà cô thu phí chỉ, vẫn bảo trì khoảng cách an toàn với bên ngoài đường lớn. Ở bệnh viện không ai quản đông quản tây hết.
Vương Anh mất tự nhiên rút tay lại — Không rút được.
Từ Sương còn rất tự nhiên mà nói: "Thuốc cô không cần lấy ra hết, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện trung y hỏi giá cả một chút."
"... Được."
Bác sĩ Ngô là một người đàn ông đứng tuổi trọc đầu, nói thế nào nhỉ, ở trong mắt Vương Anh, hình tượng này rất đáng tin cậy. Cho nên Vương Anh cũng không vòng vo, đem bán những vị thuốc mà mình mang tới.
"Chào bác sĩ, đây là thuốc mà tôi tự mình xử lý, không biết ở chỗ của ông mua nó với giá thế nào?"
Bác sĩ Ngô phụ trách quản lý mảng này ở bệnh viện, gương mặt lanh lợi hiền từ, nhìn kỹ đã cảm thấy đống thuốc này đã được xử lý tốt.
"Để tôi nhìn xem nào, ai u, đây là cây kê huyết đằng, ngũ vị tử và cả thạch hộc? Là tự cô làm?"
Vương Anh gật đầu: "Tôi là đại phu trên đại đội."
Mặc dù chưa có ghi tên vào danh sách nhưng đã được đại đội trưởng cho phép làm đại phu.
Bác sĩ Ngô xua tay: "Tay nghề của cô không tồi, sau này nếu còn có nữa thì cứ đưa đến chỗ này của tôi."
Thuốc ở bệnh viện ngoài nơi tự làm ra thì đều là phân phối trên cùng một mặt trận, bình thường sử dụng vẫn có hơi thiếu. Hơn nữa, dược liệu cũng rất khó gặp cho nên phải hiểu công việc này cũng không phải cái nghề gì vui vẻ.
"Cái này và cái này bệnh viện của chúng tôi không thể thiếu nên tính giá cả bình thường cho cô, một đồng tiền một cân, thạch hộc quý hiếm, cô cũng đã xử lý tốt nên tôi tính cho cô hai mươi mốt đồng một cân. Về sau nếu có thạch hộc cô cứ đưa tới đây, nếu có ai đó nói cô ra giá quá cao thì cô mặc kệ, cứ đưa cho tôi, về phần giá cả thì tôi có thể tìm lãnh đạo xin cho cô."
Vương Anh cân nhắc một chút, mặc dù giá của đối phương đưa ra không cao nhưng cũng không quá thấp hơn so với dự đoán của cô. Có điều bởi vì bệnh viện bên này có nhiều bệnh nhân có tình huống nghiêm trọng nên tất nhiên đối phương yêu cầu những dược liệu có tính chữa trị cao cộng thêm phân lượng lớn.
"Được."
Quyết định dứt khoát, bác sĩ Ngô cất dược liệu, viết đơn đưa cho Vương Anh: "Cô cầm tờ giấy này đi phòng tài vụ lấy tiền đi."
Có khá nhiều dược liệu nên tổng cộng được mười hai đồng năm.
Khi cầm lấy tiền mắt Vương Anh nhẹ đi không ít.
Trong khoảng thời gian này chỉ dùng tiền của Từ Sương đúng là làm cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Hai người vội vàng đi tới bệnh viện trung y, giá cả bên bệnh viện trung y cũng không kém nhưng so với bệnh viện huyện thì hiển nhiên bệnh viện trung y không có nhu cầu cao với mấy dược liệu quý hiếm đó.
Nghĩ cũng đúng, ở bệnh viện trung y đều là những người có bệnh từ lâu đại đa số mọi người sẽ đưa bị bệnh viện huyện, có thể cứu được một người cũng là cứu.
Sau khi bán thuốc cho hai bệnh viện xong Vương Anh kiếm lời không ít, được hai mươi sáu đồng tám hào và năm xu.
"Đi nào! Tới xã Cung Tiêu!" Vương Anh vui vẻ nói.
Trong mắt Từ Sương ngậm ý cười, đưa cô đến huyện thành lớn nhất ở xã Cung Tiêu.