Vẻ mặt lão thái thái khiếp sợ: "Tám mươi tám? Cô muốn đi cướp à? Cô xem bà lão này có thể đưa ra cao như thế sao? Cô đừng cho là tôi không biết, tôi cũng có con trai con gái, cho cô tính hai mươi thôi! Cô đừng không biết tốt xấu nhà tôi là đội trưởng đấy! Tôi nói cho cô biết tiểu tam nhà chúng tôi xứng đáng với cô nương tốt hơn trong huyện thành này! Thêm nữa, mọi cô nương trong huyện thành còn có thể đưa ra của hồi môn gấp ba lần các người đấy!"
Trong lòng Lý Xuân Quyên thầm mắng, vậy thì bà đi tìm mấy cô nương trong huyện thành đi!
Nói tiếp đứa con tham gia quân ngũ của bà chẳng qua cũng chỉ là kết hôn lần hai mà thôi!
Có những cô nương trong nhà có điều kiện có ai nguyện ý làm mẹ kế đâu?
Nhưng những lời này Lý Xuân Quyên không nói ra, bà ta bị Vương Vĩnh Thuận cảnh cáo hiện tại việc cấp bách nhất chính là gả Vương Anh đi ra ngoài, mà không phải có chút dây dưa nào.
Nhưng Lý Xuân Quyên vẫn nuốt không trôi cục tức này, thời đại cũ bán người cũng còn có hơn mười đấy, giờ Vương Anh chỉ có giá trị hai mươi khối?
Đúng là keo kiệt bủn xỉn!
Triệu lão thái thái vẫn còn đang lải nhải: "Cháu gái nhà cô có điều kiện, có thể tìm được tiểu tam nhà tôi chính là phần mộ tổ tiên phù hộ nâng cao hương khói, tiểu tam nhà chúng tôi biết cố gắng không nói ở bộ đội cũng có tiền đồ. Sau này nói không chừng còn có thể một đường đi lên!"
"Nếu không phải tiểu tam nhà tôi gặp phải người vợ xui xẻo chết sớm. Thì nhà chúng tôi chướng tai gai mắt cái đứa con gái tuyệt hậu này."
Lý Xuân Quyên cắn chặt răng: "Ba mươi khối! Bà đưa ba mươi khối chúng ta liền không có điều kiện gì nữa. Bà cũng đừng cảm thấy khó, tình huống của nhà chúng tôi bà cũng biết, nha đầu này gả qua đó nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hai đứa cháu trong nhà, chúng ta sẽ không ba ngày hai đầu gọi con bé trở về, ba mươi khối đổi lấy vợ, một chút cũng không lỗ!"
Triệu lão thái thái sờ sờ cái túi, trong lòng vẫn không thấy tình nguyện.
Nhưng nhớ đến lời tiểu tam nhà mình nói, cách đây khá lâu tiểu tam còn viết thư cho bà ta bảo là anh ta muốn tìm một người có bằng cấp cao như thế đối với hai đứa nhỏ mới tốt.
Triệu lão thái thái không rõ đọc nhiều sách như bây giờ không phải đều là xú lão cửu hay sao? Đọc nhiều sách thì có ích gì? Còn không phải chỉ là một đứa con gái?
Nhưng Triệu lão thái thái cũng hiểu được, tiểu tam gặp việc lớn của đời người nhiều hơn bà ta nhất định hiểu biết hơn, lời anh ta nói trong thư nói sẽ có ích cho việc dạy con trai thì chắc chắn sẽ không sai.
"Thành giao, ba mươi thì ba mươi!"
Triệu lão thái thái nghĩ con trai lập tức sẽ trở về, trong nhà còn có mấy người con dâu nháo cũng không được, tôn bối càng ngày càng nhiều, hai đứa nhỏ vẫn không có mẹ để làm mấy chuyện này.
Đơn giản cứ như thế đã, chờ con trai trở về thì làm sau, nhanh chóng cưới người vào nhà để chăm sóc hai đứa nhỏ là điều đúng đắn.
Bỗng nhiên Triệu lão thái thái như nghĩ tới chuyện gì đó nghiêm mặt nói: "Có chuyện này tôi phải nói với cô trước một tiếng, nhà tôi có quy củ ở cùng nhà. Bên trong phần mộ tổ tiên hiện giờ có vợ trước của tiểu tam chôn vào sau này khi vào cửa cũng không thể cùng một mộ với chúng ta."
Triệu lão thái thái cường điệu lên: "Nếu nha đầu nhà cô cũng sinh được con trai thì chúng tôi sẽ cho một chỗ ngồi bên cạnh phần mộ tổ tiên. Còn nếu không thì cũng đừng trách chúng tôi."
Lý Xuân Quyên không sao chỉ nói: "Được được."
Bà ta cảm thấy lão thái thái này cực kỳ nhiều chuyện, đến mức chuyện phần mộ tổ tiên cũng đã nghĩ xong, cái này không phải là rảnh rỗi quá ư?
Lúc đó đừng nói là bà mà ngay cả bản thân bà ta nhất định cũng chẳng còn sống.
Chuyện đó cứ để sau này lại nói dù sao cũng còn xa lắm.
Mấy loại gả ra ngoài này muốn vào phần mộ tổ tiên của nhà họ Vương cũng không được. Đến lúc đó cô muốn chôn chỗ nào thì chôn Lý Xuân Quyên không muốn quan tâm.
Triệu lão thái thái thấy Lý Xuân Quyên đồng ý cũng vừa lòng không ít.
Đến nỗi phần mộ tổ tiên thật ra Triệu lão thái thái cũng không có thích người con dâu trước lắm, nhưng chỉ là vì cô ta đã sinh được con trai nên mới như thế.
Lại nói bà ta cảm thấy nha đầu Vương Anh này không cha không mẹ đi vào phần mộ tổ tiên sợ là không may mắn, lại liên lụy đến phong thủy nhà bà ta.
Hôn sự đã định, Triệu lão thái thái dặn dò: "Ngày mai tôi đưa hai đứa nhỏ đến gặp mặt một chút. Mấy ngày nữa tiểu tam sẽ về nhà, chuyện này nên làm sớm một chút."
Lý Xuân Quyên gật đầu: "Được."
Nói xong chuyện rồi, Lý Xuân Quyên phá lệ ân cần tiễn người ra khỏi cửa.
Mà cách một vách tường sắc mặt Vương Anh lạnh lùng.
Mặc dù Lý Xuân Quyên đã cẩn thận khóa cửa sổ lại nhưng thính giác của Vương Anh sau khi uống nước linh tuyền kết hợp với điều dưỡng càng thêm nhạy bén, vì thế cho dù cách một vách tường Vương Anh cũng nghe thấy toàn bộ tính toán của bác gái và lão thái thái kia.
Ba mươi khối tiền bán cô đi, đúng là đủ ác với đứa con gái tuyệt hậu này.
Vương Anh bực bội đá ghế, đá bàn, gặp phải nhà như vậy đúng là xui xẻo. Vì muốn ăn cướp hết nhà của đứa em trai bị tuyệt hậu mà đẩy cô vào hố lửa.
Vương Anh tính toán những gì mình có trong tay, cô có tiền có gian nhà ở còn có tên tuổi con của liệt sĩ, chỉ cần cô không muốn thì mối hôn sự này chắc chắn không được.
Nhưng mà...
Vương Anh nghĩ đến Vương Vĩnh Thuận, người bác trai này khó đối phó hơn so với tưởng tượng của cô.
Nếu Vương Anh từ chối ngay lúc này nhất định ông ta sẽ an bài chiêu khác.
Một hai lần thì có thế, ba lần bốn lần cũng sẽ không có ai nói dùm cô nữa. Năm sáu lần tiếp tới chỉ sợ người đại đội sẽ thay đổi cách nhìn nói cô bắt bẻ, nói cô có ánh mắt cao.
Chờ đến lúc đó Vương Vĩnh Thuận cho cô lựa chọn gì cũng chỉ có thể nhận lấy.
Vương Anh híp mắt lại, thời điểm này tốt nhất là cô hóa bị động thành chủ động.
Chỉ cần cô tìm được người thích hợp để kết hôn trước chắc chắn một nhà bác trai cũng sẽ không có biện pháp ép cô nhận lấy mối hôn sự này.
Vương Anh trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được, kiếp trước cô độc thân cho đến chết mà kiếp này lại có người đứng tuổi muốn tìm chồng cho cô.
Suy nghĩ một lúc, Vương Anh chỉ có thể tiếc nuối tỏ vẻ trí nhớ của nguyên chủ không có người đàn ông nào chất lượng để lựa chọn.
Trên đại đội còn có mấy người thanh niên nhưng đều là người có ít khuyết điểm hoặc tật xấu, nếu không phải trong nhà thật sự nghèo thì chính là không có chí tiến thủ lên phía trước.
Cứ như thế Vương Anh cũng không thể tuyển được ai, cho dù là kén rể thì cũng đâu phải muốn là được?
Nhớ đến mấy người ở nhóm sinh hoạt cũng đã lướt qua một lần nhưng cũng không thể tóm được một người đàn ông nào để kết hôn.
Trừ mấy người thanh niên đó ra còn lại chỉ có mấy người cùng tuổi, nhưng Vương Anh đối với mấy người này không có ấn tượng gì cả, trong khoảng thời gian ngắn chọn không được.
Cân nhắc một chút, mười năm này nhóm thanh niên trí thức không về huyện thành được mà bản thân cũng chỉ yêu cần hoàn cảnh gia đình ổn định. Hai bên kết hôn là theo nhu cầu.
Chờ đến khi thi đại học xong không sợ đối phương trở về huyện thành, ít nhất mấy năm nay cứ sống yên ổn qua ngày trước đã.
Sau khi thi đại học không lâu hoàn cảnh đã mở ra, mặc kệ cô làm gì cũng sẽ hoàn thành.
Tính toán như vậy trong lòng Vương Anh đã có quyết định.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Lý Xuân Quyên: "Tam nha đầu! Tam nha đầu! Lại đây ăn cơm!"
Bác trai Vương Vĩnh Thuận đã trở lại, gương mặt tươi cười ngồi chính giữa phía trên bàn cơm, trên bàn là món thịt gà hầm thơm ngon ngào ngạt.
Có lẽ thấy sắp tống cổ Vương Anh đi ra ngoài nên Lý Xuân Quyên cũng hòa ái đi rất nhiều.
"Mau nếm thử đi, đây chính là gà nuôi tốt nhất, vừa ngửi thấy đã thơm."
Vương Linh Linh đi nhà họ Từ đổi thịt gà, chỉ có thể đổi được gà hong gió, Từ Sương là đầu bếp, nên nếm thịt khô so với nhà khác thì ngon hơn nhiều.
Thấy miếng gà trước mặt miếng gà chắc nịch, trên đó là muối ăn và các loại hương liệu được đâm nhỏ rải lên, sau khi đặt hong trong gió bên trên liền có hai lớp vỏ khi bỏ vào miệng có thể nếm được vị ngọt của đường.
Một loạt thao tác xuống, miếng thịt gà chắc ngon mềm, mùi hương càng lúc càng nồng, đi vào mũi làm cho người ta phải háo hức rực người.
Tay nghề của Lý Xuân Quyên không tốt cũng không tệ, nấu nồi gà này cũng khá là được, hơn một nửa là cải trắng và khoai tây thơm thơm mềm mềm cả nồi to, ăn không hết thì ngày mai lại ăn nữa. Thịt có hương vị này có thể ăn được bốn năm ngày.
Vương Linh Linh ngồi cạnh bàn, vừa ăn vừa thất thần.
Kiếp trước cô ta đã được nếm qua tay nghề của Từ Sương nên hiện tại đối với cô ta món ăn nào cô ta cũng có thể bắt bẻ được.
Canh gà hầm có quá nhiều đồ ăn kèm nên ăn vào miệng khó tránh miếng thịt có phần nhạt nhẽo, Vương Linh Linh trong lòng thầm ghét bỏ Lý Xuân Quyên không biết nấu ăn, chỉ với nửa con gà mà cả nhà ăn đủ sao? Có cần phải như vậy hay không? Rốt cuộc là ăn thịt hay là dùng bữa thế?
Đây là sinh nhật mười tám tuổi của cô ta đó!