Chương 28: Nghiêm túc nói chuyện

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:42:40

Vốn Vương Anh đã cảm thấy phiền phức về chuyện này, Vương Linh Linh là người được trọng sinh trở về quá khứ, trời xui đất khiến mới làm ra sự việc với nhà bác trai vậy thì có liên quan gì tới cô chứ? Cô vẫn chưa quên được sắc mặt của Vương Linh Linh khi tính kế làm điều xấu đâu đấy. Vì để Vương Linh Linh được bình yên mà gả cô ta cho vị hôn phu trước là loại chuyện không cần nghĩ cũng biết là không thể. Một công xã có nhiều người như vậy, cô tìm cái dạng người gì mà không được, lại còn bị cả nhà Vương Linh Linh liên lụy chứ? Nhưng buổi nói chuyện với Từ Sương lại làm cô cảm thấy... Gả cho Từ Sương hình như cũng khá tốt. Thật ra Vương Anh ưu tiên cách làm khác hơn đó chính là ở rể, chỉ có ở rể cô mới có ý nghĩa tiên quyết bản thân chính là chủ nhà. Vương Vĩnh Thuận còn có thể làm ra loại chuyện vì chiếm nhà của cháu gái mà đuổi chồng của cháu gái đi sao? Sau lại suy nghĩ về vấn đề ở rể này, nếu không phải trong nhà sinh năm sáu bảy tám đứa con trai, hoặc thật sự không nuôi được nữa, rồi cả vấn đề sau khi kết hôn cùng chung sống với nhiều anh chị em rồi em dâu chị dâu cả bị cha mẹ chồng quản giáo nghiêm thì đúng là quá khó xử cho cô. Lúc này mới loại bỏ cái ý nghĩ ở rể đi. Tìm thanh niên trí thức thật ra không khác với việc kén rể là bao. Hơn nữa, thanh niên trí thức thì càng phù hợp với thẩm mỹ của Vương Anh một chút. Vương Anh đã gặp qua mấy người ở trên đại đội, chưa nói đến cách ăn mặc mỗi người đều có móng tay dính bùn, tóc mang bọ chét, trên người không khơi gợi được hương vị gì hết! Thanh niên trí thức sạch sẽ hơn nhiều! Quay sang nhìn Từ Sương, diện mạo hút hồn, vì làm đầu bếp nên thói quen sạch sẽ luôn mang theo bên mình, nhìn qua rất thoải mái ngay ngắn. Với lại trước đó khi lên núi còn cho cô thỏ, bình thường ở trong thôn cũng nghe không ít việc anh giúp đỡ nhà ai làm việc gì. Có thể thấy được nhân phẩm rất tốt. Quan trọng nhất chính là! Anh là đầu bếp! Từ Sương là đầu bếp! Vương Anh không thể không thừa nhận, bản thân có điểm làm cho động tâm. Từ Sương cũng không nhìn chằm chằm Vương Anh, một hai phải khiến cô cấp bách làm gì, thấy Vương Anh cúi đầu suy nghĩ, Từ Sương liền nói: "Tôi biết chuyện này tương đối đột ngột, cô cứ bình tĩnh suy nghĩ rồi nói lại cho tôi sau cũng được." Từ Sương nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: "Vừa rồi tôi nói câu kia có thể là bởi vì bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đó. Lát nữa đi ra ngoài, cô cứ nói cô không đồng ý là được." Nam nữ trẻ tuổi nói đến chuyện hôn nhân, trước sau thay đổi ai mà biết được thế nào. Trước thì nói đồng ý sau lại nói không đồng ý, đối với nhà gái có vẻ không tốt lắm. Dễ dàng làm hư thanh danh của người ta. Ngược lại, hiện giờ nói không đồng ý là do chưa nghĩ tới, quay đầu nói đồng ý sẽ không có ai so đo vấn đề này. Vương Anh gật gật đầu, trong lòng cô đã có cán cân nghiêng chút rồi nhưng chuyện chung thân đại sự nghĩ nhiều cũng tốt. Lại nhìn Từ Sương, Vương Anh thầm thêm một điểm cộng trong lòng, tâm tư của người này rất tinh tế. Như vậy cũng tốt, Vương Anh nhớ đến chị em tốt trước khi đến mạt thế của mình, người bạn đó lúc nào cũng nói nhiều về người bạn trai thô ráp có tư duy thẳng nam đó, mỗi lần nói đều chửi ngập đầu. Vương Anh không biết tư duy của thẳng nam là như thế nào nhưng có quá nhiều người đàn ông tự cho mình là to lớn biết nhìn xa trông rộng. Đụng tới việc nhỏ không suy xét chi tiết luôn cho mình là đúng. Có người nói hắn là chi tiết quyết định việc lớn nhưng hắn lại nói nhất thời quên tính đến chuyện lớn. Thật là, nghĩ đi mấy người làm việc công mà mắc sai lầm dù một chi tiết nhỏ thử xem. Nói trắng ra, trong mối quan hệ hôn nhân giữa nam và nữ điều đó không đáng để bụng nhưng lại là việc quyết định bền lâu. Từ Sương có thể nghĩ đến việc này đã làm Vương Anh có niềm vui ngoài ý muốn rồi. Vương Anh gọi Từ Sương lại, tự hỏi chốc lát, sau đó mới hạ quyết tâm nói: "Sự việc của anh trai anh là do Vương Linh Linh nặc danh báo." Mặc dù Vương Anh không biết chi tiết nhưng Vương Linh Linh là người trọng sinh, dựa vào trí nhớ kiếp trước của mình mà thay đổi cốt truyện cũng không khó để lý giải. Vương Anh: "Tôi không nghe rõ ràng lắm nên cũng không biết vì sao chị ta biết chuyện của anh trai anh nhưng tôi nghe thấy chị ta nói đã báo nặc danh lên Hội Cách Ủy." Vương Anh không cảm thấy cô đang nói lời đuối lý, lúc Vương Linh Linh đi báo nặc danh thì cũng không lo người ta hỏi vì sao lại biết chuyện vì thế cô cần gì phải lo lắng? Cô nghe nói con trai lớn nhà họ Từ là Từ Minh khi vào đại học là học ngành nghiên cứu phi hành khí. nếu không phải hiện tại có nhiều trường đại học đã nghỉ học thì chưa chắc anh ấy đã học ở tỉnh lớn. Nghe nói anh ấy học rất giỏi, tốt nghiệp đại học là ở đại học làm, đi theo một người thầy đi làm nghiên cứu. Nhưng sau đó bị Vương Linh Linh nặc danh báo cho nên liền bị đưa đến viện biên Tây Bắc. Vương Anh nói chuyện này cho Từ Sương với ý muốn anh đi xác minh, người đều phải trả giá vì hành vi mà mình làm ra. Vương Linh Linh làm như vậy mà hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên còn gạt người khác. Làm gì có chuyện tốt đó? Giờ Từ Minh cách tám trăm gậy xe, xa xôi vô cùng, nếu vì không muốn gả cho Từ Sương thì nói thẳng ra còn không phải là... ? Kéo cả một nhà xuống nước, đáng ư? Đáy mắt Từ Sương hiện lên tia lạnh lẽo. Vốn dĩ anh còn tưởng chuyện của anh trai là do bên nhà trường... "Được, cảm ơn." Vương Anh kiến nghị: "Anh có thể đi dọa bác trai của tôi một chút để ông ta bồi thường tiền cho anh." Sau khi Vương Anh xuyên tới, thật ra vẫn có chút nghi vấn, lúc trước rõ ràng đã vội vàng cố gắng dưỡng lại cơ thể của nguyên chủ lại không được. Giờ nhớ tới Vương Anh lại cảm thấy không khỏe. Hoàn cảnh của nhà này làm cô cảm thấy không khỏe. Bố cô tham gia quân ngũ không về được nhưng cũng không báo tang. Mẹ cô cũng không nóng nảy đi tìm người cũng không về nhà mẹ đẻ ngược lại còn mang theo cô sống tự đắc tự lập ở đây. Khi mẹ cô còn sống, cả nhà bác trai đều muốn ăn cái nhà có đứa con tuyệt hậu là cô, lúc đó có thể hố mẹ cô một cái nhưng bác trai lại chọn cách yên phận. Còn có nguyên chủ trong ấn tượng, khi còn nhỏ hình như cô có ăn chocolate. Nguyên chủ không biết chocolate là cái gì nhưng Vương Anh thì khác, hai hàng có những ô nhỏ đó Vương Anh biết khi còn nhỏ nguyên chủ đã từng ăn không ít đồ ngon. Sau đó không biết từ khi nào trong nhà không còn có những thứ này nữa. Nhưng khi đó mẹ cô là đại phu trong thôn, được mọi người tôn kính, trong nhà không thiếu trứng gà, nhưng không nhìn ra có cái gì không ổn. Nghĩ tiếp, trong nhà Vương Anh ngoại trừ phòng ở và mấy món đồ chẳng lẽ mẹ cô cũng không còn để lại những thứ khác? Đại phu xem bệnh cũng có một mao hai mao tiền, năng lực của mẹ cô lại rất giỏi. Không riêng gì người trong đại đội mà những người khác trong đại đội cũng tới tìm mẹ cô. Có nhiều đại phu chỉ xem bệnh qua loa, là gà mờ chẩn đoán mò mò nhưng mẹ của Vương Anh không như thế, mẹ cô sẽ châm cứu còn kê thuộc và bào chế dược liệu bồi bổ. Vốn dĩ đại phu cũng là việc làm, đại phu không phải là toàn chức công tác nhưng mà xem như là nửa chức công tác. Nhưng với năng lực của mẹ Vương Anh, luôn có người đến trên đại đội liền dứt khoát cho bà ấy tính công điểm, không cần xuất công. Chỉ dừng lại ở trên đại đội lo liệu mà vẫn có đôi khi không hết việc, ví dụ như khi đến vụ thu hoạch, giúp đỡ mọi người lấy lương thực linh tinh. Đây cũng là lý do vì sao mẹ Vương Anh đang vận chuyển lương thực trên đường thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dưới tình huống như vậy, ngần ấy năm mẹ nguyên chủ không góp được chút của cái nào để trong nhà? Vương Anh cảm thấy nghi ngờ, hoài nghi một nhà bác trai đã cầm đi. Nhưng lần trước khi mở tủ ra bác trai lục soát sạch sẽ trong nhà mới có mười mấy đồng tiền đưa cho cô. Hoặc là bác trai khôn khéo cất giấu tiền chỗ khác hoặc là trong nhà còn có người khác đã lấy tiền đi. Vương Anh nhắc nhở Từ Sương: "Anh tìm thì tìm Vương Vĩnh Thuận chứ đừng tìm Lý Xuân Quyên." Vương Anh vẫn cảm thấy chắc chắn là bác trai có của cải tích cóp. Từ Sương gật đầu: "Được." Người bên cạnh vây xem một lúc, chỉ nhìn thấy Vương Anh đang trò chuyện với Từ Sương, Từ Sương gật gật đầu. "Này này này, mấy người nói xem có phải tam nha đầu đã đồng ý không?" "Chắc chắn là không thể, con bé tốt nghiệp cấp ba, lại là con cái liệt sĩ, có thể sẽ làm cô giáo làm gì mà đồng ý gả vào nhà có vết nhơ đó?" "Trước kia thì có thể xứng đôi nhưng Từ Sương cũng không kém, lớn lên còn rất đẹp trai." "Ra rồi ra rồi." Hai người một trước một sau đi ra, Từ Sương nhìn thẳng vào mắt mẹ mình rồi lắc đầu. Từ lão thái lập tức ỉu xìu, cả người cong xuống dưới, xa xa nhìn vào như đã già đi vài tuổi. Nhưng Từ lão thái cũng không trừng Vương Anh, chỉ là hâm mộ nhìn thoáng qua. Trong khoảng thời gian gần đây Vương Anh tẩm bổ cho bản thân thật tốt, không đi ra ngoài làm việc. Hơn nữa, mặc dù ăn không nhiều đồ tốt lắm nhưng lại ăn rất nhiều. Người trắng hơn, tóc mọc ra vừa nhanh vừa đen. Nhìn thế nào cũng đẹp lên rất nhiều. Trong lòng Từ lão thái hối hận! Nha đầu này so với Vương Linh Linh tốt hơn gấp trăm lần, sao lúc đó lại định Vương Linh Linh làm gì? Giờ thì tốt rồi, nhà mình không đủ cao với tới người ta nữa. Nha đầu này lớn lên đẹp, vừa mới tốt nghiệp, sau này chắc chắn sẽ được gả vào nhà tốt hơn. Ài, nằm trong dự đoán.