Từ Sương xách cái giỏ thuốc của cô lên, hỏi Vương Anh: "Chúng ta đi qua chỗ sư phụ bên kia trước? Hay là tìm chỗ ăn cơm trưa rồi qua chỗ hợp tác xã Cung Tiêu?"
Vương Anh thì sao cũng được: "Tuỳ anh." Cô không quen ngõ ngách ở huyện thành, tất nhiên là Từ Sương đi đâu thì cô theo đó.
Từ Sương đeo cái giỏ lên lưng, cùng Vương Anh một trước một sau đi về phía trước, đây cũng là thời điểm đặc biệt ở đây. Theo người trong thôn kể lại, trước kia ở trong huyện hễ thấy có nam nữ đi cùng với nhau trên đường sẽ bị bắt lại, nếu nói không có giấy chứng nhận kết hôn sẽ bị xem là ngoại tình, nghe nói bị bắt đi rồi còn bị nhốt lại vài ngày để nghe giảng đạo đức. Gửi thông báo về các đơn vị.
Thành ra hai bên đường chỉ toàn nam đi với nam, nữ đi cùng nữ, dù có là vợ chồng cũng đi cách nhau một khoảng, tuyệt đối không có chuyện khoác vai, chạm tay nhau, chỉ sợ bị Băng Tay Đỏ đi ngang qua hiểu lầm.
[Băng Tay Đỏ: là một vật đeo tay được người có nhiệm vụ trong tổ chức nhóm đeo khi thực hiện nhiệm vụ ở Trung Quốc (như điều phối viên giao thông, đội bảo vệ, nhân viên tuần tra, tình nguyện viên tham gia duy trì trật tự công cộng, ... ). Nhất là trong Cách mạng Văn hóa (1966 đến 1976) , băng tay đỏ trở thành một hiện tượng đặc biệt của thời đại ở Trung Quốc đại lục vào thời điểm đó. Ở trong trường hợp này là để gọi tắt những người làm công việc như đã nêu trên.]
Từ Sương dẫn Vương Anh vào một con đường đến một khu dân cư trên bãi đất thấp, men theo con ngõ để tìm khuôn viên lớn.
Từ Sương nhỏ tiếng giới thiệu cho Vương Anh: "Những ngôi nhà này ban đầu là của sư phụ tôi, sau này ông ấy tặng lại gian nhà, chỉ giữ lại cái viện này, nhưng bây giờ trong viện có một số hộ gia đình khác đến sống, được coi là công xưởng quốc doanh sư phụ tôi cho thuê."
Sư phụ của Từ Sương tên là Trần Đông, trước giải phóng ông ấy là một ông chủ nhỏ, gia đình có một nhà máy đường, sản nghiệp của cải cũng nhiều. Sau này thời thế hỗn loạn, ông ấy đã bán toàn bộ tài sản của mình rồi chuyển đến huyện Nam Thiệu này sống tới ngày hôm nay. Cả đời của ông ấy yêu nhất là việc ăn uống, tay nghề tuy chuyên nghiệp, nhưng lại là một người kén cá chọn canh chính hiệu.
Vương Anh ngạc nhiên nhìn khuôn viên rộng lớn trước mặt, kiến trúc của viện này mô phỏng xây theo kiểu tứ hợp viện, giữ lại gian nhà chính và chái nhà mở rộng ra sau, nhưng ở đằng trước thì không có gian nhà đối diện, mà chỉ xây một bức tường phù điêu. Từ sân trước chạy thẳng ra sau nhà vẫn thấy một bức phù điêu nữa, hẳn là theo kiểu nhị tiến viện.
Từ Sương dắt Vương Anh vào thẳng gian nhà chính phía sau, dọc đường Vương Anh nhìn thấy quần áo đang phơi trong sân, trước cửa các nhà đều có than tổ ong, còn có một cái ao nước dùng chung ở trong viện.
Từ Sương: "Sư phụ tôi sống một mình trong 3 gian chính ở sau, hiện đang làm đầu bếp cho một tiệm cơm quốc doanh trong huyện, không kết hôn cũng không con cái."
Hai người đến gian nhà chính, thấy một ông lão mập mạp ngồi ngay trước cửa gian thứ ba của nhà chính.
Ông lão mập này đầu trọc lóc, cả người không khác gì cái màn thầu trắng, vẻ mặt vui mừng, khoé mắt còn mang theo ý cười, cô không thể đoán ra số tuổi của ông ấy, nhìn giống năm mươi, cũng giống sáu mươi, nhưng tuyệt đối không quá bảy mươi.
"Ây da, hôm nay nghe thấy tiếng chim hỉ thước hót, thì ra nay có lộc ăn thật!"
Ông ấy vừa thấy Từ Sương thì đứng dậy, cái ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, như đang than vãn sự vất vả của nó.
Hai mắt ông lão mập sáng như đèn pha: "Đồ đệ ngoan, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm sư phụ thế?"
Từ Sương kéo Vương Anh: "Đây là vị hôn thê của con, ngày 26 tháng sau tổ chức hôn lễ, con đến báo cho sư phụ một tiếng."
Ông lão mập: "Kết hôn là chuyện tốt! Con bé này hợp với con đấy! Ngày hai sáu con bày tiệc?"
Mặt Từ Sương không cảm xúc: "Đúng thế, nhưng con không đứng bếp." Có ai từng thấy chú rể vào ngày kết hôn mà lại đi cầm cái muôi xào cơm trong tay không?
Ông lão mập hình như có vẻ rất thất vọng: "Vậy, chẳng nhẽ con tới đây thăm sư phụ là để nhờ đi nấu tiệc?"
Từ Sương: "Sao cũng được, chủ yếu là con mua một vài đồ cần thiết để kết hôn, qua đây tìm sư phụ để đổi phiếu."
Ông lão mập cũng chẳng có miếng ý tứ nào của sư phụ: "Được rồi, dễ bàn thôi, con mang món gì đến mà vác một bao to thế kia." Vừa nói vừa lôi kéo người vào trong nhà, con mắt cứ chăm chăm vào cái sọt sau lưng Từ Sương.
Từ Sương sớm biết sư phụ mình là người có đức hạnh ra sao, trực tiếp lấy đồ ăn đã chuẩn bị xong từ trong giỏ đeo ra.
"Vị hôn thê của con tặng cho người con cá, còn đây cải khô mẹ con phơi, cái này là nấm mộc nhĩ."
Ông lão mập cực kỳ kích động: "Cá ngon, nhìn thôi đã thèm ăn rồi, bữa trưa con làm nó đi."
Bấy giờ ông lão mập mới nhớ ra vị hôn thê của đồ đệ cũng đang ở đây, vội vàng chào hỏi bù hai câu: "Tiểu cô nương ngồi tự nhiên đi, trên tủ có bánh đào đấy, trên bàn là hạt dưa, con cứ lấy ăn."
Lúc này Vương Anh mới hiểu tại sao ban nãy Từ Sương lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu cho cô, vậy nên mới nói sư phụ của anh cả đời này không có tật xấu nào khác ngoài thích ăn uống, ban đầu nếu có hơi thất lễ với cô thì bây giờ lại mong cô lượng thứ.
Nhưng mà ông ấy phát tướng như vậy, huyết áp còn ổn chứ?
Từ Sương thấy sắp tới trưa rồi, cũng rõ tính tình của sư phụ, dứt khoát đi vào bếp đeo tạp dề vào.
Sơ chế cá xong, Từ Sương thò đầu ra khỏi bếp hỏi ý Vương Anh: "Cô muốn chế biến kiểu nào?"
Ông lão mập hứng khởi giơ tay giành trả lời: "Đầu cá bánh phồng!"
Từ Sương: "Con không hỏi thầy... Vương Anh, muốn ăn thế nào?"
Vương Anh nhìn ánh mắt tha thiết mong mỏi của ông lão đối diện, cười nói: "Đầu cá bánh phồng vậy."
Từ Sương quay lại bật bếp chuẩn bị rán cá.
Ông lão một chập ngó bên phải một lát ngó sang trái, vẻ mặt bát quái: "Tiểu cô nương, tiểu tử thối Từ Sương ấy vậy mà lại nghe lời con, hai đứa làm thế nào mà quen nhau?"
Vương Anh tuỳ tiện kể đại khái dăm ba câu, chẳng qua là hai bên nhìn nhau thuận mắt kiểu vậy thôi.
Ông lão mập úp mở hỏi Vương Anh: "Thằng nhóc thối này ở trước mặt con cũng chẳng nói chuyện mấy nhỉ?"
Vương Anh: ...
Nói thế nào nhỉ, Từ Sương đúng thật là ít nói, nhưng lúc ở cạnh cô tuyệt nhiên không thể coi là thờ ơ, phải nói là nói không ít mới đúng.
Hai người một già một trẻ nói đông kể tây một hồi, hương thơm nức mũi trong nhà bếp dần dần lan toả ra khắp các ngóc ngách trong nhà.
Ông lão mập vừa nghe mùi thơm của đồ ăn thì ngón tay cũng bắt đầu gõ bàn, Vương Anh nảy ra một ý nghĩ: "Con bắt mạch cho sư phụ nhé?"
Ông lão mập này trông không khoẻ lắm, hẳn là không kiểm soát chế độ ăn uống. Vương Anh nghĩ lát nữa Từ Sương lấy không phiếu đổi của ông ấy thì mình cũng nên bắt mạch xem thử có bệnh vặt gì không.
Ông lão mập thì vô tư, Vương Anh xem mạch cho ông ấy: "Dạ dày với lá lách không ổn lắm, tốt nhất nên đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng, cũng nên chú ý tới huyết áp, bình thường giảm bớt ăn đồ dầu mỡ."
Trần Đông cười ha ha: "Sư phụ biết từ sớm rồi, nhưng cũng đã bảy mươi, không ăn thì không kịp nữa. Đợi tới lúc không thể nếm được, có bảo sư phụ ăn thì cũng nuốt không trôi, vậy thôi tranh thủ bây giờ còn ăn được ăn thêm vài miếng nữa."
Vương Anh từ trong cái giỏ lấy ra hai gói thảo dược đưa cho ông ấy: "Hai gói này sư phụ cầm lấy ngâm nước uống, bổ tỳ vị với giảm huyết áp."
Ông ấy có thói quen tập luyện thể dục hàng ngày, thêm nữa đã hơn bảy mươi tuổi, tâm trạng tốt thì vẫn quan trọng hơn kiêng kị, Vương Anh cũng thôi làm khó ông ấy. Ông lão tuổi tác lớn, chuyện đời trải nhiều, nhất là ba bốn năm dẫn theo Từ Sương, kể thêm nhiều chuyện về Từ Sương, Vương Anh tới góp vui cùng. Hai người trò chuyện tới hăng say.
Lúc Từ Sương bưng canh cá và bánh nướng lên nhà, ông lão mập đã vèo một cái ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Chỉ thấy một bàn đầy cá, đầu cá cắt làm đôi, thịt cá cắt thành từng miếng, đầu và đuôi cá bố trí ở hai đầu đĩa, từng miếng thịt cá được trực tiếp bày vào giữa đĩa trông rất thịnh soạn.
Bên cạnh đặt một đĩa bánh phồng, Từ Sương nấu một nồi cơm lớn, thêm con cá này nữa, ông lão mập hì hục ăn, đầu cũng không nhấc khỏi chén cơm.
"Ối! Con cá này ngon thật, so với nhà cung ứng thực phẩm chỗ sư phụ tươi ngon hơn nhiều!"
Vương Anh gắp bánh phồng chấm vào sốt cá, vị mặn vừa phải, thịt cá tươi rói, bánh phồng ráo dầu, sau khi kết hợp với nhau phải nói là cực kỳ bắt vị. Nhất là ăn kèm với bánh phồng, nước sốt thấm vào trong bánh, ùm một miếng là nước miếng muốn chảy ròng ròng.
Một con cá, ba người ăn, tới khi ăn xong bụng ông lão trông càng tròn hơn, còn sót lại vài miếng cá cũng bị ông ấy gắp để dành: "Để lại ăn đêm với mì."
Bưng đĩa xuống nhà bếp cất, ông lão mập cầm một xấp phiếu đi lên.
"Đây đây đây, xem thử có tấm nào con cần không."
Đa số phiếu của sư phụ Từ Sương là do đơn vị phát, nhưng bình thường ông ấy không dùng tới, trong nhà ông ấy vật dụng gì cần thiết đều có đủ, hơn nữa còn có mấy sư huynh sư đệ giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống thoải mái, xấp phiếu này đưa Từ Sương dùng hữu hiệu hơn.
"Tấm này là phiếu giày da, con cầm về mua cho Vương Anh một đôi, bây giờ mấy tiểu cô nương trong huyện thành đều thích mang kiểu này."
"Phiếu vải con lấy hết luôn đi, để lại sư phụ cũng không dùng."
"Cái này là phiếu kỹ nghệ, sư phụ cũng không biết đổi kiểu gì, con cầm đi tự hỏi người ta."
Tới khi Vương Anh và Từ Sương ra về, trong túi Từ Sương đã có mười mấy phiếu đủ các mặt hàng.
Hai người đi ra ngoài cổng thương lượng trong chốc lát, quyết định đi trạm thu mua của bệnh viện trước, Vương Anh mang thảo mộc đi bán, sau đó sẽ đi mua đồ ở hợp tác xã Cung Tiêu.
Mới đi chưa được bao xa, đã thấy góc đường phía trước có tiếng huyên náo. Người xem bên cạnh đang thì thà thì thầm.
"Anh bạn, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, sao lại bắt đầu đầu cơ tích trữ vậy?"
"Anh không biết đâu, tháng này họ bắt nhiều lắm, tới tháng sau thì ít lại, tháng sau nhà nhà bắt đầu mua sắm đồ dùng cho mùa đông, khi đó đều mắt nhắm mắt mở cho qua, thế là tháng sau không có tiền vô rồi, không tranh thủ tháng này bắt nhiều hơn một chút thì chờ khi nào?"
"Những người này vừa nhìn đã biết không phải người trong huyện thành rồi, mơ mơ hồ hồ chạy tới chợ đen. Cũng không biết lựa thời điểm."
"Mau đi thôi, kẻo lại để mắt lên người chúng ta."...
Vương Anh cùng Từ Sương tăng nhanh bước chân, chuyện đầu cơ này, đừng nói trong huyện thành, trong trấn cũng không ít, để tránh khỏi người kiểm tra đầu cơ đi tuần, một số gia đình còn cố ý để con cái đi thay, sợ mình bị để mắt tới.
Chính ngay lúc Vương Anh và Từ Sương rời đi, nhân viên tuần tra đầu cơ đang níu một người phụ nữ tóc tai bù xù.
"Cô nói cô tên Vương Linh Linh thì chính là Vương Linh Linh à, thư giới thiệu của cô đâu?"
"Thư giới thiệu không có, người thì lén lén lút lút, vừa hỏi đã bỏ chạy, còn nói là cô không tới đây để đầu cơ tích trữ?"
"Dẫn người về tra hỏi, xem có phải là phần tử xấu không."