Chương 41: Gây sự

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:43:54

Trong đại đội không có điện, tất cả đều dùng đèn dầu, ban đầu trong bóng đêm không thể nhìn rõ được bóng người, nhưng bởi thị lực của Vương Anh tốt, sau khi Từ Sương túm được người, cô mới thấy rõ ràng mặt mũi của Vương Diệu Tông. Nói thế nào nhỉ? Có lẽ là tâm sinh tướng đi. Vương Anh khẽ cười: "Cậu ở trước cổng nhà tôi làm gì đấy?" Không hề nhắc Từ Sương thả người ra. Vương Diệu Tông nghiến răng nghiến lợi: "Cô kệ tôi! Tôi đang dạo trước cổng nhà tôi, mắc mớ gì tới cô!" Mặc dù những gì Vương Vĩnh Thuận nói cậu ta đều nghe lọt tai, đồng thời cũng thấy nhà mình bây giờ đã có 200 đồng, tiền tới tay rồi, nhà cửa cũng không còn quan trọng đến thế, sau này cậu ta cũng phải lên thị trấn sống trên đó thôi! Nhưng... Chưa đến Hoàng Hà thì luôn cảm thấy Hoàng Hà sẽ không thể kéo chết mình. Ấn tượng của Vương Diệu Tông về Vương Anh vẫn như lúc trước, cảm thấy bà chị họ này y như cái tượng thạch cao, ngoài lúc làm việc ra thì một câu to tiếng cũng chả dám nói. Nào có như Lý Xuân Quyên nói Vương Anh thay đổi rồi, Vương Diệu Tông vẫn không cho là đúng, có khác ở chỗ nào đâu? Với lại, bản thân cậu ta có thể không lấy gia sản của chú hai, nhưng có sẵn một khoản để lo chuyện vẫn hơn. Chỉ riêng chuyện hồi trước cậu ta hạ táng cho thím hai. Vương Diệu Tông cảm thấy không cần nói thêm nữa, chỉ với chuyện này, chính cậu ta đã giúp Vương Anh một ân huệ lớn, Vương Anh có làm gì cũng phải phụ cấp chút ít cho cậu ta. Cậu ta cố ý quanh quẩn ở cổng nhà Vương Anh, chính là muốn chờ Vương Anh ra để cùng nhau thoả thuận. Vương Vĩnh Thuận nghĩ xong cả rồi, cậu ta không cần nhiều, nghe nói Từ Sương vì muốn vào ở rể, cậu ta chỉ lấy của Vương Anh 20 đồng. Cứ cho là Vương Anh không đưa, thì Từ Sương vẫn còn. 20 đồng, bồi thường chút ít cho cậu ta, bởi cậu ta là nam đinh nhà họ Vương. Lúc đưa tang cho thím hai, cậu ta còn phụ một chân đấy! Kết quả là chưa kịp đối mặt nói lẽ thì đã bị Từ Sương tóm lại. Vương Diệu Tông cảm thấy cánh tay như không phải là của mình nữa rồi, đau muốn chết, Từ Sương là một đầu bếp, biết một chút công phu, lực tay lớn, không hề hạ thủ lưu tình tí nào. Cưỡng bức vặn cánh ta của cậu ta thành tư thế mà đến người bình thường cũng không làm nổi. "Vương Anh, cô bảo anh ta buông tôi ra mau!" Vương Diệu Tông thấy Từ Sương vẫn chưa bỏ tay, Vương Anh cũng chả nói lời nào, trong lòng có chút hoảng hốt. "Tôi tìm cô để nói chuyện nghiêm túc! Cô nói anh ta thả ra đi! Đau muốn chết tôi rồi!" Vương Anh không nghĩ ra mình với cái người này thì có chuyện nghiêm túc gì đáng nói, lơ lễnh đáp lại: "Cậu nói đi, tôi đang nghe này." Thả cậu ta ra là chuyện không có khả năng. Vương Diệu Tông gào lên hai tiếng, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Vương Anh: "Cậu có nói không? Không nói thì thôi nhá." Vương Diệu Tông nghiến răng: "Cha tôi nói bây giờ cô với nhà tôi ở riêng rồi, đã vậy thì tách ra luôn, vậy cô phải đưa lại cho tôi 20 đồng!" Vương Anh bày ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hay uống nhiều chóng mặt vậy? Dựa vào cái gì mà bảo tôi đưa cho cậu 20 đồng?" Vương Diệu Tông gắng gượng ngẩng đầu lên, hùng hồn nói: "Thì là lúc mẹ cô hạ táng tôi có phụ một tay!" Vương Anh nhìn người này với vẻ mặt "một lời khó mà nói hết", lúc mà mẹ của nguyên chủ hạ táng, nguyên chủ vốn thân thể ốm yếu, khóc đến tê tâm liệt phế, muốn làm gì cũng không thể làm được. Vương Vĩnh Thuận thừa cơ mà bảo Vương Diệu Tông chen chân vào đưa tang, chuyện hạ táng này nguyên chủ chỉ muốn tự tay đảm đương, nhưng một là lúc đấy một là không có chỗ để cô ấy tranh cãi, hai là xuyên suốt quá trình tang lễ đều do Vương Vĩnh Thuận sắp xếp, từ lúc bắt đầu cô ấy đã không chen nổi lên đứng trước rồi. Vương Diệu Tông vậy mà còn đem cái "chuyện tốt đẹp" này ra phân bua? Vương Anh ra hiệu với Từ Sương thả Vương Diệu Tông ra: "20 đồng thì không có, nhưng hai cái bạt tai thì có. Cậu còn có gan nói thêm mấy lời vô nghĩa này trước mặt tôi nữa thì tôi lại tặng cho cậu thêm hai cái bạt tai." Không cần thiết phải phí lời với loại người trơ trẽn này! Vương Diệu Tông bị níu tay lâu như vậy, đau thôi không đủ, toàn thân vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, không thẳng người nổi. Nghe thấy Vương Anh nói thế, cậu ta không muốn chịu thua, mở mồm là cãi tiếp: "Chị dám? Lúc mẹ chị hạ táng, nếu không nhờ tôi, nhà chị ngay cả cái huyệt chôn đàng hoàng cũng không có đâu, người khác ai ai cũng nói mẹ chị mất thê thảm, không có người nối hậu. Nếu không nhờ tôi, chị đã sớm bị người người chỉ trỏ mà nói bất hiếu rồi đấy! Chị phải biết điều chút, đáng lẽ nên coi tôi như em trai ruột. Bây giờ tôi không cần cái gì khác, chỉ cần 20 đồng!" Vương Anh tức cười: "Không đưa đấy, làm gì nhau?" Vương Diệu Tông: "Chị không đưa! Tôi không cho chị..." Vương Diệu Tông dừng một lát, cậu ta chợt nhớ lại lời của Vương Vĩnh Thuận, cậu ta qua đây chỉ để đòi tiền nhưng không có mánh khoé uy hiếp Vương Anh giao tiền ra. Vương Diệu Tông vô thức giơ bàn tay ra, nếu không có Từ Sương ở đây, hẳn là ngay lúc Vương Anh bắt bẻ lại, cậu ta đã sớm vả cái tát này rồi! Không đưa? Không đưa thì đánh cho tới khi nào đưa mới thôi! Nhưng bây giờ có Từ Sương ở đây, Vương Diệu Tông giơ tay ra lại vội vàng thu tay về, cậu ta thở ra một hơi tức tối. Cậu ta không có thủ đoạn để uy hiếp Vương Anh, nhưng Vương Anh đang nắm giữ mạch kinh tế của nhà cậu ta. Vương Anh nghe ra tiếng Vương Vĩnh Thuận đi tới liền quay ra hô to: "Bác cả, cháu thật sự là rất lười đi tranh cãi với nhà bác, đuổi già đi rồi thì trẻ lại tới là cái kiểu gì vậy? Quay đầu một cái phải chăng là tiếp đến chị họ ở trấn trên cũng chạy đến cổng nhà cháu gây náo loạn nữa hả? Điều gì cần nói cháu cũng đã nói rõ với nhà bác rồi, bác nợ nhà cháu một khoản, tính cũng không biết đâu cho hết. Lúc này cháu không tới kiếm chuyện với bác thì bác nên cảm tạ trời đất cảm ơn tổ tông rồi. Lần sau em họ lại đến nữa cháu sẽ tát thẳng vào mặt nó thật đấy, cháu không nói đùa chơi đâu, lúc ấy đừng trách cháu không chừa mặt mũi cho bác." Vương Anh kéo Từ Sương đi về hướng cổng nhà mình, rồi đóng cổng lại cái rầm. Mặt Vương Vĩnh Thuận hết xanh lét rồi tới trắng bệch cứ đan xen nhau như cái bảng màu, trong khi Vương Vĩnh Diệu thì ôm cánh tay la gào đau đớn, vừa gào vừa quay sang nhìn cha mình. "Cha, đều tại Vương Anh, con chỉ mới đứng trước cổng nhà cô ta, vậy mà cô ta lập tức gọi Từ Sương ra vặn tay con, cha xem này, chắc chắn là vặn bầm tím tay rồi!" Vương Vĩnh Thuận định nói với con trai hai câu, nhưng vừa mở miệng thì lại nuốt xuống: "Về bảo mẹ thoa cho con chút thuốc tan máu bầm." Vương Diệu Tông gật đầu, Vương Vĩnh Thuận cuối cùng nhịn không nổi thốt ra một câu: "Nói với con rồi, sau này bớt tìm nó kiếm chuyện đi." Vương Diệu Tông thầm than xui xẻo, ai ngờ được con nha đầu này nay tính tình lại cương quyết đến vậy? Quả nhiên là có người bảo kê rồi thì so với ngày trước khác một trời một vực. Đẩy Vương Diệu Tông cho Lý Xuân Quyên đang há hốc mồm, lòng Vương Vĩnh Thuận trĩu nặng. Ban nãy Vương Anh nói vậy là có ý gì? Cái gì mà một khoản tính không hết? Con ranh đó biết ông ta giữ tiền của mẹ nó ư? Vương Vĩnh Thuận cảm thấy ông ta bây giờ như người đi lạc trong sương mù ở rừng sâu, khắp nơi đều bị sương mù giăng kín. Lỡ như Vương Anh thật sự biết rồi... Không thể nào! Với những hành động gần đây của Vương Anh, nếu có thể chứng minh được chuyện gì, thì hẳn là đã trực tiếp đi tìm người làm chủ cho mình rồi! Mà lúc ấy ở trong bệnh viện, xung quanh không có lấy một người, chỉ có mình ông ta nghe được lời giao phó của mẹ Vương Anh trước khi lâm chung. Vương Vĩnh Thuận bình tâm lại, chỉ cần không có chứng cớ, Vương Anh có muốn dựng chuyện thì cũng có thể làm được gì? Số tiền đó vừa hay lại không có ghi chép đóng dấu, ai có thể nói là số tiền ấy do mẹ Vương Anh để lại cho nó? Vương Vĩnh Thuận thầm nghĩ, vẫn nên tranh thủ ổn định công việc cho con trai, chỉ cần con trai vào huyện rồi, lấy một cô gái ở đó làm vợ, tới lúc đó ông ta có thể đưa Lý Xuân Quyên lên sống cùng. Chỉ cần một nhà ba người họ đi thật xa, Vương Anh về sau có muốn đòi lại tiền cũng bó tay thôi. Giờ hai nhà cách nhau một bức tường, thú thật vẫn khiến ông ta lòng dạ không yên. ****** Vương Anh kéo từ Sương vào nhà mình, lắng tai lên nghe một chập, nhưng ngoài tiếng chửi bới loạn xạ của Lý Xuân Quyên thì chẳng nghe được tin tức gì quan trọng nữa. Từ Sương nhìn cô áp tai dán vào bờ tường, cảm thấy dáng vẻ này của Vương Anh khá sinh động so với bộ dạng uể oải ngày trước đúng là có chút khác biệt. "Đừng dán sát thế, tường vừa xây xong, dễ bẩn người lắm." Từ Sương kéo cô ra, Vương Anh tiếc hùi hụi: "Bác cả đúng là mồm miệng kín như bưng." Vì Từ Sương đã ép được Vương Vĩnh Thuận giao ra 100 đồng nên Vương Anh cơ bản đã xác định được rằng mẹ nguyên chủ chắc chắn có để lại một ít thứ. Nếu không thì dựa vào năng lực tầm thường của hai vợ chồng bác cả, làm sao mà trong chớp mắt đã có ngay 100 đồng trong tay? Hơn nữa khoảng thời gian bắt đầu chuyện cưới xin, thực tế là cô còn được hời hơn Từ Sương. Xem ra nhà Từ Sương là dựa vào sức mình để vượt khó rồi, còn bản thân cô ngoài lấy chồng thì gần như không phải bỏ công gì ra. Từ Sương sửa tường trong sân cho cô, lại đóng gói rồi đưa các món sính lễ đến, cô thì hình như chỉ cần một thân gả đi là xong rồi... Vẫn nên lấy lại hết đống đồ mà mẹ nguyên chủ để lại thôi! Nhưng chuyện đã xảy ra quá lâu, Vương Anh thực sự không tìm ra được chút manh mối nào. Từ Sương cùng cô suy nghĩ một lát: "Hay là chúng ta đến bệnh viện tìm cách xem sao?" Mẹ của Vương Anh ra đi vội vàng, bởi vì khi ấy nhiều người bị thương, đại đội trưởng bận tối mặt tối mày. Chỉ có hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận trông nom bên mẹ Vương Anh, lúc ấy cô còn trên lớp, ngày hôm sau gấp gáp chạy đến thì đã muộn rồi. Cô nghĩ với tính cách của Vương Vĩnh Thuận, có lẽ tách Lý Xuân Quyên ra đi làm việc khác cũng là chuyện bình thường. Như vậy có thể suy ra, lần theo đầu mối ở bệnh viện là có thể tìm ra được phương hướng giải quyết rồi. Vương Anh gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm như vậy." Chuyện này rất khó điều tra xong trong một sớm một chiều, nhân chứng vật chứng đoán chừng là không có, trước tiên phải tìm ra điểm đột phá. Cũng may, lần này Vương Anh lên bệnh viện trên huyện là muốn tạo mối quan hệ với bệnh viện đó, về sau cứ chậm rãi mà tìm manh mối là được. Hai người hẹn nhau hôm sau đi làm thư giới thiệu, Từ Sương mò mẫm trong bóng đêm trở về nhà, Vương Anh tiễn anh ra đến cổng, trong tâm vẫn đang nghĩ Từ Sương mua nhiều đồ như thế, vậy ngày mai mình có phải cũng nên tặng lại cho anh thứ gì đó không? Món đồ đắt thì cô mua không nổi, hay là mua cho Từ Sương cái đèn pin?