Chương 3: Bánh bao thịt

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:40:20

Vương Anh là đứa không cha không mẹ, nếu cô bị bôi nhọ thanh danh vậy thì ngoài việc phải gả cho Từ Sương cô còn có thể làm cách nào nữa? Từ Sương càng không cần phải nói, anh có công việc ở tiệm cơm Quốc Doanh, nếu tác phong có vấn đề chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Hơn nữa, Vương Anh chưa từng gặp mặt Từ Sương cho nên Vương Anh không phải là tiện nhân có ý cướp chồng của chị mà là Từ Sương đứng núi này trông núi nọ. Nói không chừng bản thân có thể nắm được nhược điểm để hai người đó giao ra đồ tốt cho cô ta dùng! Đặc biệt là Từ Sương, anh làm đầu bếp mấy năm chắc chắn trong tay cũng có ít tiền. Chỉ vì anh hủy bỏ mối hôn sự trước nên anh phải đền bù cho cô ta ít tiền. Sau đó cô ta gả cho Triệu Quân, vào Triệu gia, còn có thể mượn sức hai đứa nhỏ của Triệu Quân. Về sau hai đứa đó rất có tiền đồ đó! Một đứa kế thừa gia nghiệp, một đứa làm đại minh tinh. Chỉ cần cô ta nắm được tâm của hai đứa đó thì không cần lo sau này sống không tốt. Vương Linh Linh càng nghĩ cảm xúc càng thêm mênh mông, lúc này trong lòng đều nghĩ phải sao để Vương Anh thành đôi với Từ Sương, tương lai cô ta trở thành phu nhân nhà giàu số một phải xài tiền như thế nào. Chờ đến khi Vương Anh ngủ được ngủ một giấc ngắn rồi Vương Linh Linh mới thoát ra khỏi ý nghĩ. Dưới ánh mặt trời, làn da Vương Anh tuy vàng như nến nhưng cô có một đôi mắt ngập nước to, không thể khiến cho người khác ghen ghét được. Vương Linh Linh nhớ đến kiếp trước khi cô ta mới từ phương Nam trở về, phong trần mệt mỏi đứng ở trước cửa, nhìn thấy Triệu Quân mở cửa ô tổ ra, trong khuỷu tay là bàn tay của Vương Anh, mặc dù tuổi đã có chút lớn nhưng vẫn hồn nhiên như cũ, cô ta còn có cảm giác không giống với người đồng lứa với mình, trong lòng càng thêm hận. Nhưng hiện giờ cô ta không thể hận, ít nhất là khi lung lay được Vương Anh bảo cô theo ý mình mà câu lấy Từ Sương. Vương Linh Linh nghiêm túc đáng giá Vương Anh, bình tĩnh xem xét, Vương Anh lớn lên rất xuất sắc, loại xuất sắc này là kiểu ngày thường cô ta ghét nhất hiện tại lại được Vương Anh may mắn chiếm hết. Vương Anh người cũng như tên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt nhỏ miệng rộng đáng yêu, hơn nữa ngày thường cô có bộ dáng nhu nhu nhược nhược, nhìn qua đã đủ khiến ai nấy đều yêu mến. "Tam nha đầu, ngày mai mày có thời gian không?" Vương Anh nghĩ nghĩ, sao hiện tại cô lại không có thời gian? Xuyên qua đây mấy ngày rồi bởi vì Vương Linh Linh sinh bệnh nên cả ngày Lý Xuân Quyên đều ở bên cạnh Vương Linh Linh, mặt khác thời gian còn lại là bắt đầu làm việc. Dù biết mấy ngày nay Vương Anh không chịu quản giáo nhưng vẫn không rảnh tìm cô kiếm chuyện. Năm nay cô cũng đã mười tám, cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi, vốn dĩ thành tích không tồi đáng lẽ nên đi học đại học. Nhưng giờ lại là cái dạng này có lẽ là không lên được đại học. Vương Anh không có chấp niệm với việc học đại học, rốt cuộc thì năm nay là năm 1969. đại học là như thế nào ai cũng có thể tưởng tượng được, còn không bằng cầm bằng tốt nghiệp cấp ba về quê tìm đường ra. "Có." Cô cũng muốn biết người chị họ này muốn làm gì. "Vậy ngày mai mày có muốn đi dạo với tao trên trấn không? Tao mời mày đi ăn bánh bao thịt ở tiệm cơm Quốc Doanh." Vương Anh nhìn Vương Linh Linh chằm chằm, làm Vương Linh Linh cảm thấy không được tự nhiên. Có thể xác định trong đầu người chị họ này không có ý tốt gì nhưng mà... Bánh bao thịt ở tiệm cơm Quốc Doanh... Vỏ trắng như tuyết bao lấy nhân thịt có nước nồng đậm bên trong, bột mỳ là nguyên liệu chính cộng thêm hỗn hợp thịt băm tạo nên mùi hương độc đáo... Đã lâu rồi cô chưa ăn thịt, sau khi đến mạt thế ở đó đều là thực vật nhân tạo trong nhà kính nhưng không có điều kiện để bảo quản thịt. Căn cứ dày đặc, mấy con gà vịt heo linh tinh sống ở đó dần bị bệnh khuẩn, biện pháp phòng chống lại không có nên chết dần đi. "Được!" Mặc kệ Vương Linh Linh có âm mưu quỷ kế gì trước cứ cho bánh bao thịt vào miệng đã rồi nói sau. Vương Linh Linh như muốn nhảy dựng lên: "Vậy quyết định như thế! Ngày mai chúng ta đi lên trên trấn." Thấy Vương Linh Linh đang muốn xoay người đi Vương Anh gọi cô ta lại. "Chị hai, ngày mai chị đưa bao nhiêu tiền đi?" Vương Linh Linh hừ lạnh trong lòng một tiếng, đâu có phải ai cũng giống như cái đứa không cha không mẹ như Vương Anh đâu, cô ta cũng không nghèo đến mức hai bàn tay trắng như cô. "Mày yên tâm, tao nhất định sẽ đem đủ tiền đi." Một cái bánh bao mà thôi chỉ tốn một mao tiền, cô ta mang theo một khối tiền đủ cho cô ăn. Vương Anh yên tâm: "Được, tôi sẽ chờ mai chị hai dẫn tôi đi ăn bánh bao thịt." Món nợ rối mù kia chắc chắn cô sẽ tính thay cho nguyên chủ nhưng có thể được ăn bánh bao thịt cô sẽ từ từ tính sau. Chờ đến buổi tối, lúc Lý Xuân Quyên về đến nhà nhìn thấy con gái đã rời khỏi giường tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. "Nghĩ thông suốt rồi sao? Mẹ có thể hại con sao? Từ Sương có điều kiện tốt, nếu con đã nghĩ thông rồi thì đừng chạy loạn, thành thành thật thật ngồi một chỗ, tháng sau nhà Từ Sương sẽ tới đây đưa lễ gặp mặt." Hai nhà đã sớm đính ước bằng miệng với nhau, nói đã lâu, mọi người trong thôn đều biết. Hơn nữa Từ Sương lớn hơn Vương Linh Linh hai tuổi, Linh Linh đã mười tám cũng là thời điểm nên gả đi. Vương Linh Linh không kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi, mẹ đừng nói nữa." Lý Xuân Quyên cười đồng ý: "Được được được, rốt cuộc cũng phải gả ra ngoài giờ vẫn còn thẹn thùng gì chứ?" Vương Linh Linh: ... Thấy con gái không còn ngoan cố với mình nữa, Lý Xuân Quyên cũng yên tâm phần nào. Thấy trên bàn trống rỗng, lúc này bà ta mới hoảng hốt nhận ra hai ngày nay bà ta vội vàng chăm sóc Vương Linh Linh bị bệnh cơm nước đều là bà ta thuận tay làm. Hôm nay Vương Anh không nấu cơm? Quần áo hình như cũng chưa giặt, cơm heo cô cũng chưa cho ăn thì phải? Nhớ tới nhiệm vụ cho heo ăn kia lúc này Lý Xuân Quyền mới cuống quýt lên. Sốt ruột chạy tới chuồng heo xem sao. Chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng khóc tang xâu xé trời cao. "Trời ơi! Con heo đã đói thành cái dạng gì rồi!" "Tam nha đầu! Tam nha đầu! Mày là con chết bầm, mày lăn ra đây cho tao! Mấy ngày nay sao mày không cho heo ăn?" "Xem tao có lột da của mày ra không?" Lý Xuân Quyên nổi giận đùng đùng cầm gậy gộc quấy cơm heo đi vào, xông tới gian nhà của Vương Anh. Vương Anh ở trong phòng trộm uống canh trứng gà xong giờ đang ngủ ngon lành. Cơ thể của nguyên thân bị tổn hại nghiêm trọng, vừa thấy là biết dinh dưỡng không đủ, cánh tay và chân đều chỉ có da bọc xương. Muốn bồi bổ cần phải ăn ngon ngủ ngon. Hơn nữa, bản thân cô có uống linh tuyền rồi, một tháng nữa sẽ điều dưỡng đầy đủ. Lý Xuân Quyên cầm gậy gộc quấy cơm heo loảng xoảng loảng xoảng đánh lên cửa phòng Vương Anh, Vương Anh đang trong mộng đẹp bị quấy nhiễu, chuẩn bị phát huy sự tức giận khi rời giường thì nghe thấy âm thanh của Vương Linh Linh ở bên ngoài. "Mẹ, mẹ đừng gõ nữa. Hai ngày nay con bị bệnh nên tam nha đầu vội vàng chăm sóc cho con, cửa cũng chưa đi ra ngoài sao có thể cho heo ăn được." Con gái chủ động ôm lỗi Lý Xuân Quyên vẫn cầm lấy cái cây gậy. "Cho mày ăn cơm làm gì cho mệt? Tao thấy tâm của mày giờ lớn rồi nên lười đúng không? Linh Nhi, con đừng động. Để mẹ đánh chết con Tang Môn tinh này, ngay cả heo cũng quên cho ăn, sao nó có thể quên cho heo ăn cơm chứ?" "Ai ô ô, không có đạo lý gì mà. Con Tang Môn tinh này đã khắc chết cha mẹ nếu không phải mẹ với bố con có tấm lòng tốt nhận nuôi nó thì nó đã chết sớm ở chỗ nào rồi. Mà nó cũng không biết điều ăn nhà ở không, còn quên cho heo ăn, ông trời sao không cho sét đánh chết nó đi?" "Tam nha đầu! Tao biết mày đang ở trong phòng, mày đừng hòng trốn, nhanh lăn ra đây cho tao!" Khóe miệng Vương Anh nở nụ cười lạnh, Lý Xuân Quyên này đúng là không biết xấu hổ. Cầm tiền và lương thực của nguyên chủ còn không biết nói cô ăn cơm không trả tiền. Nguyên chủ tự nhiên không biết khi nào bản thân có thể lấy được trợ cấp nhưng Vương Anh từ khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ đã phát hiện ra vấn đề. Kết hợp với một năm trước Lý Xuân Quyên lấy đi giấy chứng nhận nguyên chủ là con liệt sĩ hiện tại cô chắc chắn một trăm phần trăm thuế ruộng của nguyên chủ đã bị một nhà bác trai nuốt rồi. Chính sách chăm sóc con cái của liệt sĩ đều giống nhau là chăm sóc đến năm mười tám tuổi, sao có thể không được chu cấp cho đến khi học xong được? Vốn dĩ bản thân còn nghĩ chờ ngày mai đi ăn bánh bao thịt xong sẽ thu thập bọn họ, ít nhiều nể mặt việc bọn họ che chở cho nguyên chủ nên chừa mặt mũi cho nhưng mắt thấy nên hạ quyết tâm với mấy kẻ không biết xấu hổ này. Lý Xuân Quyên vẫn ở bên ngoài mắng nhiếc, Vương Linh Linh cảm thấy phiền. Mẹ của cô ta cũng không xem đây là lúc nào, ngày mai cô ta còn trông cậy vào Vương Anh giật dây Từ Sương đấy. Lúc này lại mắng Vương Anh khốn mạt, lỡ như ngày mai cô không muốn đi với cô ta thì làm sao? "Mẹ! Mẹ có thể đừng làm loạn ở đây nữa được không? Con heo kia mẹ muốn cho ăn thì nhanh đi cho đi lát nữa nó chết đói thì đừng nói nữa." Lý Xuân Quyên bị con gái nói một câu cho tỉnh táo, cũng không rảnh mà mắng Vương Anh.