Chương 16: “Gà yếu” thăng cấp

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:41:33

Một đường đi thẳng đến cửa trường cấp ba trên trấn, Vương Anh dừng bước chân. Ba tháng trước nguyên chủ mới tốt nghiệp, sau khi cầm bằng tốt nghiệp cơ bản là không biết làm thế nào. Vương Anh tiếp nhận ký ức cũ của nguyên chủ, ở trong trí nhớ đối với sinh hoạt thời cấp ba cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều nếu không nói là không thích. Ở nhà nguyên chủ bị bắt nạt, đến trường không nói một lời nào. Hơn nữa, trên người cô lúc nào cũng mặc bộ quần áo rách rưới, có hơi tự ti trước mặt các bạn học. Cho nên đếm tới đếm lui cuộc sống thời cấp ba của nguyên chủ cũng không có gì phải lưu luyến. Nghĩ như thế Vương Anh đang muốn rời đi bỗng nhiên thấy trong trường học ầm ĩ gì đó. Tiếp theo chính là mênh mông học sinh chạy vọt ra như ong vỡ tổ. "Đả đảo lão cửu!" "Đả đảo đầu trâu mặt ngựa!" "Đả đảo giày rách!"... Một đám học sinh choai choai miệng hô khẩu hiệu chân vừa chạy, có mấy cánh tay còn đụng vào áo của cô. Vương Anh nhăn mày lại, huyện Nam Thiệu là nơi hẻo lánh, đến thành phố đang phát triển mất hơn nửa ngày xe, đến tỉnh thành cần ngồi xe lửa một ngày, cách thủ đô xa vạn dặm. Bởi vì nơi đây là địa phương nhỏ nhoi cho nên mặc dù mọi người đều biết hiện tại bên ngoài loạn lạc nhưng ai cũng nghĩ nhiều lắm chỉ loạn đến huyện thành mà thôi. Ít nhất khi nguyên chủ đi học không có những việc này, hiện giờ mới có hai ba tháng ngắn ngủi mà sóng triều đã ập đến trên trấn. Tâm tình Vương Anh nặng nề rời khỏi trường học, lúc trở lại đại đội đã là chạng vạng. Vương Linh Linh tích cóp sự tức giận thành một rổ, từ buổi sáng cô ta đã chờ Vương Anh cho heo ăn chờ đến buổi chiều cũng không thấy người đâu, cuối cùng Vương Linh Linh chờ không được nên tùy tiện đưa cỏ dại cho heo ăn lung tung. "Tam nha đầu mày vừa mới đi đâu về?" Vừa mở miệng Vương Linh Linh đã chất vấn Vương Anh. Vương Anh để hộp cơm vào nhà bếp, cũng không thèm trả lời Vương Linh Linh. Hôm qua phản ứng với người này là bởi vì cô ta nói muốn đưa cô đi ăn bánh bao thịt, hôm nay không cho ăn thì đừng hòng nói chuyện với cô! Vương Linh Linh cảm thấy khi cô ta đối mặt với Vương Anh như là chó cắn vương bát — Không chỗ để nói. Người này sao có thể không nể mặt như thế, cứ phải bắt cô ta tức lên! Cô ta lấy lòng Vương Anh cũng không được, bắt nạt Vương Anh cô cũng không tiếp nhận. Vương Linh Linh cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng xuống, không khỏi oán trách lên trên đầu Lý Xuân Quyên. Mặc dù không biết vì sao Vương Anh không giống kiếp trước nhưng nói chung chắc chắn là Lý Xuân Quyên sai. Vương Linh Linh biết việc này có hơi khó để giải quyết, Vương Anh hiển nhiên là bởi vì việc của ngày hôm qua cộng thêm việc có mâu thuẫn với gia đình cô ta nên làm sao cô ta có thể tác hợp cho Vương Anh với Từ Sương đây? Sáng sớm thời tiết trở nên càng lúc càng lạnh, khi Vương Anh rời giường rửa mặt hơi thở phả ra đã tạo thành hơi trắng. Mắt thấy mùa đông sắp đến, lúc này cũng tới lúc mùa nông dân có thể nhàn nhã đôi lúc, bên đại đội lúc nào cũng có tụ tập mấy người lại cùng nhau phơi nắng cho ấm người. Mà đầu nhà họ Vương từ sau khi hai bên nháo qua nháo lại, hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận cũng sống yên ổn đi nhiều, không bao giờ chiếm tiện nghi của Vương Anh nữa. Dù Vương Vĩnh Thuận không nói ra nhưng trước đó làm lớn chuyện lên như vậy mấy người đại đội đã có thành kiến với ông ta, trận này không chỉ ông ta không chiếm được chỗ lợi từ Vương Anh mà còn phải thường xuyên đưa nước cho Vương Anh, bản thân thì trải qua những ngày lăn lộn của Vương Anh trước đây. Thỉnh thoảng Lý Xuân Quyên vẫn lừ mắt trừng Vương Anh, cho dù Vương Anh nhìn lại cũng không kiêng dè gì, sống sờ sờ đó là phải dùng đôi mắt trừng Vương Anh, có đôi khi cô cảm thấy nếu đôi mắt đó là dao thì đã chém chết cô từ lâu rồi. Giống như khi trừng chết Vương Anh là cửa kính, lu nước tráng men có thể trở lại nhà bọn họ vậy. Cả ngày Vương Anh không ăn thì ngủ, chuyên tâm dưỡng cơ thể, xem cả nhà bác trai là không khí. Sáng sớm hôm nay, Vương Vĩnh Thuận cố ý tới nói chuyện với Vương Anh. "Tam nha đầu, con đừng nấu cơm, qua nhà bác trai mà ăn, hôm nay là sinh nhật của chị Linh Linh, cả nhà chúng ta đoàn viên nói thế nào cũng là người nhà với nhau." Giọng điệu của Vương Vĩnh Thuận hòa ái: "Bác gái con không hiểu chuyện, con đừng chấp nhặt với bà ấy, lát nữa bác trai kêu chị Linh Linh của con đi nhà họ Từ đổi nửa con gà, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn uống." Vương Anh ngạc nhiên nhìn về phía Vương Linh Linh, Vương Linh Linh cúi đầu mười ngón tay đan vào nhau không biết là đang nghĩ cái gì. "Đương nhiên là được ạ." Từ tiệm cơm Quốc Doanh đưa nước dùng về quả nhiên là có thể ăn được, mấy ngày nay Vương Anh chính là dựa vào nước dùng hâm nóng đi hâm nóng lại rồi ăn với cơm, giờ có hơi ngán. Đúng lúc có người đưa thịt gà tới có ngốc mới từ chối. Vương Vĩnh Thuận bày ra bộ mặt hiền hòa: "Được, lát nữa bảo Linh Linh đi tìm Từ đại nương." Đây cũng xem như là chỗ tốt của nhà ông ta, có đầu bếp làm con rể về các phương diện khác đều khỏi phải lo. Từ đại nương sinh được hai đứa con trai, con trai lớn hiện giờ đang đi học đại học ở tỉnh lớn, con trai nhỏ chính là Từ Sương hiện tại đang làm đầu bếp. Từ đại nương sống trong đại đội là người có điều kiện tốt nhất, tốt nhất trong công xã này. Lúc trước nếu nhà bọn họ muốn ăn chút gì ngon đều đi đến nhà Từ đại nương để đổi. Nói là đổi thực ra là mỗi lần đều được thơm lây không ít, Từ đại nương xem nhà họ Vương là thông gia tương lai nên đương nhiên sẽ giúp đỡ nhiều hơn. Vương Vĩnh Thuận nói một lời như thế, Vương Anh chưa nói gì thì Vương Linh Linh đã đi lên rồi lẩm bẩm. "Con không muốn đi." Bây giờ cô ta đang ước gì cách xa Từ Sương vạn dạm đó sao có thể nguyện ý đi tạo quan hệ với nhà họ Từ chứ? "Bảo tam nha đầu đi đi." Vương Linh Linh đẩy chuyện lên trên người Vương Anh. Lông mày của Vương Vĩnh Thuận dựng lên, lập tức phát hỏa: "Con nói cái gì thế hả nha đầu chết tiệt kia, bảo con đi thì con cứ đi đi! Đi linh tinh thì không sao, đi làm việc cho bố thì có sao! Hôm nay là sinh nhật con mà sao con vẫn không hiểu chuyện như thế?" Lời này chính là lời mà Vương Linh Linh không thích nghe nhưng cô ta không dám nói lại Vương Vĩnh Thuận chỉ có thể đồng ý. Vương Vĩnh Thuận quay đầu lại ôn nhu hỏi Vương Anh vài câu, thấy Vương Anh lạnh lùng còn thầm mắng vài câu trong lòng. Nhưng nghĩ đến không bao lâu là có thể đuổi cái đứa cháu gái chướng tai gai mắt này đi tâm tình của Vương Vĩnh Thuận dần bình phục. Vương Vĩnh Thuận bắt đầu đi làm việc, Lý Xuân Quyên cũng không biết là đã đi đâu, Vương Linh Linh vì việc đi đổi gà mà chán nản trong lòng. Một chân cô ta đá vào sọt, lòng đầy phiền muộn, sau khi bản thân trọng sinh thì mọi chuyện đều không như ý muốn của cô ta! "Tam nha đầu, mày đi cùng tao đi!" Vương Anh duỗi người: "Không đi." "Mày..." Vương Anh tắm ánh nắng mặt trời nghĩ thầm hôm nay chính là chủ nhật, cô chuẩn bị phải đi lên núi. Vương Linh Linh nổi giận đùng đùng cõng sọt đi ra ngoài. Vương Anh cảm thấy không thể tưởng tượng được, mấy ngày nay ở chung với cô ta cô phát hiện Vương Linh Linh là người rất dễ tức giận, mỗi lần cô ta đưa ra yêu cầu gì — bị từ chối — sau đó tức giận, một vòng lặp cứ tiếp diễn, mỗi ngày đều đứng cách đó không xa nhìn cô đang làm gì hoặc ánh mắt âm trầm tà khí không biết đang nghĩ cái gì trong đầu, rồi lại vui mừng nhảy dựng lên. Mặc dù thần kinh của Vương Anh thô nhưng lúc này cũng cảm nhận được người chị họ này không được bình thường. Hơn nữa, người nào rõ ràng là có cái gì đó trong đầu mỗi lần đều lén lút suy tính trước sau. Vương Anh đứng dậy đi tìm cho mình một cái sọt, không quan tâm Vương Linh Linh đang suy tính cái gì, bản thân chưa chắc là sẽ dựa theo ý của nguyên chủ mà vào bẫy của cô ta. Vương Anh dựa theo trí nhớ của nguyên chủ đi lên núi, đã là cuối mùa thu, thời tiết trên núi cũng không có quả dại gì có thể hái, nhưng thật ra Vương Anh đã tìm được một cây hạt dẻ lâu năm, có điều cây này đã bị người ta phát hiện, trên mặt đất đều là vỏ hạt dẻ đã bóc xong, chỉ chừa lại mấy cái linh tinh trên ngọn cây. Vương Anh cân nhắc khoảng cách một chút, nhanh nhẹn xoay người trèo lên, đem mấy hạt dẻ hái bỏ vào trong túi của mình. Mấy ngày qua cô đã uống nước linh tuyền, cơ thể của nguyên chủ đã được điều dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ dần dần có cảm giác khôi phục. Vương Anh lắc cánh tay, cũng cảm thấy vừa lòng. Ở mạt thế cô là con gà yếu, nhưng tới nơi này rồi cô có thể khôi phục cơ thể này mạnh khỏe, đủ để ứng phó một ít quyền cước cơ bản. Mà điều này vừa lúc là sự bảo đảm cho bản thân ở hiện tại. Hái xong hạt dẻ rồi, Vương Anh đi vào núi tìm được một đoạn gỗ mục, trên đó còn có ít nấm mộc nhĩ, Vương Anh tự nhiên hái lấy. Vương Anh càng đi vào sâu, cô còn có đặc điểm là có thể cảm nhận được phương hướng rất tốt cho nên đối với núi lớn này cô dám đi vào sâu bên trong. Đi chốc lát Vương Anh nghe thấy âm thanh sột soạt, vốn dĩ nghĩ chạy nhanh một chút để xem đó là ai. Cách chỗ Vương Anh đứng không xa có thứ gì đó nhảy lên, trái tim của cô kích động vô cùng. Một con thỏ rừng to lớn nhảy tửng tửng ở đó, chuyên tâm gặm chân gốc cây thảo diệp.