Lý Xuân Quyên nhìn thấy một đám người tràn vào cửa nhà mình, dường như là tìm được núi dựa, nằm trên đất, lớn giọng gào khóc: "Tới nhìn một chút xem xem, tôi tốt bụng cho con bé ăn uống, sao Tang Môn này lại trả thù chúng tôi chứ! Đem lu nước của nhà tôi đập một lần! Tôi còn làm cái gì nữa! Tôi không sống được!"
Lý Xuân Quyên nằm thấp, còn không nhìn thấy Điền Hữu Phúc ở trong đám người, chỉ cho là hàng xóm xung quanh đây nghe được âm thanh cho nên đến tham gia náo nhiệt. Lúc này liều mạng khóc lóc, lăn qua lộn lại nói Vương Anh đập đồ trong nhà còn muốn mạng bà ta.
Điền Đại Thụ đỡ Vương Anh đi đến bên cạnh Điền Hữu Phúc, trong bối cảnh âm thanh gào khóc của Lý Xuân Quyên, anh ấy thuật lại những hình ảnh mà mình nhìn thấy theo thứ tự.
"Đại đội trưởng, vừa rồi tôi có chút xúc động, nhưng ông không nhìn thấy chuyện kia, nếu như tôi không đạp bà ta một cái thì cái kẹp gắp than kia sẽ đâm xuống đầu Vương Anh!"
Điền Đại Thụ không cảm thấy bản thân mình sai, Lý Xuân Quyên là một người trưởng thành, đánh với một người nhỏ bé như Vương Anh, ai có thể tin rằng Vương Anh chính là người đập đồ ở trong nhà? Theo tầm nhìn của anh ấy thì chính là Lý Xuân Quyên không đánh trúng Vương Anh cho nên mới đập đồ để phát tiết trên người Vương Anh.
Suy nghĩ của Điền Hữu Phúc và mọi người cũng đều giống nhau, cho dù đồ vật có như thế nào thì tóm lại cũng không phải do Vương Anh đập, một người nhỏ bé yếu đuối như cô gái kia thì ngoại trừ bị đánh còn có thể làm gì chứ?
Ngược lại là Lý Xuân Quyên, lời nói muốn đánh chết người mà bà ta nói vào lúc này cũng không chỉ có một mình Điền Đại Thụ nghe.
Điền Hữu Phúc làm đại đội trưởng nhiều năm nên đương nhiên ông ấy sẽ có biện pháp riêng của mình.
Vào lúc này, đầu tiên ông ấy để cho người đi gọi chồng của Lý Xuân Quyên là Vương Vĩnh Thuận trở về, đầu óc của Lý Xuân Quyên không rõ ràng cũng không phải là ngày một ngày hai, vào lúc này mà cũng không thấy bóng dáng của người đó ở nơi nào.
Điền Hữu Phúc muốn trừng phạt bà ta thì cũng phải làm trước mặt chồng của Lý Xuân Quyên, đỡ cho người ta nói ông ấy ức hiếp người vợ đần độn của ông ta.
Còn có Vương Vĩnh Thuận, tuổi tác lớn là để cho chó ăn sao?
Cho dù Vương Anh là một bé gái mồ côi, Điền Hữu Phúc cũng biết một bé gái không có cha mẹ chắc chắn sẽ không thể tốt như trước kia, nhưng ông ấy cho rằng trong lòng hai người này còn có chút tính toán, bề ngoài không dám làm gì Vương Anh.
Ai mà biết nếu như người ta muốn nảy sinh ý xấu vậy thì mặt mũi hay tôn nghiêm cũng có thể vứt vào trong nước.
Hà khắc với con của liệt sĩ như thế, cũng may tính tình Vương Anh mềm yếu, nếu như là một bé gái có tính tình nóng nảy thì đã đem chuyện này lên công xã. Đừng nói là hai vợ chồng nhà họ Vương này mà ngay là người làm đại đội trưởng như ông ấy cũng phải chịu khiển trách.
Cho dù như thế, vào lúc này, trên gương mặt của Điền Hữu Phúc cũng không có ánh sáng.
Người làm đại đội trưởng như ông ấy, không xứng với chức danh!
Ông ấy cho vợ chồng nhà họ Vương một ít thứ tốt trong hai năm qua, hai người này có thể nể tình mặt mũi của đại đội mà chăm sóc cho Vương Anh thật tốt.
Dù sao Vương Anh cũng đã lớn, nhà họ Vương vẫn còn ở đây, ông ấy đến cửa cũng không được tốt lắm. Giao phó cho người khác thì cũng không được, nhà họ Vương ở đại đội là người từ bên ngoài đến, Vương Anh lại không có ông bà ngoại, tính tới tính lui cũng chỉ có hai người Vương Vĩnh Thuận là có thể chăm sóc.
Năm nay ông ấy còn cho nhà họ Vương một đầu heo con, dường như vào ngày chọn lợn cũng công khai Vương Vĩnh Thuận là người chăm sóc cho Vương Anh, Vương Vĩnh Thuận cũng vỗ ngực bảo đảm sẽ chăm sóc cho cháu gái.
Chỉ là chăm sóc cô như thế?
Lúc này lửa giận trong lòng Điền Hữu Phúc đã lan đến ngực.
"Đi! Gọi Vương Vĩnh Thuận nhanh chóng quay về cho tôi!"
"Nói với ông ta, nếu như ông ta chạy chậm một phút thì tôi sẽ thông báo cho dân quân qua đưa ông ta đi tra khảo!"
Điền Hữu Phúc cũng không dám nhìn vào vết thương trên người Vương Anh, ống tay áo của cô bé bị Lý Xuân Quyên làm rách nhưng người vây xem cũng không có người còn tâm tư xiêu vẹo.
Chỉ là bởi vì Vương Anh quá gầy, trong ống tay áo bị rách lộ ra làn da đen, vừa đen lại vàng giống như một nhành cây vậy. Phía trên có vết máu do bị đánh, còn có một ít dấu vết bị bầm tím. Nhìn một cái thì biết không phải chỉ một hai ngày.
"Đi, nhét cái miệng Lý Xuân Quyên lại!"
Vừa rồi đại đa số là đàn ông, vào lúc này sợ rằng vì tin tức đã truyền ra ngoài cho nên không ít phụ nữ cùng người già cũng đều đi đến xem.
Người già mềm lòng, phụ nữ cũng thế. Nhìn thấy Vương Anh là một cô bé tốt, sáng hôm nay còn đàng hoàng đi sau lưng chị họ lên trên trấn, vào lúc này lại bị người ta đánh thành dáng vẻ đáng thương, trong lòng không cần nói cũng rất chán ghét Lý Xuân Quyên.
Lúc này có một người phụ nữ đi ra từ phòng bếp, không biết bà lấy được mảnh vải bẩn từ đâu, đi đến nhét vào trong miệng Lý Xuân Quyên.
"Là bác cả của người ta nhưng lòng dạ lại nhiều thứ đen tối!"
"Phi! Cái đồ bẩn gì thế!"
Đại đội trưởng và Lý Xuân Quyên đều không đối phó được với thím Quế Hoa nên bà trực tiếp lôi Lý Xuân Quyên ra mắng.
"Bà cũng xứng làm mẹ sao? Lại dám làm chuyện mất nhân tính như thế với cháu gái? Không sợ xuống dưới đó không có cách nào nói rõ với cha mẹ người ta hay sao?!"
Điền Hữu Phúc nghe ra bà ấy nói có chút không đúng nên vội vàng tiến lên ngăn cản: "Cái gì mà dưới đó chứ, chúng ta theo chủ nghĩa duy vật, không tin những thứ kia."
Thím Quế Hoa cay cú, lời này cũng không biết nghe vào hay không, dùng sức lực mắng Lý Xuân Quyên.
Đầu óc Lý Xuân Quyên còn chưa tỉnh táo, cái này không đúng nha! Là Vương Anh đập đồ, những đồ trong nhà, cái nào mà không bỏ tiền ra mua? Dựa vào cái gì mà những người này lại mắng bà ta?
Chẳng qua lúc này bà ta cũng không có cách nào giải thích, miệng bị bịt thật chặt, chỉ có thể dùng đôi mắt bốc lửa nhìn Vương Anh được một đám phụ nữ vây quanh quan tâm.
Lúc này Vương Anh cũng thu lại nước mắt, cứ khóc cũng không phải là chuyện hay, cô còn muốn tố khổ đó!
Chưa đợi cô chuẩn bị tốt đã nhìn thấy Điền nhị thúc khập khiễng đi đến.
Điền nhị thúc vội vàng đến đổ mồ hôi, vừa rồi ông ấy đem Tiểu Thạch Đầu đến nhà Hữu Phúc, vừa quay đi thì nghe thấy có người nói rằng Lý Xuân Quyên muốn đánh chết Vương Anh, lúc này mới tranh thủ thời gian chạy đến đây.
Ông ấy có cảm giác chuyện hôm nay có liên quan đến Vương Linh Linh đang hôn mê.
Nhưng Vương Anh đã làm gì chứ! Vương Linh Linh trúng viên kẹo đường mà Tiểu Thạch Đầu bắn ra nên bị đập cho choáng váng, chính mắt ông ấy nhìn thấy!
Chân Điền nhị thúc khập khiễng, đi lên muốn tìm Điền Hữu Phúc nói chuyện.
Vương Anh: Được rồi, xem ra hôm nay cô thật sự chỉ có thể khóc huhu.
Điền nhị thúc vẫn chưa thở bình thường được, đành giải thích với Điền Hữu Phúc: "Hữu Phúc à, hôm nay Linh Linh bị ngất xỉu là vì Thạch Đầu bị nghẹn một khối đường, Vương Anh đã đè tiểu Thạch Đầu lại để ép khối đường đó ra, đúng lúc Linh Linh đi lại bẻ tay Vương Anh vì không biết con bé đang làm gì, bỗng dưng khối đường bị ép ra đụng trúng huyệt đạo nào đó cho nên mới ngất đi. Không liên quan gì tới Vương Anh!"
Điền Hữu Phúc bị lời nói của Điền nhị thúc làm cho bối rối, nhưng ông ấy đã nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt: "Chú nói Thạch Đầu bị nghẹn khối đường?"
Điền Hữu Phúc trên ba mươi lăm tuổi mới có đứa con trai này, trong nhà đứa lớn nhất đã ở tuổi thiếu niên, cả ngày ngoài tức giận ra cái gì cũng không biết, đứa trẻ này vẫn xem như hiểu chuyện đáng yêu, lúc này nghe thấy vậy thì trở nên lo lắng.
Điền nhị thúc vội vàng giải thích rõ ràng: "Tiểu Thạch Đầu không sao, Vương Anh học một chút kỹ năng chữa bệnh của mẹ con bé, kịp thời kéo ép khối đường ra... Hữu Phúc à, anh có thể nói rõ với hai vợ chồng Vĩnh Thuận, chuyện này sao có thể đánh Vương Anh cơ chứ?"
Điền Hữu Phúc nhanh chóng liên kết mọi chuyện lại, chỉ cảm thấy trên mặt như lửa đốt, tất cả chuyện này là gì đây chứ?
Vương Anh cứu con trai của ông ấy, Vương Linh Linh tự mình xui xẻo ngất xỉu, ngược lại Lý Xuân Quyên cho rằng Vương Anh hại Vương Linh Linh, rồi đánh con bé thành như vậy...
"... Vương Anh à, chú rất xin lỗi cháu..."
"Cháu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chú có thể quyết định đều sẽ cho cháu quyết định."