Heo trong nhà không phải là của riêng mình đó là đại đội phát xuống, mà người hưởng lại là tên tuổi của người con liệt sĩ Vương Anh. Heo con nếu không nuôi tốt thì sẽ chết, đại đội nhất định sẽ tìm phiền toái, năm tiếp theo nếu không nói tốt thì không cho bọn họ nuôi nữa.
Lý Xuân Quyên vội vàng quấy cơm cho heo ăn, trước khi đi còn hung hăng nhìn về phía cửa phòng của Vương Anh.
"Hừ! Con nhóc thối! Đêm nay mày đừng mơ mà ăn cơm! Xem tao có cho mày đói không."
Vương Anh trở mình, trong lòng nghĩ đến bánh bao thịt. Không ăn gì thì không ăn gì, vốn dĩ người ta cũng chưa cho cô được miếng gì ngon để nuốt vào bụng. Tối qua khi ăn cơm tối ba người kia đều là bột cháo bắp còn bản thân cô chỉ được màn thầu và cao lương.
Trong tay cô chỉ còn lại hai quả trứng gà, lát nữa phải đi nấu canh trứng gà uống tiếp.
Dù sao cô với tay nghề của cô chỉ có thể nấu được món canh trứng gà mà thôi. Giữ năng lượng mai đi ăn bánh bao thịt!
Lý Xuân Quyên hình như là hạ quyết tâm phải bỏ đói Vương Anh, buổi tối thực sự không gọi cô ra ăn cơm.
Vương Anh nghe thấy bên ngoài có âm thanh của bác trai, giống như còn hỏi vì sao cô không ra ăn cơm và đương nhiên cũng không có câu sau nào.
Trong lòng Vương Anh hiểu rõ, cả nhà này đang nói tiếp, hà khắc với nguyên chủ nhất chính là Lý Xuân Quyên. Bác trai Vương Vĩnh Thuận là người hàm hậu, cũng có thanh danh tốt trên đại đội.
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có tình cảnh như thế này, mỗi lần Lý Xuân Quyên mắng nguyên chủ không cho nguyên chủ ăn cơm đều là Vương Vĩnh Thuận đến hòa giải. Đôi lúc còn sẽ đưa cho cô hai cao lương và màn thầu.
Nhưng Vương Anh không cảm thấy như vậy, đó chính là bác ruột của nguyên chủ sao có thể không quản được Lý Xuân Quyên? Cho dù Lý Xuân Quyền không đánh chửi nguyên chủ thì cái bàn kia có ba người ăn cơm sao người bác được mệnh danh là 'hàm hậu thành thật' không cảm thấy vấn đề gì?
Đôi mắt trong bóng đêm của Vương Anh nheo lại, thu thập Lý Xuân Quyên không phải là chuyện gì khó. Nói thế nào thì cô cũng là người chiếm lý, nhưng có đôi khi có thế chính là phiền toái.
Trong mắt người ngoài cô được hai người trưởng bối che chở, mấy năm nay cô không cha không mẹ, một nhà bác trai vẫn cho cô đi học cấp ba, chuyện này toàn bộ công xã đều biết.
Có thể sẽ có trường hợp này xảy ra trong tương lai và đương nhiên điều không thể thiếu chính là có mấy người treo trên miệng câu 'Bác mày nuôi mày học đến cấp ba mày phải báo ân' nói ra lời.
Vương Anh trở mình, tạm thời mặc kệ những suy nghĩ đang rối loạn đó, cho dù thế nào thì ngày mai đã có bánh bao thịt để ăn!
Sáng hôm sau Vương Linh Linh đã rời giường từ sớm, làm cho cha cô ta là Vương Vĩnh Thuận giật nảy mình. Phải biết rằng trong nhà này con gái thứ hai của ông sau khi tốt nghiệp hai năm trước thì gà gáy được ba giờ rồi cũng không dậy.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
Vương Linh Linh ở trước mặt Vương Vĩnh Thuận vẫn sẽ ngoan một chút, chỉ nói là mình muốn đi lên trấn đi dạo, cũng muốn đi xem em trai Diệu Tông ở trường học có thiếu đồ gì không.
Vương Vĩnh Thuận không nói gì nhưng Lý Xuân Quyên thì lại lên tiếng.
"Con đi làm cái gì, đường xa như thế để tam nha đầu tự đi một mình đi."
Đường lên trấn đến trường cấp ba hiện tại không thể gọi là trấn đó xem như là công xã Hồng Kỳ, công xã cấp ba, phụ cận bên cạnh đó có mấy công xã nhưng chỉ có một khu nhà dạy cấp ba duy nhất, khá chật hẹp, bọn học sinh phần lớn là tự mình khiêng lương thực đi học, chờ tới giờ ăn cơm thì thay phiên nhau nấu ăn.
Mỗi ngày của Vương gia trải qua tốt hơn một chút, Vương Diệu Tông đi học không cần đưa theo lương thực, chỉ cần đi đến căn tin ăn là được. Lần này Lý Xuân Quyên còn sợ con trai ở trường học phải chịu ủy khuất nên cứ nửa tháng là đến trường cấp ba xem sao, rồi lại cho con trai ít đồ.
Vương Linh Linh không kiên nhẫn nói: "Hiện tại trong nhà cũng không có đồ sẵn, con đi hỏi trước một chút, nếu Diệu Tông muốn thì lần sau đưa đến cho em."
Bây giờ cô ta ước gì có nhiều cơ hội làm cho Vương Anh và Từ Sương ở chung với nhau.
Lý Xuân Quyên có chút thương tiếc cho cơ thể của con gái, nhưng khi nghe con gái nói vậy cũng không còn ý kiến gì nữa.
Cho đến khi Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên bắt đầu đi làm lúc này Vương Linh Linh mới gõ cửa Vương Anh.
Mấy ngày nay Vương Anh đều ở trong phòng điều dưỡng cơ thể, buổi sáng đều ngủ miết không dậy.
Vương Linh Linh gõ cửa thì Vương Anh đã nhớ đến một chuyện.
Bánh bao thịt!
Cô nhanh chóng đứng dậy mặc đồ, Vương Linh Linh đứng trước cửa phòng đợi cô, cả người không thèm bước vào trong phòng nửa bước.
Vương Anh ở trong một gian phòng khắp nơi đều là bốn bức tường kém cỏi nhất, nếu không muốn nói là nơi này ánh sáng vào không đủ tốt.
Đặc biệt mấy năm nay Lý Xuân Quyên nắm giữ hết tiền và thức ăn dứt khoát đem căn nhà của Vương Anh thành nhà kho chứa hàng.
Trong phòng có một số tấm ván gỗ đã hơi mục, người nhà quê muốn xây nhà không dễ dàng, Lý Xuân Quyên còn muốn con trai mình cưới vợ sinh con. Bốn gian phòng nhìn rộng thực ra cũng không còn đủ chỗ mấy. Nếu con trai muốn sinh hai ba đứa con thì xây thêm cũng được.
Cho nên Lý Xuân Quyên đã bắt đầu ý thức được nguy cơ tấm ván gỗ bị mục, tính toán số tiền tích cóp được mấy năm qua và số tiền lấy được từ trong tay Vương Anh. Hơn nữa, số tiền hồi môn khi gả Vương Anh đi khi mua mái ngói và gỗ gạch cũng đủ để tu sửa một gian nhà.
Người già đều nói phòng ở nhiều là có thể mời thần hài nhi đến, nhiều con nhiều phúc là chuyện tốt.
Trong phòng này của Vương Anh ngoại trừ tấm ván gỗ và mái ngói gạch nát thì cũng chỉ có cái giường gỗ, còn có một cái bàn thiếu chân. Trên bàn có lu men tráng tay đã vỡ một nửa.
Vương Linh Linh đứng ở cửa vô cùng ghét bỏ, cảm thấy Vương Anh dù thế nào cũng lôi thôi, trong phòng lộn xộn vô cùng.
Cô lôi thôi như vậy kiếp trước làm sao mà nắm bắt được tâm tư của Triệu Quân?
Cô ta không nhịn được giáo dục Vương Anh: "Tam nha đầu, không phải tao nói mày nhưng mày tốt xấu gì cũng nên dọn dẹp phòng của mày chút đi. Mày nhìn xem nó bẩn thế nào kìa, nếu mày gả đến nhà người ta mà còn để cho lộn xộn như vậy thì có mẹ chồng nào mà chịu được mày? Tam nha đầu, mày phải nhớ cho kỹ, cha mẹ mày đã chết, nếu bản thân không biết cố gắng thì khi gả ra ngoài chỉ có thể chịu khổ thôi đó."
Vương Anh vừa thu dọn bản thân vừa trợn mắt, tưởng người này chê cô lề mề muốn dỗi cô rồi sợ sẽ đổi ý không đưa cô đi ăn bánh bao thịt.
Xuyên qua được mấy ngày, Vương Anh phát hiện Vương Linh Linh không bình thường.
Trong ấn tượng của cô, Vương Linh Linh rất tự hào vì đối tượng kết hôn của mình làm ở tiệm cơm Quốc Doanh, trong trí nhớ của nguyên chủ rất rõ ràng, tháng trước Vương Linh Linh còn to mồm nói sau khi cô ta gả cho Từ gia nhất định sẽ sung sướng. Đại hạn ba năm đầu bếp không thể chết đói được, trong mắt người nhà quê sau khi vào bếp chính là quốc bảo của nhà nước. Vương Linh Linh còn ngầm thương lượng với Lý Xuân Quyền làm thế nào để khuyến khích Từ Sương lấy đồ ở phòng bếp về nhà nữa cơ mà.
Bếp của tiệm cơm Quốc Doanh chẳng phải không được mang đồ ăn thức uống về sao? Đến khi mang đồ về nhà mẹ đẻ vậy khi đó sẽ có nhiều chuyện để nói đó!
Lúc này mới mấy ngày mà Vương Linh Linh đã không muốn gả cho Từ Sương nữa rồi?
Vương Anh mặc quần áo thêm áo khoác bên ngoài, tóc bím hai bên. Từ cửa có một cái gương lớn bằng bàn tay nhỏ nhìn qua bản thân một chút. Mấy ngày sau khi uống linh tuyền mặc dù vẫn có hơi suy nhược nhưng tinh thần đã tốt lên hơn rất nhiều.
Trong chốc lát Vương Linh Linh không thấy Vương Anh trả lời cũng cảm thấy không thú vị.
Tam nha đầu chính là như vậy giống cây gỗ không nói lời nào, ngoài việc khóc lóc ra.
Nhưng Vương Linh Linh tạm thời cảm thấy yên tâm, ngày hôm qua Vương Anh cãi lại cô ta hai câu làm tối qua cô ta trằn trọc không ngủ được nhiều thiếu chút nữa đã nghĩ rằng Vương Anh cũng trọng sinh giống cô ta. Nhưng hiện tại xem ra đối phương vẫn là hũ nút như cũ, vẫn còn tốt.
"Đi thôi."
Đầu óc của Vương Anh bây giờ chỉ còn nhớ đến bánh bao thịt.
Hai người đi ra cửa hướng chỗ trấn trên đại đội mà đi, lại nói tiếp dưới công xã bên này có tám đại đội, Vương gia là đội thứ bảy, dựa lưng vào núi lớn, đại đội tây đầu còn có một cái lạch ngòi, qua lạch ngòi đi thêm ba dặm nữa là có thể tới trấn bên sườn núi phía tây.
Bởi vì trấn gần sườn núi phía tây, cho nên mặc dù nhà công xã Thắng Lợi cũng có tiệm cơm Cung Tiêu Xã, nhưng mọi người ở bảy đại đội vẫn thích đến công xã Hồng Kỳ ở trấn nằm tại sườn núi tây đặt mua đồ ăn.
Vương Anh vừa đi vừa nhớ đường, ký ức của nguyên chủ để lại nhưng cũng không phải là bản thân cô trải qua nên như có lớp mây mù bao phủ.
Ví dụ như trên đường chào hỏi mọi người, gồm những ai và ai Vương Anh khó mà nhận biết được, chỉ có thể một câu kêu bà hai câu gọi thím. Dù sao lúc trước nguyên chủ cũng rất ít khi ra cửa, bảy đội lớn là điền họ, quan hệ thông gia của Vương gia cũng ít đến đáng thương. Dựa vào tuổi mà gọi thế cũng không sai.