Chương 47: Chuyện ở tiệm cơm

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Công Tử Gia 26-03-2024 18:44:28

Đường về nhà đương nhiên không cần phải nói, vẫn là quãng đường im lặng, người đi trước người đi sau, trong lòng Vương Anh nghĩ may là đã mua xe đạp nếu không sau này mỗi một chuyến đi lên huyện thành đều như thế này thì người chịu tội chính là cô. Từ Sương để Vương Anh xuống xe, chưa về nhà mà đưa cô đi vào tiệm cơm. Mới vừa vào tiệm cơm Quốc Doanh đã thấy một người đàn ông có đôi mắt nhỏ đi lên. "Sư phụ về rồi! Đây là sư mẫu ạ? Sư mẫu thật xinh đẹp nha!" Đôi lông mày vốn dĩ đang nhíu lại của Từ Sương đã giãn ra một chút: "Cậu cứ gọi chị dâu là được." Nói xong cũng không giới thiệu người kia cho Vương Anh biết mà mặc tạp dề hỏi Vương Anh: "Cô muốn ăn cái gì?" Vương Anh đã đi liền cả ngày đường, chỉ thấy khát, Từ Sương lấy sữa đậu nành và nước đưa cho cô uống hết. "Tôi ăn mỳ nước là được." Từ Sương gật đầu, đi vào sau bếp, người đàn ông mắt nhỏ kia đuổi theo ân cần. Nhưng lúc này không gọi là sư phụ nữa mà gọi là Từ ca. Một lúc sau Từ Sương bưng hai chén mỳ thịt đầy nước ra, người đàn ông mắt nhỏ đưa tiền và phiếu cho người phục vụ. Người đàn ông mắt nhỏ thấy Từ Sương không nói chuyện liền đi nghỉ ngơi, ra sau bếp đợi. Vương Anh đúng là rất đói, trước mặt là bát mì thịt đầy nước, sợi mì được cán mỏng, trắng như tuyết lấp đầy một bát lớn, bên trên là cải thìa mềm mềm, phía dưới là nửa bát thịt bằm. Nước dùng là nước suông, được hầm từ nước gà, ánh vàng rực rỡ hòa quyện với sợi mì đánh vào thị giác của người ăn làm người ta đói không chịu được. Ăn xong một bát mì lớn, lại uống thêm miếng canh gà, Vương Anh thoải mái đến mức muốn nằm lên giường ngay. Sức ăn của Từ Sương cũng không nhỏ, chén của anh so với chén của Vương Anh thì to hơn nhiều, hai người ăn hai chén xong còn uống hết một chén canh mì. Đến khi đã ăn uống no say thì sắc trời bên ngoài đã đen lại. Từ Sương cầm chén đưa ra sau bếp sau đó đèo Vương Anh về nhà bằng đường núi. Trên đường không có ai, chỉ có hai người, không gian yên ắng đến nỗi hô hấp của nhau cũng có thể nghe được rõ ràng. Vương Anh tìm chủ đề để nói chuyện: "Cái người vừa nãy là đồ đệ của anh à?" Tay Từ Sương vẫn đang nắm lấy bàn tay Vương Anh, vừa rồi hai người cũng dùng tư thế này để đi ra khỏi tiệm cơm. "Không phải, cậu ta là người giúp việc bếp núc ở tiệm. Nhưng lãnh đạo bảo tôi hướng dẫn cậu ta." Một tiệm cơm không thể chỉ có một đầu bếp, cũng giống như Từ Sương hôm nay, nếu anh có chuyện gì cần xin nghỉ thì không thể để trong tiệm trơ trọi không có ai chống được. Vương Anh suy đoán: "Người đó là người thân của lãnh đạo?" Từ Sương: "Không phải." Người đàn ông mắt nhỏ đó là tự mình thi vào, cậu ta vốn là học sinh đã tốt nghiệp cấp hai, bằng cấp có hơi nhỏ nên được đảm nhận làm vị trí phục vụ cũng không có gì sai. Nhưng người đó làm phục vụ cũng không xong, cảm thấy ra sau bếp vẫn hơn nên đã bái Từ Sương làm sư phụ hy vọng anh có thể dạy cho anh ta vài chiêu. Nhưng Từ Sương không có tí cảm tình nào với anh ta cả, người này mới vào đã bái anh làm sư phụ cũng không hỏi anh có nguyện ý hay không. "Cậu ta không học được." Từ Sương trực tiếp phán kỹ năng cho anh ta. Lưỡi của Từ Sương rất tốt, đi theo bố hun đúc nhiều năm, anh còn rất yêu thích việc tự mình nghiên cứu tìm tòi ra cái mới, còn sư phụ của anh là Trần Đông, mặc dù tay nghề chẳng ra gì nhưng tri thức lý luận lại rất phong phú. Ngần ấy năm Từ Sương được mài dũa cũng có sự tâm đắc cho chính anh. Người đàn ông mắt nhỏ tên là Tạ Dược Tiến, kiến thức cơ bản trên tay không vững chắc, tâm cũng không được sạch. Từ Sương dạy cho anh ta mấy món cơ bản, bảo anh ta cố gắng luyện tập nhưng không lâu sau anh ta đã bỏ bê không chịu, cảm thấy Từ Sương không nhiệt tình dạy cho anh ta, giấu nghề, không muốn dạy cho Tạ Dược Tiến. Từ Sương: "Dù sao hiện giờ mấy món bình thường hay có trong tiệm cũng đã dạy cho cậu ta rồi, nước dùng là công thức của tôi thôi thì xem như là tôi bán lỗ cho cậu ta vậy. Hai tháng này tôi được nghỉ, mấy cái nên dạy đã dạy cho cậu ta rồi, mùa đông đường đóng băng, tôi không ở đây thì tiệm vẫn hoạt động được nhưng dạy thêm nữa thì cậu ta cũng không học nổi đâu." Lúc này Vương Anh mới hiểu ra: "Năm vừa rồi anh ở trong tiệm đúng không? Nếu không tiệm cơm sao có thể cho anh nghỉ hai tháng được?" Từ Sương: "Đúng là năm vừa rồi ở trong tiệm nhưng sau này thì không." Tạ Dược Tiến chiêu trò nhiều làm cho anh không thích. Vừa hay cơ hội này đúng lúc, để cho Tạ Dược Tiến tự mình làm xem sao. Hơn nữa, anh muốn kết hôn, có cặp đôi nhà ai vừa mới kết hôn đã tách liền hai tháng không? Giờ Vương Anh mới phát hiện ra bản thân đã mở ra một đề tài mẫn cảm, cô ho khan hai tiếng. Từ Sương hình như cười nhẹ một tiếng, sau đó bật đèn pin lên. Xung quanh là một mảng đen sì, con đường phía trước được chiếu sáng mà trở nên bằng phẳng. Chuyện Vương Anh làm đại phu của đại đội chưa tới mấy ngày đã truyền ra khắp nơi. Cảm xúc của mấy người đại đội được chia làm nhiều loại. "Ai u mẹ đã nói rồi mà! Mẹ đã nói nha đầu này rất tốt! Đều tại con, ai bảo động tác của con chậm, giờ con nhìn đi, Từ Sương mau lẹ đã sắp cưới được người ta rồi! Không riêng gì sửa lại nhà còn có thể nhặt được một người vợ biết kiếm tiền." — Người nhà của những thanh niên trong đại đội hối hận khi không giục bọn họ đến hỏi Vương Anh. "Anh nha đầu thì tốt rồi, mẹ của con bé khi đó là đại phu trong đại đội con bé cũng học được ít nhiều từ mẹ nó. Sau này ở đại đội của chúng ta không cần phải đi tìm đại phu bên cách vách nữa, xem ra điều này không những tốt mà còn là của quý nữa đó!" "Con bé còn nhỏ tuổi như thế trình độ đến đâu chứ? Hay là đại đội trưởng bắt chó đi cày thay trâu, lấy chúng ta ra để cho Vương Anh luyện tập?" "Bà quản nhiều như thế làm gì? Cứ xem trước mắt có thể cho người ta luyện tập cũng là chuyện tốt! Nếu không đến lúc đó bà tự mình đi qua đường tuyết mà đi tìm đại phu đi nha?" — Đây là ý nghĩ của rất nhiều người ở đại đội. Mà nơi này vẫn còn tồn tại một số dị loại. Đầu tiên là vợ chồng Vương Vĩnh Thuận ở cách vách. Lý Xuân Quyên phun nước miếng tùm lum: "Cho con đĩ kia khám bệnh? Nếu cô ta xem bệnh cho tôi thì đầu của tôi sẽ chặt xuống để con tiện nhân kia đá cầu." Có lẽ là bất chấp tất cả, có lẽ là Vương Diệu Tông đã an ủi Lý Xuân Quyên nên gần đây Lý Xuân Quyên cũng xem như là an phận, bà ta nói chuyện với một đám phụ nữ, nói nhà ai như thế nào nghe chuyện nhà kia đôi chút. Nhưng khi nói đến chuyện của nhà mình, bà ta cứ mắng Vương Anh này nọ. Bà ta lại ở với một đám bà tám mồm hỗn, nổi danh là miệng toác ở đại đội mỗi người đều tuôn lời nói sáo rỗng, khó chịu. Điền Hữu Phúc cũng không thể bắt người ta không được nói cho nên chỉ có thể để mặc mấy người đó. Mấy bà tám kia cũng chướng mắt Vương Anh, nghĩ cô đã đắc tội với nhà mẹ đẻ, tìm một nhà có thành phần xấu, trong mắt mấy người đó việc làm của Vương Anh là phản đồ, là việc ăn cây táo rào cây sung. "Đúng vậy, cô ta thì có thể khám được cái gì? Lỡ xảy ra chuyện gì thì cuối cùng cô ta có chịu trách nhiệm hay không?" "Có lẽ có Điền Hữu Phúc tạo thuận lợi cho Vương Anh, chậc chậc, không phải mỗi ngày Vương Anh đều chơi trò dỗ dành Tiểu Thạch Đầu hay sao?" "Cũng chưa chắc, tôi đã nói nha đầu này có tâm cơ nha, mấy năm trước không hề ra cửa chút nào giờ mới ra đã đi tìm việc làm rồi."... Lý Xuân Quyên nghe mấy người phụ nữ đó chửi Vương Anh cảm thấy thư thái vô cùng. Hiện giờ trong đại đội không có mấy người hiểu rõ mọi chuyện như mấy người này, những người khác đều bị Vương Anh lừa gạt hoặc đầu óc có bệnh. Loại người cắt đứt hoàn toàn với nhà mẹ đẻ thì có phải là mặt hàng tốt gì đâu! Mà Vương Vĩnh Thuận thì thấy Vương Anh làm đại phu có chút giật mình. Ông ta cũng không phải là người không có đầu óc, Vương Anh đã tốt nghiệp cấp ba, thành phần chính đáng, cho dù bị Từ Sương ảnh hưởng đôi chút nhưng vẫn có thể tiến vào làm trong trạm y tế được. Sao lại trở thành đại phu cho đại đội? Ông ta nghĩ đến đau đầu nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.