Chương 134: Nghi Thức Rất Rung Động

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:28

Sáng sớm xuất phát, dựa theo lộ trình từ tỉnh lị tới Bá Châu mà tính toán thì cũng chỉ là bảy tiếng đồng hồ. Ven đường lái đi, có cảnh sát giao thông của các thị trấn địa phương hộ tống, tốc độ còn có thể nhanh hơn một chút. Nói như vậy thì, hẳn là khoảng hai giờ chiều thì tới Bá Châu. Hiện giờ, thời gian cũng đã là giữa trưa. Chạy từ nơi này tới ven địa phận của thành phố Bá Châu thì không kém bao nhiêu cũng phải tốn một giờ ngồi xe, thời gian vừa đủ. Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới ven địa phận của thành phố Bá Châu. Hơn mười chiếc xe, dưới sự bảo hộ của bốn chiếc xe cảnh sát cả trước và sau, nối đuôi nhau mà đi. Ở biên giới địa phận Bá Châu bên này, mấy ngày hôm trước, bên phía công an của thành phố Bá Châu cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi, cố ý lựa chọn một đoạn đường có địa thế trống trải. Sau khi xe dừng lại, theo Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc xuống xe, tất cả mọi người cũng đi xuống theo sau đó. Mùa đông Tây Bắc vẫn còn rét lạnh. Cảm nhận được gió Bắc lạnh thấu xương thổi tới, tất cả mọi người đều run rẩy một chút. Lưu Văn Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn không sai biệt lắm chừng một tiếng, lập tức ông ta liền ngoắc tay nói: - Đều lên xe cả đi. Cục Công an thành phố bên này, phái một xe cảnh sát tới hai cây số phía trước chờ đi. Ước chừng sau một tiếng đồng hồ, đằng trước, đèn hiệu lóe lên, ba chiếc xe Mercedes Benz được mấy chiếc xe cảnh sát vây xung quanh chạy tới phía bên này. Giờ phút này, đám người Lưu Văn Thanh đều đã đứng ở ven đường. Xe chậm rãi dừng lại trước mặt mọi người. Vào lúc này, chiếc xe ở đằng trước, lớp kính xe của chỗ ngồi đằng sau dần dần hạ xuống, bóng dáng của Bí thư Đảng ủy khu tự trị Tây Bắc, Tưởng Chấn Toàn, liền xuất hiện ra trước mặt mọi người. Tưởng Chấn Toàn năm nay 62 tuổi, sang năm cũng đã là 63 tuổi rồi. Mái tóc được chải vuốt hất ngược ra sau, có vẻ có hơi hoa râm rồi. Thân hình có hơi béo chút. Nhìn đám người Lưu Văn Thanh Tưởng Chấn Toàn cười nói: - Các cậu đấy, chính là bệnh hình thức quá nặng. Đồng chí Văn Thanh và đồng chí Ái Quốc lên đây luôn đi. Những đồng chí khác đều lên xe hết cả đi. Trời thì đang rất lạnh vậy, đứng ở cái nơi dã ngoại này, đều là tìm tội chịu. Bá Châu cũng miễn dừng lại rồi. Trực tiếp đi huyện Lê đi. Thư ký của Tưởng Chấn Toàn vào lúc này cũng biết ý mở cửa xe đi xuống, ngồi lên xe của Lưu Văn Thanh. Mà hiện giờ, Đinh Ái Quốc cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ cạnh tay lái, trên hàng trước mà thôi. Lúc này, Tưởng Chấn Toàn vẫn đang nở nụ cười, thoạt nhìn thì hôm nay, tâm trạng của Bí thư Tưởng rất tốt. Ông liền nói với vẻ mặt tràn đầy tươi cười: - Lần này các cậu quả thật là đã tạo cho Đảng ủy và chính quyền khu tự trị một niềm vui bất ngờ quá lớn. Thành tích rất tốt. Đáng giá để học tập. Lần này, với kinh nghiệm của huyện Lê các cậu, nếu như có thể thành công thì tôi thấy, hoàn toàn có thể mở rộng ra toàn bộ Tây Bắc này. Đất đai, ngoại trừ sa mạc ra, đó là thứ mà Tây Bắc không thiếu nhất. Hiện giờ, cả nước đều đang bắt đầu làm kinh tế. Tây Bắc cũng có thể có được tinh thần không chịu lạc hậu, dám xông dám đấu như vậy. Tôi nghe nói, chấn động lần này, là do một đồng chí thanh niên còn trẻ mới nhậm chức ở huyện Lê cậu làm ra được? Nghe đến việc ngay cả Tưởng Chấn Toàn cũng biết tới chuyện này, Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc đều là rất kinh ngạc. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang coi như là rạng rỡ mặt mày rồi. Nếu như có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Tưởng Chấn Toàn. Vậy thì trong cái địa giới Tây Bắc này, chỉ sợ là không còn gì phải lo lắng về tiền đồ sau này nữa rồi. Nhưng, Tưởng Chấn Toàn nếu đã hỏi tới, hai người mà không trả lời thì cũng không thực tế lắm. Giờ phút này, Lưu Văn Thanh hơi chút trầm ngâm rồi cũng gật đầu nói: - Bí thư Tưởng, tin tức của anh thật sự là rất linh thông đấy. Nói đến này, chúng tôi còn phải cảm tạ Bí thư Tưởng, cảm tạ Đảng ủy khu tự trị về sự quan tâm và trân trọng mà mọi người đã dành cho sự phát triển kinh tế của Bá Châu chúng tôi, đưa cho chúng tôi một người cán bộ tốt như vậy. Lời nói của Lưu Văn Thanh vẫn có một phần giữ lại. Cũng không có nói rõ ràng rằng, Nhiếp Chấn Bang đã tạo ra tác dụng gì trong cái vấn đề này. Ngẫm lại cũng vậy, giữa Nhiếp Chấn Bang và Lưu Văn Thanh dù sao cũng không có quan hệ gì, Lưu Văn Thanh tất nhiên là sẽ không nói quá nhiều lời nói tốt cho Nhiếp Chấn Bang được. Ngồi ở đằng trước, Đinh Ái Quốc cũng quay đầu lại bổ sung: - Bí thư Tưởng, lần này, mô hình của các hộ nông nghiệp cùng với các công ty của huyện Lê đều chính là nhờ có đồng chí Nhiếp Chấn Bang đề xuất ra đầu tiên đấy. Trước mắt, có Lưu tổng đến từ thủ đô đầu tư đầu tiên vào chỗ này của chúng tôi, hai mươi triệu đã được chuyển vào sổ sách. Căn cứ vào đà phát triển này, số lượng gia súc hiện có của huyện Lê, phỏng chừng chỉ trong vòng ba năm là sẽ tăng gấp đôi trở lên. Nghe Đinh Ái Quốc nói như vậy, Tưởng Chấn Toàn cũng hơi sửng sốt, rồi cười nói: - Ừ, sáng kiến này tôi cũng đã nhìn qua một lượt, quả thật là rất tốt. Cái đồng chí thanh niên này, quả thật là tôi rất muốn gặp mặt một cái đấy. Theo đoàn xe tiến vào biên giới của thị trấn ở huyện Lê, giờ phút này, ở hai bên đường tiến vào thị trấn của huyện Lê, có không ít quần chúng nhân dân cũng đã tụ tập. Vào lúc này, con đường đã bị cảnh sát có vũ trang và lực lượng cảnh sát hỗ trợ từ thành phố Bá Châu phỏng tỏa lại, xe chạy thẳng tới vùng ngoại thành của huyện Lê, đến hiện trường diễn ra nghi thức đặt móng của công ty Thương Mẫn. Thời điểm này, toàn trường nơi diễn ra nghi thức đã được trang hoàng rực rỡ hẳn lên. Trên một diện tích đất trống trải, bẳng phẳng, tuyết đọng ở bốn phía đã được dọn sạch ra một mảng lớn, một sân khấu có quy mô lớn cũng đã được lắp đặt lên. Ở trước sân khấu, một khối đất đặt móng cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Giờ phút này, khi cả đoàn lãnh đạo bắt đầu xuống xe, Lưu Côn cùng với Tiền Tiến đều cùng nhau chạy ra tới chào đón. Nhìn thấy Tưởng Chấn Toàn đi ở phía đầu tiên, Tiền Tiến tất nhiên là đón tiếp trước: - Bí thư Tưởng, chào mừng ngài đến tham dự lễ đặt móng của công ty Thương Mẫn chúng tôi. Xin cảm ơn sự ủng hộ của Đảng ủy khu tự trị Tây Bắc đã dành cho chúng tôi. Nhìn thấy Tiền Tiến, Tưởng Chấn Toàn cũng có hơi sửng sốt, tuy vậy, cũng không có thể hiện ra, lập tức ông cũng cười nói: - Quản lý Tiền khách sáo rồi. Công ty của cậu đứng hạng đầu trong lĩnh vực đầu tư nông nghiệp công nghiệp của Tây Bắc, tôi làm sao có thể không đến được. Lúc này, Lưu Côn cũng đang bắt tay với Thứ trưởng Bộ nông nghiệp Tạ Lai Hỉ. Chàng trai Lưu Côn này đã cùng đi tới và nói nhỏ vào bên tai của Tạ Lai Hỉ: - Bác Tạ, cảm ơn bác! Tạ Lai Hỉ cũng cười một tiếng. Là một người con rể của Lê gia, trong một vài lập trường, thái độ của Lê gia, chính là thái độ của ông. Bình thường, nếu như là ở rể thì trên cơ bản, đều chỉ là quan hệ phụ thuộc hay chi thứ của gia tộc nhà gái. Trừ phi, phải là cái loại đặc biệt xuất sắc này đấy thì mới có thể dần dần chuyển từ ở rể thành gia tộc của chính mình được. Chính giữa tự nhiên là vị trí của Tưởng Chấn Toàn. Tạ Lai Hỉ là lãnh đạo trung ương, tuy rằng cùng cấp Thứ trưởng với Ngưu Vận Xương, nhưng vẫn là ngồi ở bên trái. Phía bên phải là Phó chủ tịch Ngưu Vận Hưng của khu tự trị. Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc phân ra ngồi hai bên trái và phải của Tạ Lai Hỉ và Ngưu Vận Hưng. Đây cũng chính là sắp xếp theo cấp bậc trong quan trường. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang chạy tới chỗ bục chủ trì buổi lễ, đặt ngay cạnh chỗ bục khách mời chính. Với tư cách là nhân vật chính của buổi lễ đặt móng, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là việc nhân đức không nhường tay ai mà đứng ở cái vị trí chủ trì này. Nhìn chung quanh bốn phía một lượt, sau khi trải qua phần nghi lễ đầu tiên là toàn thể mọi người cùng đứng lên hát quốc ca thì Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói: - Sau đây, xin mời Bí thư Tưởng của Đảng ủy khu tự trị lên phát biểu vài lời. Xin mọi người hoan nghênh. Sau khi lời nói vừa dứt, Tưởng Chấn Toàn cũng đứng dậy, mặt mỉm cười nói: - Thưa các bà con hương thân của huyện Lê. Tôi là Tưởng Chấn Toàn. Hôm nay đứng ở chỗ này, tôi xin được gửi lời chúc mừng năm mới tới mọi người. Tưởng Chấn Toàn mới vừa mở miệng, lập tức liền nhận được từng trận hoan hô của quần chúng nhân dân bốn phía. Dù sao, thân phận của Tưởng Chấn Toàn cũng đặt ở đó. Tâm lý của người dân đều là rất dễ dàng có thể thỏa mãn rồi. Đường đường một cán bộ có chức cao ở nơi biên giới là gửi lời chúc tết tới cho bản thân chỉ là một người dân chúng nhỏ bé, không hưng phấn mới là lạ. Đợi đến khi tiếng hò hét dần dần yên lặng lại rồi, Tưởng Chấn Toàn lúc này mới tiếp tục nói: - Cải cách mở ra, làm kinh tế phát triển, kinh nghiệm của khu vực miền duyên hải là làm các ngành nghề thuộc công nghiệp xây dựng và dịch vụ. Trước mắt mà nói, hiệu quả cũng không sai. Hiện giờ, trong khu vực của chúng ta, trong cái vùng đất Tây Bắc này, có không ít thành thị đã trong quá trình thực hiện kiến thiết. Nhưng, lời oán thán cũng không ít. Không có ưu thế về vị trí địa lý, không có ưu thế về kinh tế, có vẻ như, phát triển cũng rất là khó khăn. Dường như, thiếu những điều này, sự phát triển của địa khu Tây Bắc chúng ta là nên phải lạc hậu hơn một ít, và cũng liền đương nhiên cho rằng, chúng ta không thể bằng được vùng duyên hải phía Đông. Điều này là đáng nhẽ phải đúng. Nhưng, tôi rất vui mừng. Hóa ra không phải tất cả các cán bộ đều chết lặng mà thuận theo cái lý luận đó. Ở Bá Châu, ở huyện Lê chúng ta, đã khiến cho tôi thấy được ánh rạng đông của con đường phát triển cho nền kinh tế Tây Bắc. Đổi mới tinh thần, đây là một đề xướng rất đáng giá. Tinh thần dám đấu tranh, dám xông pha cũng là một thứ đáng để cho cán bộ của Tây Bắc chúng ta học tập đấy. Cuối cùng, tôi chúc cho sự nghiệp phát triển của công ty Mẫn Nông ở Tây Bắc này có thể thỏa sức vùng vẫy, tiền đồ như gấm. Mong rằng quần chúng nhân dân của huyện Lê chúng ta có cuộc sống càng ngày càng giàu có hơn, có thể có được một mức sống trung bình đầy đủ thực sự. Lời nói vừa dứt, ngay sau đó, khi Thứ trưởng bộ Nông nghiệp Tạ Lai Hỉ cũng phát biểu một đoạn diễn văn vô cùng hùng hồn xong, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới tuyên bố, nghi thức đặt móng bắt đầu. Lấy Tưởng Chấn Toàn dẫn đầu, các lãnh đạo có liên quan cũng đều cầm những chiếc xẻng đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, đi theo Tưởng Chấn Toàn xúc những sẻng đất đầu tiên. Bên phía này của công ty Mẫn Nông, những quả pháo hoa được chuẩn bị sẵn trước đó cũng bắt đầu phóng từng quả một lên. Cả quả pháo hoa cỡ lớn được đặt mua chuyên chở từ tỉnh Sở Nam tới cũng đã bay lên trời. Lúc này, cậu chàng Lưu Côn kia tất nhiên là cũng sẽ không bỏ qua cơ hội, đã sớm chuẩn bị xong giấy bút, Tiền Tiến cũng đúng lúc đi cùng theo tới: - Bí thư Tưởng, mời ông đề một câu từ cho công ty Mẫn Nông của chúng tôi, có thể được chứ? Vào lúc này, Tưởng Chấn Toàn có vẻ cũng rất là vui vẻ, sau khi đích thân nghe Lưu Côn và Tiền Tiến nói về quy hoạch phát triển cho công ty Mẫn Nông cũng như các điều kiện hợp tác giữa công ty với bên phía huyện Lê thì Tưởng Chấn Toàn có vẻ như cũng đã tìm thấy được một con đường phát triển rất tốt cho bản thân. Bên phía này của Tây Bắc, thứ không thiếu nhất, đúng là đất đai. Nếu có thể có thêm vài nhà đầu tư như vậy thì cục diện của toàn bộ Tây Bắc liền thay đổi rồi. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn cũng cười nói: - Ha hả, nếu giám đốc Lưu và giám đốc Tiền đã có thịnh tình mời chào như vậy, tôi đây liền xin được bêu xấu vậy. Tuyệt bút vung lên, Tưởng Chấn Toàn đề tám chữ to lên trên mặt giấy Tuyên Thành: Công ty Mẫn Nông, lợi nước lợi dân. Từ nay về sau, chỉ cần Tưởng Chấn Toàn còn ở Tây Bắc thì cho dù là sau khi lui lại rồi, ít nhất trong vòng mười năm, triển vọng của công ty Mẫn Nông cũng không cần phải lo lắng. Phía nhà khách huyện Lê bên này Là nơi nghỉ ngơi của Tưởng Chấn Toàn, vào lúc này, ở cổng của căn nhà số 1 trong khu nhà khách của huyện Lê, có không ít lãnh đạo cấp sở của thành phố Bá Châu đã đứng chờ ở cửa. Giờ phút này, Lưu Văn Thanh đã đi vào trong đó không sai biệt lắm khoảng một giờ. Tưởng Chấn Toàn có thể tới huyện Lê, điều này đối với bộ máy lãnh đạo của Thành ủy Bá Châu mà nói, cũng là một lần cơ hội khó có được. Bất kể như thế nào, làm một chút bộ dạng báo cáo công việc là vẫn phải có. Nếu không, chẳng may Tưởng Chấn Toàn có ý kiến gì, vậy thì khó mà nuốt trôi được rồi. Vừa đúng lúc đó, cửa phòng khách mở ra, thư ký của Tưởng Chấn Toàn cũng đi từ bên trong ra, nhìn một đám lãnh đạo đang đứng chờ ở trong phòng khách, người thư ký liền cười nói: - Xin hỏi, vị nào là đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Bí thư Tưởng điểm danh muốn gặp cậu ta.