Ba tháng chợt qua mau, suốt ba tháng quân huấn của tân binh, dưới yêu cầu nghiêm khắc của Diêu Viễn, có thể nói năm trăm tân binh này đã nếm được những buổi huấn luyện tàn khốc nhất.
Bắt đầu từ ngày huấn luyện thứ mười, trong khi các tân binh bình thường khác còn đang tiến hành huấn luyện cơ sở đội ngũ, Diêu Viễn cũng đã bắt đầu huấn luyện thể năng. Ngay từ đầu, đã được trang bị võ trang đầy đủ, bao gồm súng ống, đạn dược, mũ giáp, túi cấp cứu, nước, lương khô, túi ngủ, mặt nạ phòng độc, đèn pin, áo mưa, xẻng công binh các loại... toàn bộ sức nặng cộng lại lên đến 25,5 kg. Hơn nữa, Diêu Viễn đưa ra khoảng cách nhảy cóc luôn qua mức 5km lên thẳng đến 10km.
Đây đối với một tân binh mà nói, hoàn toàn là một sự khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc. Tất cả năm trăm tân binh, ngay bên trong quá trình này, đã loại bớt tận hai trăm người.
Diêu Viễn nhưng lại hết sức dứt khoát, trực tiếp đem hai trăm người này chuyển sang liên đội huấn luyện bên cạnh khác.
Kế tiếp, một loạt các hạng mục huấn luyện như là bắn đạn thật, sinh tồn dã ngoại, võ thuật đối kháng, vân vân. Nhiếp Chấn Bang cũng nhạy cảm nhận thấy sự khác thường trong mọi chuyện. Đây tuyệt đối không phải là một huấn luyện bình thường cho tân binh.
Quả nhiên, khi đợt huấn luyện kết thúc, suốt năm trăm tân binh ở trại huấn luyện, lúc này đã không còn được mười người.
Nhìn Tần Lãng và Hùng Trường Quý bên cạnh, so với ba tháng trước, đúng là họ đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lúc này, Diêu Viễn lại đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt trước sau như một vô cùng nghiêm túc, cũng không vì chỉ còn lại mười người mà có biểu hiện bất thường gì. Ánh mặt sắc bén của Diêu Viễn nhìn lướt qua mọi người có chút khác thường, lập tức trầm giọng nói:
- Các binh sĩ, tôi rất tự hào khi các cậu đã thông qua được cuộc khảo hạch và được giữ lại. Từ hôm nay trở đi, các cậu không còn là một binh lính tầm thường nữa, các cậu là bộ đội tinh nhuệ nhất của quân khu Tây Bắc.
Vừa lúc đó, có một người quân nhân chạy đến bên cạnh Diêu Viễn nói nhỏ vào tai anh ta, Diêu Viễn gật đầu, ánh mắt nhìn đảo qua mọi người nơi này, cuối cùng dừng ở trên người Nhiếp Chấn Bang nói:
- Nhiếp Chấn Bang, có người tìm.
Vừa lúc đó, Nhiếp Chấn Bang ngẩn đầu nhìn thấy Đại Long đang hướng bên này đi tới.
Vừa nhìn thấy Đại Long, sắc mặt Diêu Viễn có chút ngưng trọng, lúc này Đại Long có thể cảm nhận được ánh mắt Diêu Viễn nhìn về phía anh ta, cả người có chút căng thẳng, anh ta cũng nhìn Diêu Viễn.
- Đại Long, sao anh lại đến đây? Không phải tôi đã bảo anh đi Liên Xô trợ giúp Lệ Tuyết sao?
Đối với việc Đại Long tới đây, Nhiếp Chấn Bang có chút khẩn trương. Chuyện hắn đi vào quân đội, chính là do các đại lão sắp xếp. Trong thủ đô cũng không có mấy người biết chuyện này. Nếu Đại Long muốn biết mà nói, nhất định sẽ tìm Dương An Bang. Chẳng lẽ bên Liên Xô lại xảy ra chuyện gì sao?
Bên này, Diêu Viễn cũng có chút khiếp sợ. Nhìn mọi người, Diêu Viễn nói nhanh:
- Giải tán, nhanh chóng quay về ký túc xá, buổi tối đúng giờ xuất phát.
Giữa quân nhân, mặc dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng lại có đươc cảm giác bẩm sinh, nhất là quân nhân ưu tú. Trong quân đội Diêu Viễn cũng được xem là người mạnh mẽ nhất. Nhưng, Đại Long cũng là người như thế. Lúc này thoạt nhìn thì Đại Long tuy rất bình thường, nhưng Diêu Viễn lại biết rõ, thân thủ của người đàn ông trước mặt này so với anh ta không thua kém chút nào. Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc là ai? Một thể chất siêu cường, khả năng bắn trời phú cực kỳ chuẩn xác, khả năng đánh đối kháng thiên tài, tất cả điều này cho thấy hắn không phải là một binh sĩ thành phố bình thường. Bây giờ lại có một người quân nhân xuất sắc tìm hắn, chẳng lẽ là gián điệp nước ngoài sao?
Diêu Viễn nghĩ đến điều này giật nảy cả mình, nhưng lập tức anh ta liền bác bỏ nó. Sự thẩm hạch của chính trị trong nước tuyệt đối vô cùng nghiêm túc, có gián điệp lẫn vào hệ thống chính phủ thì điều này vẫn là có một chút khả năng xảy ra, mà lẫn vào quân đội thì tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Đến đánh cắp cách huấn luyện lính trinh sát của Hoa Hạ sao? Căn bản cũng không tất yếu, hiện giờ bộ đội đặc chủng trong nước vẫn chỉ còn là hình thức ban đầu. Đại đa số đều tồn tại dưới dạng các đơn vị doanh trại trinh sát. Trong quốc nội, bảy đại quân khu căn bản không có sự tồn tại chính thức của một bộ đội đăc chủng nào cả. Những người ở chỗ hắn cùng lắm chỉ là ném đã vượt sông mà thôi. Nếu chỉ đến đánh cắp mấy thứ này căn bản không có khả năng. Hiện giờ, bộ đội đặc chủng của nước ngoài được huấn luyện tiên tiến hơn nhiều, như bộ đội đặc chủng Liên Xô, Israel, các nước này đều là đế quốc mạnh.
Nhiếp Chấn Bang đi đến, Đại Long liền nói:
- Tam thiếu, bên Liên Xô xảy ra chuyện lớn, Lý tiểu thư cũng không dám đưa ra quyết định, vì chuyện này nên mới đến đây.
Vừa nghe vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, lập tức khẩn trương nói:
- Đại Long, có phải bên Liên Xô bội ước không? Hổ Tử và Lệ Tuyết bọn họ không có chuyện gì chứ?
Nhìn vẻ mặt Nhiếp chấn bang có vẻ khẩn trương lo lắng, Đại Long vô cùng cảm động, làm người lính như anh ta và Hổ Tử có bản lĩnh nhưng năng lực thì khiếm khuyết. Giống như Quân đoàn trưởng Viên nói, đời này anh ta và Hổ Tử chỉ có khiếu làm binh mà thôi. Trên thế giới này, nào có chỗ có thể làm binh cả đời được, cuối cùng cũng chỉ là phục viên hồi hương mà thôi.
Mà hiện tại, từ khi đi theo Nhiếp Chấn Bang, cuộc sống trong nhà không cần lo lắng, tiền bạc càng không thiếu hụt. Đời này, chỉ riêng số tiền như vậy thôi là cũng đủ rồi.
Điều quan trọng hơn Đại Long và Hổ Tử đều là những người có thể chết vì tri kỉ, lập tức Đại Long lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì cả, đám người của Mykoyan tuy có hỏi qua ngài nhưng Lý tiểu thư rất thông minh nói người trong nước có chuyện cần giải quyết không ra nước ngoài được. Hơn nữa có Gano Yanukovich ở bên cạnh khuyên bảo, bọn họ liền không nói nữa, chủ yếu là họ muốn bán một máy bay trực thăng cho chúng ta.
Máy bay?
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe, lông mày nhếch lên, không lẽ đám người Mykoyan có gan lớn như vậy sao? Tuy nhiên, đây đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói lại là một chuyện tốt, không sợ người có lá gan lớn chỉ sợ không có lá gan mà thôi.
Đại Long cũng nói tiếp:
- Cục thiết kế Sukkhoi thiết kế ra, máy bay chiến đấu hạng nặng được trang bị cho quân đội Liên Xô bắt đầu từ năm 85, Su 27. Thứ này tốt thì tốt thật, nhưng Mykoyan chào giá thật sự quá cao, vừa mở miệng đã nói ra sáu mươi triệu đô la Mỹ.
Nghe cái giá này, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày lại, người Liên Xô thật sự là rất đáng ghét, dù kiếp trước hay hiện tại. Trong tình trạng Châu Âu đưa ra lệnh cấm vận nhập khẩu vũ khí vào Hoa Hạ, những thứ có thể nhập khẩu được, cũng chỉ là hàng đã sắp bị ném bỏ. Nhưng đồng dạng đồ vật này, giá cả đưa ra cho Hoa Hạ, tuyệt đối cao hơn hẳn một phần so với quốc gia khác, chuyện này đúng là ức hiếp người mà.
Lúc này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống, lập tức nói: - Đã vậy, để cho bọn họ đưa ra giá cả cao lên đến 100 triệu đi. Tuy nhiên, ngoại trừ Su - 27 ra, bọn họ cũng đã có thiết kế định hình của Su - 30 rồi sao? Toàn bộ tư liệu đều phải mua được. Mặt khác, nói cho bọn hắn biết, tất cả tiền hàng đều phải quy ra đồng rúp mà trả. Nếu có thể như vậy, các anh hãy lập tức tiến hành giao dịch, càng nhanh càng tốt.
Đợi Nhiếp Chấn Bang nói xong, lúc này Diêu Viễn đột nhiên chạy ra đón, anh ta nhìn chăm chú vào Đại Long một lúc lâu, sau đó Diêu Viễn mới trầm giọng nói:
- Quân khu Tây Bắc, đại đội trưởng đại đội ba, doanh trại trinh sát, Diêu Viễn.
Nghe được lời nói này của Diêu Viễn, lúc này Đại Long cũng có chút ngưng trọng lại, nghiêm trang nói:
- Bắt đầu từ Quân khu Đông Bắc, Quân cảnh vệ doanh của quân số 9, Lý Đại Long.
- Lý Đại Long? Anh là cao thủ, có hứng thú đọ sức với tôi một lát không?
Diêu Viễn lúc này cũng là đang có tâm tình anh hùng tiếc anh hùng. Giờ đây, khó đươc có thể gặp phải một đối thủ như vậy, Diêu Viễn có cảm giác thích thú và kích động vô cùng.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt của Đại Long cũng chưa bao giờ ngưng trọng như thế, sau một lúc lâu Đại Long cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Anh cũng không kém gì, tuy nhiên không thể ở đây được. Có nơi nào yên tĩnh không? Dù sao tôi cũng rời khỏi quân ngũ rồi.
Nghe Đại Long nói như vậy, Diêu Viễn cũng có chút hưng phấn, hai người có đẳng cấp như nhau, được đối kháng so tài với nhau, nghĩ đến điều này đã làm cho Diêu Viễn có chút hưng phấn, lập tức Diêu Viễn phất tay mời nói:
- Được, thật sảng khoái, rất đáng mặt đàn ông, mời đi theo tôi.