Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến cũng hiểu được có chút không hợp lý. Ban đầu, gọi cả Tào Tráng Chí tới cũng là một lòng hảo tâm, hy vọng có thể thông qua thể diện của Tào Dương Minh, có Tào Tráng Chí ra mặt, lãnh đạo các ban ngành của khu tự trị bao nhiêu cũng sẽ nể mặt một chút. Nhưng, Tiền Tiến lại thật không ngờ là, cha con Tào gia căn bản chính là cùng một ruộc cả. Tào Dương Minh coi thường Nhiếp Chấn Bang, ngay sau đó, tên trẻ người non dạ Tào Tráng Chí kia cũng đi theo coi thường Nhiếp Chấn Bang. Chẳng những không có hỗ trợ, ngược lại còn gây trở ngại nữa.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến cúi đầu nói:
- Tam ca.
Không đợi Tiền Tiến tiếp tục nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang lại phất phất tay, cười nói:
- Mê Tiền, tôi nói tên tiểu tử cậu từ khi nào bắt đầu trở bên giày vò nhăn nhó như vậy rồi. Chuyện này, rõ ràng là sắp xếp ra không phải để nhằm vào cậu. Cậu chẳng qua vừa đúng lúc gặp phải mà thôi. Tốt lắm, chuyện này, cậu không cần quản nhiều như vậy nữa, chính tôi đi xử lý xong xuôi là được rồi.
Sau khi đi từ Ủy ban Kế hoạch khu tự trị ra, Nhiếp Chấn Bang cũng không có ý định tiếp tục chạy tiếp. Ủy ban Kế hoạch bên này đã như thế, tiếp sau thì sở Tài chính bên kia, Quách Sướng cũng có tình hình như vậy, nếu như mà không nói sai quá thì, chỉ sợ là tên tiểu tử La Hạo kia cũng sẽ thất bại theo.
Quả nhiên, không quá bao lâu, bên này, vẻ mặt Tiền Tiến vẫn là một bộ âm trầm, điện thoại lại vang lên một lần nữa. Vừa mới nghe một cái, trong điện thoại, giọng của La Hạo liền truyền tới:
- Tiến ca, thật ra có một chuyện xảy ra đột ngột muốn nói với anh một cái.
Giờ phút này, Tiền Tiến đều đã không còn kinh ngạc được bao nhiêu nữa rồi. Liếc mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức liền đáp lời:
- Là về chuyện chuyển khoản đi? Thôi vậy, Háo tử, nếu người ta đều để cho ông già ra tay rồi, chúng ta còn có thể nói cái gì? Chẳng nhẽ để cho mấy ông cụ trong nhà chúng ta ra mặt? Nói như vậy, cái Tây Bắc này còn không loạn cào cào lên hết sao?
Bên này, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ một hồi, lập tức liền nói với Tiền Tiến:
- Tốt lắm, Mê Tiền, cậu cũng quay về đi. Tôi bên này sẽ tìm mấy vị lãnh đạo khác nghĩ cách vậy. Người sống chẳng nhẽ còn lo bị nghẹn nước tiểu mà chết sao? Thật sự không được nữa thì tôi đi tìm Bí thư Tưởng một chuyến cũng được rồi. Ít nhiều cũng phải bố thí cho tôi được một chút ít đi.
Nhiếp Chấn Bang nói thoải mái vậy, nhưng Tiền Tiến nghe được cũng là nhíu mày. Lúc này đây, Tào Tráng Chí coi như là đắc tội đến chết với Nhiếp Chấn Bang rồi. Đồng thời, coi như là cũng đắc tội luôn cả với mình nữa. Nhưng, hiện tại Nhiếp Chấn Bang đã nói như vậy, Tiền Tiến cũng đành phải gật đầu:
- Vậy thì Tam ca, chính anh cẩn thận một chút. Có chuyện gì trong lúc này thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.
Đợi đến khi Tiền Tiến đi khuất rồi, Nhiếp Chấn Bang bên này, cũng là rõ ràng đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi. Chuyện Tây Bắc, vào lúc này tìm Lý Dật Phong cũng vô ích. Nếu là Tào Dương Minh đã thả ra tiếng gió tới rồi, Lý Dật Phong nếu như còn nhúng tay vào, vậy thì sẽ có vẻ có chút không phóng khoáng, lại còn cho kẻ phía dưới có trò cười mà nói. Mà trong một mặt khác, cái này đối với sự đoàn kết của bộ máy chính phủ ở Tây Bắc này, cũng là một sự ảnh hưởng xấu. Đừng nói là Nhiếp lão không muốn thấy như vậy, chỉ sợ nếu để ông cụ biết được, còn có thể phê bình Lý Dật Phong một hồi. Dù sao, lúc trước ông cụ cũng đã giảng rất rõ ràng, đó là mặc kệ không hỏi, trừ phi là sống chết ngay trước mắt. Mà rất hiển nhiên, trạng thái hiện tại này cũng không đến mức đối diện với sống chết. Lý Dật Phong chắc chắn là sẽ không quản nhiều như vậy. Mà tìm Tưởng Chấn Toàn, với việc Tưởng Chấn Toàn hiểu rất rõ bối cảnh của chính mình cũng như sự tán thưởng của ông ta đối với mình, nói không chừng quả thật là ông ta sẽ đứng ra phối hợp một chút. Nhưng, như vậy thì chính mình liền rơi xuống bậc dưới rồi. Đừng nhìn đó chỉ là một lần phối hợp, nếu đứng ở góc độ của Nhiếp Chấn Bang mà nói, thì đây quả thực là một lần ủng hộ, nhưng, đối với Nhiếp lão gia tử mà nói, đây chính là một cái nhân tình.
Tây Bắc bên này, con đường có thể đi, Nhiếp Chấn Bang đều suy nghĩ cẩn thận một lượt. Hiện tại xem ra, con đường du thuyết Tây Bắc là không dễ dàng đi được rồi, hiện giờ, chỉ có thể đi theo bên quan hệ Thủ đô rồi.
Nhưng, hôm này cũng là hết sức không đúng dịp, điện thoại của Lưu Côn lẫn Lê Văn Cách đều không gọi được. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ, hôm nay là ngày sao chổi của mình sao? Làm sao mà chuyện gì cũng để cho mình gặp trúng được chứ.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền bấm điện thoại của Lý Lệ Tuyết, vừa mới chuyển máy thì đầu bên kia điện thoại, giọng nói mừng rỡ của Lý Lệ Tuyết liền vang lên:
- Chấn Bang, làm sao hôm nay lại có rảnh gọi điện thoại vậy. Không phải là chuẩn bị về Thủ đô chứ?
Ở bên cạnh, tiếng của Đổng Uyển cũng truyền tới:
- Chấn Bang, bên này, em với Lệ Tuyết đã sắp chuẩn bị xong xuôi. Bên chỗ Vương Triều, cũng đã an bài người tin cậy giúp đỡ chăm sóc rồi. Em cùng Lệ Tuyết, chỉ sợ là trong mấy ngày này cũng sẽ tới huyện Lê rồi. Anh cứ đợi thôi là được rồi.
Bên này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Xem ra, Uyển nhi các em chuẩn bị đem cả siêu thị của An Bang cũng mang tới đây rồi. Anh xem thế này nhé, mấy người tới thành phố Điểu trước, anh chờ mấy người ở ngay thành phố Ô cho tiện vậy. Mà vừa lúc, anh bây giờ cũng đang ở bên thành phố Ô này làm việc. Đúng rồi, Uyển nhi, hôm nay, Lưu Côn cùng với Lê Văn Cách, hai tên tiểu tử này đến chỗ Vương Triều rồi không có. Điện thoại của cả hai đều không gọi được
Không đến nửa giờ, điện thoại bên này của Nhiếp Chấn Bang liền vang lên. Vừa mới nhấn nút trả lời, tiếng của Lê Văn Cách liền vang lên dồn dập:
- Tam ca, có chuyện gì khẩn cấp nhớ tới anh em rồi sao?
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không nói nhảm gì, đi thẳng ngay vào trọng điểm chính:
- Khuyển cách, anh em à, hôm nay, Tam ca của cậu đã bị người cạo hết cả mặt mũi rồi. Mà bây giờ, chỉ có thể đành dựa vào các anh em mà thôi.
Vừa nghe đến lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Lê Văn Cách cũng ngây ngẩn cả người, ngay lập tức, liền nổi trận lôi đình nói:
- Tam ca, là tên tiểu tử ở chỗ nào mắt mù như vậy, cũng dám ức hiếp cả Tam ca rồi. Tam ca, anh chỉ cần phân phó một tiếng, muốn anh em xử lý như thế nào đây?
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, lập tức nói:
- Cũng không có phiền toái như vậy. Cậu với Côn tử liên hệ một chút, xem thử trong đám anh em chúng ta, trong nhà có ai làm ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, bộ Tài chính, bộ Giao thông công chính, bộ Nông Nghiệp cùng với các bộ ủy trung ương khác hay không. Phải tìm người có thể quyết định được đấy. Lần này, lão tử tới khu tự trị Tây Bắc này để xin ít kinh phí. Thật không ngờ là, lại bị một thằng con trai của một Phó chủ tịch thường vụ đùa bỡn. Hiện giờ, toàn bộ các ban ngành trong khu tự trị cứ nhìn đến tôi đây đều giống như là nhìn thấy ôn thần vậy. Kinh phí đều bị chặn đứng lại rồi. Người anh em, chuyện này liền giao cho cậu làm đấy.
Nghe xong lời của Nhiếp Chấn Bang, Lê Văn Cách cũng mỉm cười, lập tức liền nói:
- Tam ca, liền chuyện này thôi sao? Tôi nói này, ông cụ nhà anh cũng thật sự là, điệu thấp như vậy làm gì. Anh xem, bây giờ ngay cả con chó con mèo đều ức hiếp đến trên đầu anh rồi đấy. Đây cũng là Tam ca anh còn có tính nhẫn nại tốt, chứ đổi lại là tôi thì đã sớm cho tên tiểu tử này mở mắt ra rồi. Anh yên tâm đi, chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng cho anh.
Cúp điện thoại, Lê Văn Cách lúc này lại cố ý giả bộ vẻ mặt tốt tăm, bên cạnh, Lưu Côn cùng với không ít người khác cũng ở trong hội đều ngây ngẩn cả người.
Lưu Côn lại cười nói:
- Làm sao vậy, tên tiểu tử mi, nói chuyện điện thoại với Tam ca một cái, liền biến thành cái dạng này rồi. Chuyện gì?
Lê Văn Cách lúc này cũng là trầm giọng nói:
- Ôi, anh em chúng ta thật là vô dụng nha. Tam ca hôm nay đi lên tỉnh khu Tây Bắc đòi tiền, thật không ngờ lại bị đứa con của một cái gì mà Phó chủ tịch thường vụ khu tự trị Tây Bắc cắt mất mặt mũi. Điều này làm cho chúng ta làm sao có thể chịu nổi nha. Truyền đi ra, mặt mũi chúng ta ở trong hội Thủ đô này đều mất hết cả rồi. Các anh em, tôi xin lỗi không tiếp đãi được nữa rồi. Tôi đi trước tới chỗ cô tôi một chuyến đã. Lần này, bộ Xây dựng hẳn là còn có chút tài chính có thể điều động. Tận lực cố gắng gửi tới cho Tam ca đi, sau đó, để cho bên này trực tiếp truyền thêm một câu đi xuống, khoản tài chính này, chỉ định sẵn rồi, chính là chuyển cho Ủy ban nhân dân huyện Lê đấy.
Bị Lê Văn Cách nói ra như vậy, những người khác, có thể tụ tập được ở bên chỗ Vương Triều này, bản thân chính là có quan hệ cũng không tệ với Nhiếp Chấn Bang. Ngay lập tức, tất cả cũng đều hành động, trong khoảng thời gian ngắn, các bộ, ủy ban trung ương ở thủ đô, có không ít lãnh đạo, thậm chí, còn có một số là người đứng đầu bộ máy đều nhận được điện thoại xin giúp đỡ từ thằng nhóc hoặc là cháu nội, cháu ngoại trai của mình gọi đến. Tất cả đều là cùng một cái mục đích, xin tiền giúp huyện Lê thành phố Bá Châu của khu tự trị Tây Bắc.
Này đó lãnh đạo đều có chút buồn bực, khi nào thì, mấy thằng này đều quen thuộc tới tận bên chỗ Tây Bắc kia chứ. Tùy tiện đi tra một cái, tất cả mọi người đều hiểu ra, cháu trai của Nhiếp lão gia tử ở bên kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thủ đô, vài cái bộ, ủy ban trung ương, đều thi nhau đánh thẳng một khoản tiền xuống tài khoản của các sở, cục khu tự trị Tây bắc.
Mà lúc này, ở trong khu nhà ở dành cho cán bộ sở Giao thông của khu tự trị Tây Bắc, một tòa nhà cấp Sở, đây là một toàn nhà cao cấp duy nhất trong khu đại biện của sở Giao thông. Đúng là nhà cấp sở, tổng cộng có ba tòa, mỗi tòa một cái biển, một bên có hai cái, tổng cộng có 4 phòng.
Làm Giám đốc Sở giao thông, La Ích Dân tự nhiên là ở trong căn nhà cấp Sở. Mà lúc này, vừa mới tan việc, La Ích Dân vừa về tới nhà, đúng lúc nhìn thấy con trai mình là La Hạo. Chợt nghĩ đến cái chuyện quỷ dị kia, ngay lập tức, La Ích Dân liền mở miệng nói:
- Hạo Hạo, con qua đây, ba có một số việc muốn hỏi con một chút.
La Hạo cũng là hơi chút sửng sốt, ngày bình thường, ông già nhà mình cho tới bây giờ cũng sẽ không hỏi tới chuyện gì của mình cả. hôm nay đây là thế nào vậy, ngay sau đó, La Hạo cũng vẫn là ngồi nghiêm chỉnh xuống, có chút mờ mịt hỏi:
- Ba, chuyện gì vậy?
Lúc này La Ích Dân cũng ngẫm nghĩ rồi một chút, rồi mới nói:
- Nhiếp Chấn Bang của huyện Lê kia, rốt cuộc là ai, con có biết rõ sao?
Giờ phút này La Hạo lại càng thêm mơ hồ:
- Nhiếp Chấn Bang? Không phải là rất rõ ràng. Có điều là nghe Tiền Tiến nói tới, người này là do Tiền Tiến quen biết ở huyện Lê bên kia. Đúng rồi, Tiền Tiền còn rất là tôn kính Nhiếp Chấn Bang, còn gọi là Tam ca. Mặt khác, nghe nói, Bí thư Tưởng cũng rất là coi trong Nhiếp Chấn Bang.
Vừa nghe thấy La Hạo nói như vậy, La Ích Dân lúc này cũng có chút hối hận rồi, lập tức nói:
- Mày, cái thằng bé này, chuyện quan trọng như vậy, tại sao không nói sớm ra. Hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể biến thành mất bò mới lo làm chuồng rồi.
- Cha, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái gì mà mất bò mới lo làm chuồng vậy?
Bây giờ, La Hạo càng thêm nghe không hiểu rồi.
Lúc này, La Ích Dân liền trầm giọng nói:
- Chuyện này, còn chưa có lan truyền xuống dưới, cũng chính là tin tức mới vừa ra không lâu. Đột nhiên, cũng chỉ là trong cái ngày hôm nay mà thôi, Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, bộ Tài chính,, bộ Nông nghiệp và mười mấy bộ, ủy ban trung ương khác, đều đã đánh một khoản tiền vào chúng ta bên này. Sở Giao thông của chúng ta cũng nhận được một khoản tài chính là 30 triệu, nhưng, cái khoản này, cũng đã được ghi chú rõ ràng mục đích sử dụng, đó là phải dùng cho việc kiến thiết phương tiện, cơ sở giao thông của huyện Lê. Hơn nữa, cha cũng đã nói chuyện với lão Quách bên sở Tài chính, tình hình bên phía bọn họ cũng giống như vậy, tuy rằng là danh mục khác nhau, nhưng, tất cả các khoản cộng lại, cũng gần hai trăm triệu. Đều là tiền nào việc ấy, chỉ định phải trích ra cho huyện Lê, bất kể là bên ban ngành chúng ta hay là các chỗ khác trong thành phố cũng không được sử dụng bất cứ hình thức nào để làm cớ giữ lại khoản kinh phí đó.
Nói xong này đó, La Ích Dân cũng vô cùng cảm khái mà nói:
- Xem ra, lần này, Tào Dương Minh coi như là đụng trúng tấm sắt cứng rồi.