Chuyện cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau và việc đi khỏa sát bộ y tế hoàn toàn không liên qua đến nhau, nhưng điều mà khiến Nhiếp Chấn Bang chú ý nhất không phải là lập tức đi tìm Triệu Trác Bân để gây khó dễ. Tầm ảnh hưởng sâu rộng của dự án Á Hải có thể nói là trên phạm vi toàn quốc. Dựa vào nội dung của bức thư mà đoán thì chuyện Triệu Trác Bân thông đồng với tội phạm đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, có lẽ sớm nhất là vào hai năm trước.
Lúc đó cùng chính là thời kì hoàng kim của Lâm Chính Tinh ở tập đoàn Á Hải. Tại đây ở trước mặt Đại Ngạc, Triệu Trác Bân vẫn có cơ hội sống sót, đủ để chứng minh rằng sự thận trọng của con người này. Nếu tùy tiện đi đến cục công an thì khó tránh khỏi việc đánh rắn động cỏ. Lần này, Nhiếp Chấn Bang đến chủ yếu là vì muốn tìm Lưu Mật Huy tìm hiểu một số chuyện, rồi sau đó sẽ tính cách giải quyết. Đây chính là phong cách làm việc của hắn, lần này cũng vậy mặc dù chỉ là gặp mặt một cục trưởng nhưng Nhiếp Chấn Bang không hề để lộ ra một chút sơ hở nào.
Với tư cách là một cán bộ cấp cao đi thanh tra bộ y tế, việc này quá là lộ liễu cho nên không thể nào đến gặp mặt Lưu Mật Huy, có lẽ việc này vần phải nhờ Lý Cư Bằng rồi.
Ngay lập tức Nhiếp Chấn Bang lấy bức thư từ trong túi giấy tờ công văn của mình, giao cho Nhiếp Chấn Bang và nói:
- Cư Bằng, đây là bức thư tôi muốn cho cậu xem.
Lý Cư Bằng tỏ ra khá ngạc nhiên, chớp mắt vài cái rồi mới cầm lá thư lên, sau khi đọc lướt qua một lượt, Lý Cư Bằng liền hỏi:
- Chủ tịch, ý của ngài là, muốn tôi đi gặp Lưu Mật Huy này?
Nghe được nững lời này Nhiếp Chấn Bang có vẻ khà hài lòng, thời gian gần đây Lý Cư Bằng biểu hiện khá tốt, có thể nói rằng càng ngày càng xuất sắc, mới gợi ý mà đã hiểu ra vấn đề. Sự nhanh nhạy này thưc sự là rất cần thiết.
- Ừ, mục đích của chuyến đi lần này là thanh tra bộ y tế quận Đồng Bình, tìm Lưu Mật Huy để làm rõ một số vấn đề, nếu như ta đoán không nhầm thì hắn đã có trong tay không ít chứng cứ. Hơn nữa nhũng chứng cứ này rất quan trọng, có được nó là chúng ta đã nắm chắc một nửa phần thắng.
Nhiếp Chấn Bang giải thích.
Nhiếp chấn Bang dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lần này phải khác những lần trước, không được lộ liễu, tư trang, xe cộ đều phải đơn giản và tối thiểu hóa, đặc biệt không được sử dụng xe công an. Trị an của thành phố Vọng Hải ta nghĩ là vẫn còn khá tốt, nhân dân cũng không có gì gọi là thâm thù với cán bộ như thế này, mặt khác chúng ta phải ra sức tuyên truyền, ta và trưởng thư kí An đang phối hợp với nhau, vài tin truyền thông như vậy là ổn rồi.
Nhiếp Chấn Bang chỉ đạo một cách rất ngẫu hứng, sắp sếp xong cho lần công tác này. Từ trước đến giờ Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ để ý, coi trọng, thậm chí là căm thù đến tận xương tủy. Hắn cho rằng có xe cảnh sát mở đường, trong lúc di chuyển cái cơ chế quản lý Giao thông đã hoàn toàn làm gia tăng cái khoảng cách giữa cán bộ đảng viên và quần chúng nhân dân. Quan hệ này càng ngày càng mâu thuẫn, cũng có nguyên nhân rất lớn.
Nhưng Phó bí thư Thành ủy Chủ tịch thành phố đích thân đi thị sát, đây cũng không phải là một chuyên nhỏ. Bên quận Đồng Bình, Bí thư Quận ủy Tào Phượng Lâm và Chủ tịch quận Lương Hải Ba sau khi nhận được điện thoại thì ngay trong đêm, đã triệu tập tất cả các cán bộ quận ủy, mở một cuocj họp ngắn, và bố trí sắp xếp một số chuyện
Trong có một đêm, tất cả các con đường lớn trong quận Đồng Bình thường ngày chẳng khác gì là khu ổ chuột giờ đã được thay đổi diện mạo, trở nên sạch sẽ và vệ sinh.
Chưa đến 7 giờ sáng, mà bộ máy lãnh đạo, ủy viên thường vụ quận ủy đã có mặt ở cửa chính của đại viện quận Đồng Bình. Mắt của Tào Phượng Lâm đỏ lên, lộ rõ vẻ mệt mỏi, có lẽ đêm qua ngủ không được ngon. Việc chủ tịch Nhiếp Chấn Bang lần này đột nhiên muốn kiểm tra bộ y tế đã khiến Tào Phượng Lâm thấp thỏm lo âu cả một đêm, không biết chuyến công tác này của chủ tịch rốt cuộc là có mục đích gì.
Đứng ngay bên cạnh là chủ tịch quận Lương Hải Ba, nhìn bộ dạng của hắn, đôi mắt hơi đỏ, tinh thần cũng không được thoải mái, chắc chắn vì chuyện hôm nay mà cả đêm qua đã mất ngủ.
- Lão Lương đêm qua ông cũng mất ngủ à.
Tào Phượng Lâm chủ động đến bắt chuyện.
Quan hệ của Lương Hải Ba và Tào Phượng Lâm không phải là quá tốt, mặc dù không đến mức hễ gặp nhau là lời qua tiếng lại nhưng hai người luôn ngầm ganh đua là chuyện quá đỗi bình thường
Nghe thấy vậy, Lương Hải Ba lạnh nhạt trả lời:
- Bí thư Tào, xem ra ông cũng vậy thì phải?
Nói xong, Lương Hải Ba quay mặt đi, nhìn xung quanh rồi sắc mặt lại tỏ vẻ hốt hoảng:
- Đỗ Duy đâu? Sao Đỗ Duy không ở đây?
Đỗ Duy là trưởng phòng bộ y tế quận Đồng Bình, chính lại người người sẽ làm việc chủ yếu với chủ Tịch Nhiếp, đây chính là nhân vân chính của lần công tác, mà chủ tịch Nhiếp Chấn Bang chỉ ít phút nữa thôi là đến rồi.
Bây giờ không thấy bóng dáng của Đỗ Duy, Lương Hải Ba phản ứng như vậy thì là chuyện quá bình thường.
Lúc này đây sắc mặt của Tào Phượng Lâm cũng đã trở nên nghiêm túc, bộ y tế là đơn vị trực thuộc của hệ thống khoa-giáo-văn-y, trong hệ thống chính phủ này phần lớn lãnh đạo đều do thành viên của Đảng dân chủ hoặc là phụ nữ đảm nhiệm. Nói một cách khó nghe thì đây là đơn vị không được coi trọng nhất. Với cương vị là một bí thư quận uỷ Tào Phượng Lâm thì làm phó giám đốc sở là một chuyện quá bình thường
Nhưng sau khi nghe Lương Hải Lâm nói vậy thì Tào Phượng lâm lại nghiêm túc hỏi:
- Sao lại như vậy? Không phải đêm hôm qua lúc họp đã nhất trí rồi sao, không phải là đã báo cho Đỗ Duy rồi sao? Sao hôm nay lại giở chứng vậy, hắn không muốn làm cái chức này nữa sao, làm việc không có chút tinh thần trách nhiệm gì hết. Cấp trên đến thị sát đây chính là một việc không bình thường rồi, giờ là lúc nào rồi mà còn như vậy, đúng là không ra cái thể thống gì hết.
Ngay lúc đó, phó cục trưởng khoa-giáo-văn-y Lưu Hồng Mai cũng chạy ra báo cáo:
- Bí thư Tào, đồng chí Đỗ Duy bình thường làm việc rất có trách nhiệm, tôi nghĩ hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó nên đồng chí Đỗ mới chưa đến, tôi lập tức sẽ cử người liên lạc với đồng chí Đỗ.
Lưu Hồng Mai là một cán bộ nữ, Tào Phượng Lâm lúc này cuống đến mức không biết nói gì, nổi khùng với phụ nữ cũng chỉ thể hiên được cái vẻ ta đây, thực ra mà nói lòng dạ của Tào Phượng Lâm cũng không vị tha độ lượng gì hết. Trầm ngâm một lúc, khẽ hừ một tiếng rồi nói:
- Nắm chắc thời gian, tác phong của chủ tịch Nhiếp, tôi tin tất cả chúng ta đều hiểu, đúng 8h, không chậm một phút. Bây giờ là 7h25', thời gian không còn nhiều nữa đâu, khẩn trương lên.
Tào Phượng Lâm nói bằng giọng điệu rất cương quyết, vừa mói nói xong thì thư kí của Lưu hồng Mai chạy đến, định nói cái gì đó nhưng thấy bộ dạng của moi người lại thôi.
Thấy vậy Lưu Hồng Mai vội vàng lên tiếng:
- Được rồi, tiểu Trương có chuyện gì thì cứ nói, trước mặt các vị lãnh đạo không được ấp a ấp úng.
Chỉ đợi câu nói này, thư kí Trương liền gật đầu và nói:
- Thưa Bí thư Tào, các vị lãnh đạo, tôi gọi điện cho cuả cục trưởng Đỗ, tuy điện thoại có chuông nhưng không ai trả lời. Tôi liền gọi điện thoại cho phó cục trưởng bên đó nhưng mọi người lại bảo là không biết gì.
Tào Phượng Lâm nghe đến đây thì liền tức giận, nói to:
- Những người của bộ y tế quận Đồng Bình đang làm cái quái quỷ gì vậy, lúc này rồi mà còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Tiểu Trương ngay bây giờ hãy lái xe qua đó xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.. Mặc dù tuy Tào Phượng Lâm chỉ là thư ký của phó chủ tịch quận nhưng bây giờ thư lí quận đồng bình đã ra lệnh đừng nói là bản thân ngay cả đến cấp trên của mình cũng phải răm rắp nghe theo. Không một chút do dự Tiểu Trương ngay lập tức gật gật đầu, rồi quay lưng đi luôn.
Đúng lúc đó điện thoại của Lưu Hồng Mai cũng là đột nhiên vang lên, vừa thấy số điện thoại, Lưu Hồng Mai lập tức nói:
- Bí thư Tào, là điện thoại của Đỗ Duy.
Không đợi Tào Phượng Lâm ra lệnh, Lưu hồng Mai liền ấn nút trả lời, vừa thấy có tín hiệu, Lưu hồng Mai liền nói to. Dù Tào Phượng Lâm là cấp trên, Lưu Hồng Mai cũng là lãnh đạo của ủy ban nhân dân Quận việc nghe điện thoại này cũng không nhất thiết phải xin ý kiến.
- Đỗ Duy, đồng chí đang làm gì vậy? Tối qua không phải đã được thông báo rồi sao? Chủ tịch Nhiếp đến thị sát công việc, việc này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với bộ y tế quận, thế mà bây giờ đồng chí làm như vậy à, làm khó tôi. Không nói nhiều nữa, đồng chí bay đến đây ngay lập tức. Lưu Hồng Mai vừa mở miệng là tuôn ra một tràng chất vấn.
Ngay sau đó, Đỗ Duy cũng trả lời:
- Chủ Tịch Lưu, thật sự xin lỗi, lúc nãy bên tôi ồn quá, tôi nghe không rõ lắm. Bệnh viên nhân dân quận xảy ra chuyện lớn rồi, giám đốc công ty Đông Giang, bố của Lý Đông Giang rạng sáng hôm nay đã qua đời ở đay rồi, hiện tại toàn bộ cửa của bệnh viên đều bị phong tỏa, bệnh viện tạm dừng hoạt động,... phòng khám bệnh chỗ đại sảnh bị người của Đông giang quậy tanh bành rồi, tôi bây gờ không thể nào đi được.
Đi động của Lưu Hồng Mai để loa ngoài nên Tào Phượng Lâm Và Lương Hải Ba đều nghe rõ từng lời của Đỗ Duy. Tào Phượng Lâm tối sầm mặt lại quát:
- Công ty Đông Giang đã xảy ra chuyện gì, tên thương nhân này là ai sao lại có thể coi trời bằng vung như vậy, quấy rối bệnh viện, đây là hành động quái quỷ gì đây. Ai? Là ai đã cho hắn cái gan và cái quyền này?
Đứng bên cạnh, Lương Hải Ba liền giải thích:
- Bí thư Tào, công ty Đông Giang là công ty mới ăn nên làm ra trong vòng một năm trở lại đây, kinh doanh khách sạn, công nhiệp giải trí. Lý Đông Giang là ủy viên hội nghị hiệp thương.
Thật đúng là lo sợ cái gì thì sẽ gặp. điều đó, chủ tịch Nhiếp vừa mới nói là sẽ đến giám sát công tác của bộ y tế thì sáng nay đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa này, chẳng trách chủ tịch Nhiếp lại sai người báo trước, đúng là do số mình quá đen
Ưu tư một lúc, Tào Phượng Lâm quả quyết:
- Lão Lương, bất luận xảy ra chuyện gì, thì chúng ta vần phải giấu bằng được chuyện này, bệnh viện nhân dân tỉnh chắc chắn là nơi chủ tịch Nhiếp sẽ ghé qua, muốn giấu cũng không giấu được. Ông cũng biết tính cách của chủ tịch Nhiếp rồi đó, muốn qua mặt chủ tịch thì đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết. Bây giờ ông cùng với người trong bộ công an lập tức đến chỗ bệnh viện sơ tán đám đông, khôi phục trang thái hoạt động bình thường của bệnh viện trong thời gian nhanh nhất có thể, còn về đám lộn xộn đó trước mắt dùng vải quây lại rồi nói phòng đó đang tiến hành sửa chữa. Không biết là ai, giữ chức vụ gì miền là người gây rối thì đều bắt lại. Lý Đông Giang này đúng là coi trời bằng vung rồi.
Lương Hải Ba gật đầu tán thành, sự việc xảy ra đén cơ sự này thì cũng chỉ có thể giải quyết được như vây. Qua được cửa này rồi tính tiếp.
Đang chuẩn bị hành động thì nhân viên trực ở của lớn chạy vào, lớn tiếng báo cáo:
- Bí thư Tào, xe của chủ tịch Nhiếp đến rồi ạ.