Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Anh cả, chị dâu Vũ Tình cũng quá lợi hại đi. Chút thời gian này cũng tính luôn cả vào cho anh. Được rồi anh cả, anh đi về trước đi. Bọn em đi với đám Tinh Long đây.
Ông cụ qua đời vì bệnh tật, trong thời gian một tuần nay, cả Nhiếp gia đều là một bầu không khí nặng nề.
Còn làm nghiêm túc thêm nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn. Người đi thì đã đi rồi, người ở lại thì vẫn phải nhìn về phía trước. Cứ sống ở trong quá khứ thì ông cụ cũng không thể sống lại. Huy hoàng của Nhiếp gia, không phải là nhờ vào hồi tưởng mà vẫn là phải tiếp tục đấu tranh thì mới có được.
Nặng nề quá mức đối với sức khỏe cũng không tốt, vì vậy, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói đùa mấy câu, cho không khí thoải mái chút.
Lời này khiến Nhiếp Gia Lương có chút xấu hổ, cười mắng:
- Cút, miệng chó không nhả ra được ngà voi, anh nói thật, làm thế nào mà thằng nhóc như chú có thể làm lên tới Chủ tịch thành phố được, không có đứng đắn gì. Anh không nói với bọn chú nữa, càng nói càng thảm.
Sau khi Nhiếp Gia Lương đi, không khí cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Nhiếp Gia Lương tuổi mặc dù không lớn hơn bao nhiêu, nhưng có anh ta ở dây, luôn cảm thấy có chút không thoải mái. Lúc này, Nhiếp Gia Lương đi rồi, đám người Lưu Côn cũng quay trở về bản tính.
Lý Hoa lúc này cũng đã kề vai bát cổ với Nhiếp Gia Dân.
Lưu Côn mỉm cười nói:
- Tam ca, ông cụ đi rồi, chúng ta vẫn phải sống đúng không nào. Lần này các anh em tìm cho anh một nơi rồi, tối này mấy anh em cùng đi vui vẻ.
- Côn tử, xem ra công ty Mẫn Nông của thằng nhãi cậu kiếm được không ít đó, thế nào cũng phải hồi quỹ cho nhân dân thành phố Tân Lê chút đấy, nếu để tôi biết tiểu tử cậu biến thành gian thương.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói hết câu, Lưu Côn lập tức làm bộ đáng thương nói:
- Tam ca, anh thật là oan uổng chết em, nơi phất lên của anh, em đâu dám chứ. Thành phố Tân Lê đó cũng là quê hương thứ hai của em, cụ lớn ở đó chính là cụ lớn của em.
Nói đến đây, Lưu Côn dừng một chút, vỗ nhẹ cái miệng của mình:
- Phi, sao em cảm thấy lời này sao lại không tự nhiên như vậy chứ.
Nói rồi, Lưu Côn nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tam ca, tóm lại một câu, em còn thân thiết với những người dân đó hơn cả cha em. Trời đất chứng giám, tiểu tử Tinh Long này cũng biết trồng cây bảo vệ môi trường, em thế nào cũng giác ngộ hơn hắn chứ.
Lời nói vừa dứt, Triệu Tinh Long không thua kém, tức giận nói:
- Côn tử, tiểu tử cậu nói gì đó? Chỉ cái công ty nát đó của cậu sao, số tiền đầu tư vào bảo vệ môi trường một năm còn không đến một trăm triệu, có tư cách so với tôi sao? Chỉ với cái hồ chứa nước mà tôi đầu tư đã đủ khiến cậu chạy đằng sau tôi mấy năm rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang cũng yên tâm. Trong ký ức ở kiếp trước, cái mà đám thái tử, con cháu quan lại này theo đuổi là kinh tế, theo đuổi tiền tài. Cái gì bảo vệ môi trường, cái gì dân sinh, bọn họ trước giờ không quan tâm. Bây giờ trước tiên không nói đến cả nước đều như vậy, ít nhất người bên cạnh mình đã nhận thức được rồi, đây là chuyện tốt. Nhiếp Chấn Bang tin rằng, chỉ một tia lửa nhỏ cũng có thể thành một đám cháy. Một ngày nào đó, trên dưới cả nước đều sẽ là một mảnh non xanh nước biếc.
- Anh nói, mấy cậu sẽ không ở đây ăn không khí chứ. Côn tử, chỗ mà tiểu tử cậu tìm cậu cũng phải dẫn đường chứ.
Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang hô lên một cách rất khó chịu.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp, hai chiếc xe, một là chiếc Hummer dân dụng của Triệu Tinh Long, một chiếc là Mercedes-Benz G550 của Lưu Côn, đây đều là xe việt dã chính thống. Cả hai đều là giấy phép quân đội, phía dưới lớp thủy tinh ở phía trước, giấy thông hành các loại, chỗ nào cũng thể hiện rõ xuất thân và bối cảnh. Xe đi thẳng ra đường cao tốc sân bay, lần này không có vào nội thành mà rẽ thẳng ở khu ngoại ô thủ đô, xe vòng một đường chạy về phía ngoại ô.
Xe đi khoảng hai mươi phút, phía trước nhà ở ngày càng thưa thớt, ở ven đường, một quần thể kiến trúc khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn cảnh này Nhiếp Chấn Bang cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ bây giờ ở thủ đô lại có người kinh doanh khu giải trí theo kiểu trang viên này.
Xe đi thẳng vào rồi dừng lại trước một biệt thự. Vừa xuống xe, Lưu Côn liền đắc chí nói:
- Tam ca, nhìn xem, nơi này thế nào? Đủ cấp bậc chứ?
Toàn bộ trang viên chiếm diện tích ít nhất trên bốn nghìn mẫu, tổng hợp theo địa thế ở đây, xây dựng dựa vào thế núi, thế nước, hài hòa với tự nhiên. Ở chính giữa trang viên là một thảm cỏ tinh xảo kéo dài, ở phía xa là lâu đài cổ loại lớn phong cách châu Âu.
Trong trang viên, hòn non bộ, các loại điêu khắc thể hiện rõ phong cách châu Âu thời kỳ trung cổ.
Bên cạnh, Triệu Tinh Long giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân:
- Nhị ca, Tam ca, ở đây hoàn toàn là xây dựng dựa theo hình thức câu lạc bộ tư nhân. Lúc bình thường chỉ có tòa lâu đài chính giữa là mở cửa với bên ngoài.
- Điều đặc sắc nhất ở nơi đây là bữa tiệc lớn theo đúng kiểu Pháp chính thống. Trứng cá muối đều là từ bờ Tây Hải đặc biệt vận chuyển theo đường không đến. Các loại nguyên liệu nấu ăn đều đặt mua từ chính nơi sản xuất ban đầu để đảm bảo mùi vị nguyên gốc. Nếu Tam ca có hứng thú cũng có thể mua một hầm rượu ở đây. Rượu vang đỏ ở đây đều là từ vườn nho ở Bordeaux bên đó đưa đến.
Nghe được lời giới thiệu của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Cách thức này, kiểu kinh doanh không lo lắng đến chi phí như thế này, tuyệt đối xa hoa hơn so với câu lạc bộ Vương Triều. Khách hàng chủ yếu ở đây, mới là những học giả uyên thâm chân chính, người lui tới đều không tầm thường. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu có chút tò mò về ông chủ của trang viên này.
Bên cạnh, Lý Hoa cũng cười nói:
- Tam ca có chút tò mò rồi đi? Nói ra thì, ông chủ ở đây anh cũng quen biết, còn nhớ Vân đại thiếu gia trong lần đấu giá đó chứ? Anh ta chính là ông chủ.
Vân đại thiếu gia? Nhiếp Chấn Bang dường như nhớ lại, năm đó, khi Diệp Tuệ tổ chức buổi bán hàng từ thiện, Vân đại thiếu là người với bộ dạng vân đạm phong khinh (không màng tới sự đời) đó.
Trước kia, Thủ tướng Vân vẫn là Phó Chủ tịch nước, bây giờ đã là thủ trưởng số hai rồi, đường đường Thủ tướng của nội các Chính phủ rồi. Với quyền thế và mạng lưới quan hệ trong ngoài nước của Vân gia, chuyện thế này thật sự chỉ có đại thiếu gia Vân gia là chơi được.
Một đoàn người trùng điệp đi thẳng vào lâu đài cổ ở giữa. Lúc này một chiếc xe gôn mui thuyền lái đến.
Tài xế mặc trang phục bồi bàn phong cách châu Âu màu sậm, chiếc xe đỗ hẳn ở bên cạnh, tài xế xuống xe làm một thế đưa tay mời, rất lịch sự nói:
- Các vị khách tôn quý, xin mời lên xe.
Khoảng cách từ cửa vào của trang viên đến lâu đài cổ ở giữa cũng khoảng hai nghìn mét. Lúc này, dùng xe ngắm cảnh loại này là thích hợp nhất. Chiếc xe chậm rãi đi vào trong trang viên, đến cổng lâu đài cổ.
Lúc này mấy vị lễ tân đứng ở cổng đã bước lên đón, động tác khom mình cúi chào nhất loạt nhịp nhàng, đồng thanh hô:
- Chào mừng quý khách.
Vừa vào trong lâu đài cổ, chiếc đèn treo pha lê xa hoa treo trên mái vòm buông xuống, đèn pha lê hoa lệ, giá thành chế tạo xa xỉ, tất cả thứ ở đây hoàn toàn đều là xa hoa. Đổi lại một câu thông tục thì đó chính là chỉ chọn cái đắt tiền, không chọn cái hợp mốt.
Trong đại sảnh, một số khách ngồi thưa thớt. Câu lạc bộ như vậy không phải là người bình thường có thể chi trả ra được. Ở đây cho dù là thế gia tử bình thường trong thủ đô cũng khó tiếp nhận, chi phí ở đây ngoài bản thân phải có địa vị thân phận ra, còn phải có tiền nữa. Nơi này mới là động tiêu tiền chính cống.
Trong đại sảnh, nhiệt độ ấm áp như mùa xuân. Không ít mỹ nữ đủ các sắc tộc ăn mặc lộ liễu, không ai là không phải người được lựa chọn kỹ càng. Lúc này Lưu Côn mới lộ vẻ tươi cười của người đàn ông hiểu biết, giới thiệu:
- Tam ca, giai nhân các nước ở đây đều là đã trải qua tuyển chọn kỹ càng và bồi dưỡng chuyên nghiệp. Nơi này chỉ có anh không nghĩ đến, không có anh làm không được. Thậm chí, nếu anh có đủ thực lực, hoàn toàn có thể khiến toàn bộ nhân viên làm việc ở lâu đài cổ này phối hợp với anh, để anh cảm nhận được cảm giác của công tước gia tộc châu Âu cổ.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, phụ nữ ở đây đẹp thì có đẹp, thậm chí có mấy giai nhân dung mạo không thua kém mấy người Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại không có cảm giác quá nhiều. Về tình cảm, Nhiếp Chấn Bang có lẽ là chịu ảnh hưởng của kiếp trước, luôn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
- Haha, đây là ai đây? Đây không phải là tam thiếu gia của Nhiếp gia sao? Sao vậy, ông nội vừa đi gặp Cac Mac, Tam thiếu gia bắt đầu chạy tới chơi rồi sao? Chậc chậc, thật là khiến người ta đau lòng. Ông cụ dưới suối vàng có biết sẽ lên để xem cậu đó.
Một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Cái gọi là vuốt mặt phải nể mũi, vạch trần người khác cũng không vạch rõ chỗ yếu, câu nói này lại chiếm hoàn toàn hai thứ này. Nhiếp lão mới mất, hoặc là hỏi thăm an ủi vài câu, hoặc là thực sự không nói gì, cũng có thể dứt khoát không nói. Lời như vậy rõ ràng có chút quá đáng rồi.
Không chỉ là Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Dân lúc này cũng xiết chặt nắm đấm, quân nhân đặc chủng huấn luyện ở quân khu Tây Bắc có tố chất, khi nổi giận không phải người bình thường có thể giải quyết được.
Tay Nhiếp Chấn Bang đặt lên vai của Nhiếp Gia Dân, thản nhiên cười nói:
- Lão Nhị, đừng kích động, có lúc chó sẽ cắn anh, không lẽ anh còn phải cắn lại sao? Đối với thứ như vậy biện pháp tốt nhất chính là một phát đánh chết.
- Mày...
Bên cạnh, một gã thanh niên với cái đầu kiểu mào gà, một mái tóc xanh đỏ kết hợp, nhìn thì thật sự giống với mào gà, với sắc mặt thay đổi, đi đến.
Vừa nhìn thấy người này, Triệu Tinh Long cũng biến đổi sắc mặt, anh em Nhiếp Chấn Bang là bọn họ mời đến.
Nói như vậy, quả thật là khiến cho anh em Nhiếp gia mất thể diện, nhưng điều quan trọng hơn là, nhóm người mình cũng mất thể diện. Triệu Tinh Long giọng lạnh lùng nói:
- Tôi nói là ai chứ, thì ra là Quách thiếu gia. Cha mày sao lại không bắn mày vào tường, sao lại để cho tiểu tử không nói tiếng người như vậy lộ ra ngoài chứ.
- Triệu Tinh Long, mẹ nó mày nói cái gì? Đừng tưởng ông cụ nhà mày vẫn còn trên đỉnh, ông cụ đó nhà mày đã quá tthời rồi, Triệu gia mày cũng không là năm đó nữa. Nói chuyện phải chú ý chút, có một số người không phải mày có thể đắc tội đâu.
Đầu mào gà lúc này cũng kêu gào lên.
Ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn thấp giọng nói:
- Tam ca, gã này tên Quách Đào, là cháu trai út của Chủ tịch Quách của Mặt trận tổ quốc. Quách gia và Lý gia quan hệ khá gần, e là lai giả bất thiện.
Nhiếp Chấn Bang nghe vậy lại hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Đúng thật là còn có kẻ mắt mù. Nhiếp gia, quả thật là ông cụ không còn nữa, nhưng đó cũng không phải là thứ con chó con mèo gì tùy ý có thể ức hiếp. Lần này đã muốn chơi thì chơi một trận lớn đi. Mười năm không chơi rồi. Hiện nay trong thủ đô, e là đã không có ai nhớ đến Nhiếp Chấn Bang tôi rồi. Đã như vậy rồi hôm nay phải chơi cho đã một chút.