Chương 488: Mỗi người đều thể hiện vẻ thần thông của mình.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:13

Trong khoang tàu không lớn, rất nhanh liền truyền đến tin tốt. Nhiếp Gia Dân xem một số tư liệu rồi đi lên. Trên mặt không giấu được vẻ vui mừng gật đầu nói: - Lão tam, tìm thấy rồi. Dầu thành phẩm này không có bất kỳ trình tự hải quan nào. Ngoài ra, căn cứ thẩm vấn, nắm được vài vị trí kho ở cảng Vọng Hải của tập đoàn Á Hải. Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra vẻ tươi cười. Cơ hội phá vỡ thế cục hằng mong đợi cuối cùng cũng đến rồi. Bắt giữ những người này, nắm chắc chứng cứ này, việc buôn lậu của tập đoàn Á Hải đã rõ rồi. Có được những chứng cứ này là có thể lập tức lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra nghiêm túc đối với vấn đề buôn lậu của tập đoàn Á Hải. Đến lúc đó, toàn bộ vụ việc sẽ mở rộng triệt để. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói: - Tốt, Lão Nhị, bên này giữ lại một nhóm, những người khác lập tức trở về điểm xuất phát. Lâm Chính Tinh còn chưa có thời gian lấy lại tinh thần, lập tức khống chế kho hàng. Người, cọc đều lấy đủ. Em ngược lại muốn xem xem Lâm Chính Tinh thực sự có thể lật ngược trời hay không. Nhiếp Gia Dân gật đầu nói. Chuyện này, Nhiếp Gia Dân cũng rất rõ. Những người này, tương lai đều là nhân chứng then chốt không thể thiếu, thậm chí sau khi đột kích thẩm vấn còn có thể tìm ra manh mối về mặt hải quan và cảnh sát biển, đương nhiên là phải coi trọng. Lập tức, Nhiếp Gia Dân lớn tiếng nói: - Tham mưu Vương. - Tới đây, Tham mưu Vương. Bây giờ anh dẫn chiến sỹ của ba đội khống chế nơi này cho tôi, nói bác lái tàu lái vào gần quân cảng Vọng Hải, trông giữ những người này cho tôi. Nhiếp Gia Dân cũng lớn tiếng dặn dò. Tác phong trong quân đội chính là như vậy. Không như vậy khó có thể thể hiện khí thế và sự dũng cảm của quân đội. Đừng nhìn tham mưu Vương hào hoa phong nhã, giống thư sinh, nhưng về bản chất vẫn là một quân nhân. Hai chân nhất tịnh, gật đầu nói: - Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Và thời điểm đã đến, không còn từ từ chậm rãi, lúc này đám người Nhiếp Chấn Bang chính là đang chạy đua cùng thời gian. Với tốc độ của tàu chở dầu, khoảng ba tiếng nữa, lúc trời tối nhất, tàu chở dầu có thể cập cảng Vọng Hải. Lúc đó, cũng chính là thời điểm buôn lậu thích hợp nhất. Không thể không nói, Lâm Chính Tinh người này kinh nghiệm ở phương diện buôn lậu đã đạt đến tiêu chuẩn xuất thần nhập hóa. Cũng có nghĩa là ngoài hai mươi phút hao phí vừa rồi, đám người Nhiếp Chấn Bang chỉ còn hai tiếng rưỡi đồng hồ. Nếu không thể tiến hành niêm phong mấy bến tàu của Lâm Chính Tinh trong khoảng thời gian này. Như vậy, tàu chở dầu không giao nhận đúng hạn, nhất định sẽ bị nghi ngờ. Tùy ý kiểm tra là có thể biết xảy ra việc gì. Mà Lâm Chính Tinh biết tin, tuyệt đối sẽ di dời toàn bộ những thứ khác. Sau đó, với mạng lưới quan hệ của Lâm Chính Tinh, sự việc tàu chở dầu đưa vài người chịu tội thay. Cuối cùng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có gì. Đợi sau này muốn bắt tay vào phương diện này khó càng thêm khó. Cũng chính là nói, lúc này đám người Nhiếp Chấn Bang đang chạy đua với thời gian, tăng tốc tối đa tàu 121. Trong tình huống không có vũ khí hạng nặng cùng với đạn dược, tốc độ rất nhanh có thể đạt được đến mức tối đa. Khoảng cách bốn mươi hải lý chỉ dùng không đến bốn mươi phút đã có thể quay về quân cảng Vọng Hải. Vừa xuống quân hạm, chưa chào hỏi chủ nhiệm Phương, Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói: - Lão nhị, em anh binh lính chia làm hai đường, số sáu và số một lần lượt tiến hành phong tỏa đối với tập đoàn Á Hải. Thời gian không còn kịp, lập tức hành động. Bên phía Nhiếp Chấn Bang, khi xe quân đội gào thét vọt tiến vào hai đầu bến tàu của tập đoàn Á Hải, nhân viên gác tàu đêm trên bến cũng không dám có bất kỳ động tác gì. Binh lính vũ trang đầy đủ, ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ e, chỉ cần có bất kỳ khác thường gì, những đại binh này sẽ nổ súng không do dự. Trong cục diện này cũng không có ai dám chống cự. Kho hàng bị mở ra một cách thô bạo, nhìn kho chất những chiếc xe ô tô, mô- tơ, sản phẩm nhựa buôn lậu. Dù cho Nhiếp Chấn Bang rất rõ, chỉ riêng hạng mục thuế quan, kim ngạch buôn lậu của tập đoàn Á Hải đã đạt đến mấy chục tỷ, lúc này cũng bị kinh hãi. Còn nhớ, sau này có người ca ngợi Lâm Chính Tinh, cái gì mà hạ thấp mức vật giá trong nước, hạ thấp giá cả dầu thành phẩm trong nước vân vân. Đây là một suy nghĩ tiểu nông điển hình. Thuế quan, vì sao lại có thuế quan? Một mặt cố nhiên là có thu lợi, nhưng quan trọng hơn là, đây là một loại phương thức bảo hộ đối với ngành công nghiệp. Nếu không, thì trong tổ chức thương mại thế giới làm sao có cách nói chống bán phá giá. Giả thiết một tình huống, nếu không có thuế quan, nếu Lâm Chính Tinh người này muốn đi bảo vệ. Như vậy, toàn quốc dứt khoát không có bất kỳ thuế quan gì, trở thành cửa cảng kinh doanh tự do. Cả nước mở rộng đối với ngoại tệ, như vậy sản phẩm nhập của nước ngoài, các loại thiết bị máy móc, các loại công nghiệp nặng, sản phẩm công nghiệp nhẹ ùn ùn kéo tới. Công nghiệp của đất nước gặp phải sự tấn công nguy hiểm, thậm chí toàn bộ Trung Quốc từ nay không có công nghiệp, Trung Quốc như vậy còn có thể trở thành nước lớn oai phong sao? Kẻ thù thậm chí không cần phát động chiến tranh, chỉ cần phong tỏa kinh tế thì cũng đủ để khiến toàn bộ quốc gia sụp đổ. Lúc này, di động của Nhiếp Chấn Bang vang lên, nhận điện thoại. Bên đó, giọng nói hưng phấn của Nhiếp Gia Dân truyền tới. Trong toàn bộ kho các loại hàng tiêu dùng, cái gì cần đều có. Hơn nữa, không tìm thấy bất kỳ thủ tục khai báo nhập quan. Có thể nói, lần này, Lâm Chính Tinh buôn lậu đã rõ ràng rồi, căn bản không thể lật ngược tình thế. Ngay khi Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân đang niêm phong hai kho này, ở Thiên Tuyền Sơn Trang, bên trong biệt thự xa hoa của Lâm Chính Tinh. Biệt thự có diện tích mấy ngàn mét vuông, diện tích xây dựng cũng đạt đến ngàn mét vuông. Lúc này, biệt thự kiểu đó đã không thể gọi là biệt thự mà có lẽ là phải gọi là trang viên thì thích hợp hơn. Lúc này, trong biệt thự vốn tối đen lại sáng lên ngọn đèn. Phòng khách phía dưới, mọi người đi lại. Thành viên trung tâm của tập đoàn Á Hải đều đã ngồi ở đây. Xương Cửu lúc này cũng đi tới bên ngoài phòng ngủ của Lâm Chính Tinh, gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì. Lại một lần nữa gia tăng âm lượng, gõ cửa, bên trong rốt cục truyền ra âm thanh: - Ai? Sắc mặt của Xương Cửu hơi trắng bệch, tin vừa truyền đến, hai kho hàng chất đầy đồ buôn lậu đã bị binh đoàn quân khu Vọng Hải bắt rồi. Ngoài ra, tin tức hải quan bên kia cũng khiến Xương Cửu cảm giác run như cầy sấy. Tàu chở dầu vốn định đón vào sáng sớm nay, cũng không xuất hiện. Tất cả mọi việc đều khiến cho Xương Cửu có chút sợ hãi, chỉ e đây là quốc gia muốn động thủ. Lúc này, Xương Cửu không dám chậm trễ, thấp giọng nói: - Anh Tinh, tôi là Xương Cửu, xảy ra việc lớn rồi. Bến tàu số một và bến tàu số sáu bị quân khu Vọng Hải niêm phong rồi. Giọng nói không to nhưng trong đêm yên tĩnh đối với Lâm Chính Tinh mà nói không khác gì một đường sấm sét. Trong phòng truyền ra một câu hỏi phản vấn: - Cái gì? Dường như, Lâm Chính Tinh vẫn không dám tin, thành phố Vọng Hải nơi mình kinh doanh yên ổn như vậy, dưới mắt mình, không ngờ xảy ra việc lớn như vậy. Một lát sau, choàng một bộ áo ngủ, Lâm Chính Tinh từ trong phòng đi ra, sắc mặt sa xuống, trầm giọng nói: - A Cửu, tin tức đáng tin không. Xương Cửu gật đầu, trầm giọng nói: - Anh Tinh, căn cứ người bên quân khu truyền tin tới, Nhiếp Gia Dân người này là anh em con chú con bác của Nhiếp Chấn Bang. Anh Tinh, người tới không có ý tốt. Hay là chúng ta chạy đi. Chạy ? Lâm Chính Tinh nhướn mày, phẩy tay nói: - A Cửu, không phải loạn lên. Cậu yên tâm, trời của Vọng Hải này còn chưa sụp xuống. Lúc này, Lâm Chính Tinh cũng rất rõ, không thể loạn. Chủ yếu là tự mình không được loạn, bộ máy thuộc hạ bên dưới đều liên đới, nếu mình loạn trận tuyến thì xong đời. Lúc này, Lâm Chính Tinh còn điều động mạng lưới quan hệ mình dày công tạo dựng mấy năm nay. Trầm ngâm một chút, nhìn mấy người trong phòng khách, trầm giọng nói: - Lão ngũ, các cậu lập tức hành động cho tôi. Hàng hóa ở các kho khác, lập tức xử lý sạch sẽ, không nên giữ lại bất kỳ cái đuôi nào. Ngoài ra, cậu tập trung vài trăm người sáng sớm hôm nay đến cổng Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy thị uy, kháng nghị. Nhìn những người này rời đi, Xương Cửu cũng gật đầu nói: - Anh Tinh, cho người đi kháng nghị gây rối, đây chỉ là kế hoãn binh. Nhiếp Chấn Bang người này nếu dám động thủ, chỉ sợ cũng đã bầy mưu tính kế, quan trọng nhất vẫn là làm sao đối phó chuyện hiện tại. Lâm Chính Tinh hừ một tiếng, cũng trầm giọng nói: - Đám buôn lậu này, thật là gan to mật lớn, dám mượn danh nghĩa tập đoàn Á Hải chúng ta tiến hành buôn lậu, còn thuê kho hàng chúng ta. Xương Cửu, ngày mai cậu đi một chuyến đến Thành ủy, chủ động yêu cầu xử phạt nặng. Ngoài ra, gọi điện thoại cho những người chúng ta có quan hệ, nói cho họ biết nếu không muốn chết, tốt nhất là tìm một vài người chịu tội thay đi. Chỉ cần chúng ta khăng khăng là người khác làm, còn có thể làm gì ta? Không thể không nói, Lâm Chính Tinh người này cũng khá nhanh trí đấy. Dưới cục diện như vậy cũng có thể nghĩ đến biện pháp này. Chỉ đáng tiếc, Lâm Chính Tinh lại đánh giá thấp Nhiếp Chấn Bang. Ngoài những thứ này ra, tình hình mà bên phía Cao Vệ nắm được, hai bên hợp lại cũng đủ khiến gã chết rồi. Đợi sau khi Xương Cửu đi khỏi, Lâm Chính Tinh nhìn đồng hồ để bàn bên cạnh, đã là hơn sáu giờ sáng rồi. Lập tức, Lâm Chính Tinh cầm điện thoại, bấm số, điện thoại bên kia, rất nhanh liền truyền tới âm thanh. Lâm Chính Tinh lúc này cũng mỉm cười nói: - Thứ trưởng Lý, sớm như vậy đã làm phiền ngài, thật là áy này. Thứ trưởng Lý tôi thật sự không có cách nào, thành phố Vọng Hải bên này. Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Tối qua còn niêm phong kho của tôi. Điện thoại bên kia, trầm tư một chút, một lúc lâu sau, thứ trưởng Lý trầm giọng nói: - Lâm tổng, việc này tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý. Cúp điện thoại, Lâm Chính Tinh khóe miệng nở một nụ cười, thứ trưởng Lý không thể không ra tay. Mình xong đời, thứ trưởng Lý cũng xong đời theo. Lúc này dám không giúp đỡ. Lập tức, lại bấm số điện thoại. Bên kia vừa nhấc máy Lâm Chính Tinh liền cười nói: - Chủ nhiệm Vương, quấy rầy ngài rồi, tôi là Lâm Chính Tinh của Vọng Hải.