Hùng Trường Quý chết rồi.
Không oanh oanh liệt liệt, cũng không phải ngã xuống trên chiến trường. Không hoa tươi, không tiếng vỗ tay. Một chiến binh hiển hách, được xưng tụng là Binh Vương trên mặt trận quân đội bí mật của Hoa Hạ, không thể ngã xuống trên con đường xung phong về phía kẻ thù, mà lại là tự mình chấm dứt cuộc đời.
Mấy cái huy chương bên cạnh đầu, biểu thị người thanh niên này đã từng vì đất nước có nỗ lực và cống hiến. Một tờ giấy di thư đó, tuy rằng đơn giản, nhưng lại thể hiện ra sự kiên trì và sự dứt khoát của một người lính xuất sắc.
Có lỗi với sự bồi dưỡng của Đảng và quốc gia, có lỗi với sự dạy dỗ của quân đội. Nhưng, nghĩ trái lại thì, một người lính trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở, tại sao lại phải đi lên cái con đường không có lối về như vậy.
Biết rõ không thể làm, mà vẫn làm. Là vì không khôn ngoan. Chuyện này không có liên quan đến việc đọc sách nhiều hay ít. Chuyện này cũng không liên quan đến xuất thân. Là một quân nhân có kỷ luật quân đội, có quy định quân đội chế ước, nếu như, đến ngay một chút quy củ đó cũng không hiểu, đây là sự châm chọc đối với quân đội. Đau tột đỉnh, hận vô cùng, đây chính là khắc họa chân thật nội tâm của Hùng Trường Quý.
Người chết giống như đèn tắt, xong hết mọi chuyện.
Dưới sự lo liệu của Diêu Viễn và Nhiếp Chấn Bang, thi thể của Hùng Trường Quý được hỏa táng tại nhà tang lễ thánh phố Thiên Châu. Một cái hủ tro cốt tinh xảo, đây là hủ tro cốt mà ba người Diêu Viễn, Nhiếp Chấn Bang và Tần Lãng chung tiền mua.
Cũng không phải nói Nhiếp Chấn Bang không bỏ ra được số tiền này. Ba người, bất kỳ một người nào, cũng có thể bỏ ra số tiền này, nhưng, đây là một loại ý nghĩa. Bởi vì, mọi người đều là đồng đội.
Thương Sơn
Thương Sơn của bây giờ, sớm đã không còn sự xơ xác, tiêu điều của ngày hôm đó. Dưới chân núi, giờ vắng ngắt, ngày hôm đó, cái cảnh xe cảnh sát tập trung, công an vũ trang dầy đặc sớm đã không còn rồi.
Nơi đây, lại trở lại sự yên tĩnh của dĩ vãng. Nhiếp Chấn Bang tự mình bưng lấy hủ tro cốt, trong miệng lầm bầm nói:
- Chưởng Quỹ à, chúng ta về nhà thôi. Từ nay về sau, cả gia đình cậu, không bao giờ phải xa nhau nữa. Chưởng Quỹ à, lần này, cậu có thể mãi mãi ở bên cạnh bố mẹ và em gái mình, bảo vệ họ mãi mãi rồi.
Ở giữa lưng chừng núi, có vài ngôi mộ mới, nơi này, là nơi chôn cất hài cốt bố mẹ Hùng Trường Quý. Non xanh nước biếc. Địa thế trống trải.
Bên cạnh, Tần Lãng dũng xẻng đào một phần mộ, Nhiếp Chấn Bang và Diêu Xa lúc này tỏ ra hết sức trang nghiêm và thiêng liêng. Đem hủ tro cốt đặt vào trong, ba người cùng bắt tay vào lấp lại. Một nấm mộ đôi, một ngôi mộ mới. Có lẽ, chỉ một năm sau thôi, người ở đây cũng không thể nhớ ở đây, còn có một gia đình như vậy nữa.
Theo tập tục của người phương nam bên này, cái ngôi mộ mới lập ba năm, là không thể dựng bia mộ. Nhiếp Chấn Bang lúc này phủi đất trong tay. Từ trong túi áo lấy ra bao thuốc là Trung Hoa mềm, đốt ba điếu, cung kính đặt trước phần mộ, sau đó hắn thấp giọng nói:
- Chưởng Quỹ à, cậu từ trước đến giờ không hút thuốc, lại luôn hỏi xin tôi. Tôi biết, cậu là đang muốn xin cho tên tiểu tử Thái Dương này. Lần này, cậu cũng nếm thử hương vị đi. Rượu, tôi mang tới rồi. Hôm nay, chúng ta không say không về.
Tiếng nói vừa dứt, Tần Lãng bê một thùng rượu xái tới. Mở ra bốn chai, ba người mỗi người một chai, còn một chai, đó chính là để lại cho Hùng Trường Quý.
Mở nắp, tưới đều rượu ở phía trước của ngôi mộ. Đây là kiều lễ tế của người lính, không phải là người lính, không hiểu cái tình cảm đó. Cứ như vậy mà ngồi bên cạnh ngôi mộ, ba người đàn ông, lúc này lại không có hình tượng gì cả, cái gì đại tá, cái gì cán bộ cấp phó sở, cái gì Binh vương, ở đây, không có mấy thứ tục tằn đó. Ở đây, chỉ có một loại tình cảm, đó là tình cảm đồng đội.
- Ha ha, Chưởng Quỷ à, cậu đã cạn rồi, chúng tôi làm sao có thể kém được.
Nhiếp Chấn Bang lúc này hoàn toàn không còn cái thái độ trầm tĩnh, đại khí kia nữa, mà là giống như một người đang cuồng mê, nói lầm bầm một mình, nhưng cũng lại cực kỳ trầm trọng.
Một chai rượu uống hết, Nhiếp Chấn Bang lại một lần nữa nói:
- Thái Dương, mở tiếp, một chai không đủ, ba chai rượu. Hôm nay, anh em chúng ta, không say không về.
Sáu chai một thùng, tổng cộng hai thùng rượu, trong thời gian chưa đến nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ uống hết, hơn nữa còn một hơi một chai, giống như là uống nước vậy. Ba người đều có chút say rượu rồi. Trên mặt đất, tỏa ra mùi rượu nồng nặc, ba chai rượu trắng nồng độ cao rơi trên mặt đất, tự nhiên là sẽ có mùi này.
Ba người đều có vẻ say rượu rồi, nhất là Tần Lãng, tửu lượng cũng không tốt lắm, lúc này đã trở thành một bãi bùn nhão rồi. Bị Nhiếp Chấn Bang và Diêu Viễn một trái một phải dìu lấy, ba người lung la lung lay đi xuống núi.
May mắn thay lần này đến, là xe của phân khu quân đội thành phố Thiên Châu cử đi, ba người làm thế nào lên xe được, vào lúc này, cũng đã không biết gì nữa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang rất sớm đã thức dậy rồi. Một buổi tối say rượu, cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút đau đầu. Đi ra khỏi phòng, vừa khéo, Diêu Viễn và Tần Lãng hai người cũng từ trong đi ra. Nhìn thấy bộ dạng sách hành lý của hai người, Nhiếp Chấn Bang gật đầu một cái. Việc của trung đoàn lão Hổ, Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ. Diêu Viễn và Tần Lãng không thể ở lại đây quá lâu được. Chuyện của Hùng Trường Quý đã được tìm hiểu kỹ rồi, hai người tự nhiên là phải trở về Tây Bắc.
Diêu Viễn lúc này đã chủ động đi đến, không nói gì, chỉ ôm chặt Nhiếp Chấn Bang một cái, ngay sau đó, hai người quay người rời đi.
Nhiếp Chấn Bang yên lặng một lúc, ngay sau đó đi xuống nhà ăn ở dưới, gọi một bát cháo, hai cái bánh bao, sau khi ăn qua loa một chút, vừa trở về phòng, bí thư thành ủy thành phố Thiên Châu Từ Kỳ đã đích thân đến. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Từ Kỳ liền mỉn cười nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp dậy rồi. Tối qua, bí thư Tôn Đạt Lượng cũng đến thành phố Thiên Châu rồi. Thấy cậu say rượu, cho nên cũng không quấy rầy cậu nữa. Chúng ta bây giờ cùng đi chứ.
Nghe được lời nói này của Từ Kỳ, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu một cái, đồng thời cũng có có chút giật mình. Tốc độ và hiệu suất công việc của tỉnh Giang Bắc, làm cho Nhiếp Chấn Bang có phần khâm phục. Mặc dù là mình ở đây, nhưng Tôn Đạt Lượng có thể đến nhanh như vậy, cũng đủ chứng minh con người của Tôn Đạt Lượng. Đây là một cán bộ chân chính.
Với địa vị và thân phận của Tôn Đạt Lượng, cho dù không đến, Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì được. Cử một tổ điều tra đến đây, đó cũng coi như là giữ thể diện cho Nhiếp Chấn Bang rồi. Giờ ông ta còn đích thân đến Thiên Châu, tác phong của Tôn Đạt Lượng, khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Lập tức, hắn cũng không dám chậm trễ hơn nữa, mỉm cười nói:
- Được, bí thư Từ, xin ông hãy dẫn đường đi, chúng ta cùng đến hỏi thăm bí thư Tôn một chuyến.
Tôn Đạt Lượng cũng không có ở đây, mà là ở trong một căn nhà riêng của nhà khách thành ủy thành phố Thiên Châu. Đi vào trong phòng khách, lúc này, Tôn Đạt Lượng đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một bộ tài liệu, đang chăm chú xem. Thừa dịp trong thời gian này, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát Tôn Đạt Lượng.
Tuổi tác của Tôn Đạt Lượng, khoảng năm mốt năm hai tuổi. Chẳng qua, làm cán bộ cấp cao của cấp tỉnh, được chăm sóc tốt, cho nên khuôn mặt có vẻ trẻ hơn một chút, đây cũng là bình thường. Lý lịch của Tôn Đạt Lượng, Nhiếp Chấn Bang cũng xem qua. Năm nay đã năm tám tuổi rồi. Sau khi hết nhiệm kỳ này, Tôn Đạt cũng muốn về hưu rồi.
Tóc có hơi thưa thớt phía trên đỉnh, mặt tròn, mắt nhỏ, lông mày xếch ngược, khiến cho người ta cảm giác được một sự nghiêm khắc, thận trọng. Dường như, cán bộ kiểm tra kỷ luật, đều là bộ mặt khó đăm đăm giống như vậy.
Từ Kỳ lúc này cũng cười nói:
- Bí thư Đạt Lượng, chủ nhiệm Nhiếp đến rồi.
Trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Tôn Đạt Lượng ngược lại lại không tỏ ra dáng vẻ bề trên gì. Dù sao, thân phận của Nhiếp Chấn Bang bày ra đấy, cấp bậc mặc dù không cùng cấp với mình, nhưng, nói thế nào, đó cũng là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương xuống.
Nhìn thấy Tôn Đạt Lượng để tài liệu xuống, không đợi Tôn Đạt Lượng mở miệng, Nhiếp Chấn Bang đã chủ động nói trước:
- Bí thư Tôn, chào ông. Trong lúc ông bận rộn như vậy, còn cố ý làm cho ông đích thân đến đây, Chấn Bang tôi thật sự có chút xấu hổ rồi. Hôm qua, bởi vì đưa tang một người bạn, tâm tình tôi có chút suy sụp, tiếp đón không được chu đáo rồi. Bí thư Tôn, kính xin ông không cảm thấy phiền.
Tôn Đạt Lượng lúc này, cũng rất hài lòng với thái độ này của Nhiếp Chấn Bang. Đầu tiên, vụ án Hùng Trường Quý cướp súng giết người, đã chấn động cả tỉnh ủy, chấn động tới tận trung ương rồi. Tổng cục chính trị của quân đội cũng ra mặt. Sự việc mặc dù đã bình ổn lại rồi, đương sự cũng đã tự sát, nhưng vấn đề còn sót lại không nhỏ. Sau khi hoàn tất việc truy cứu trách nhiệm của người lính, đến lượt bên phía địa phương. Cái chuyện này, vấn đề phía sau cũng không nhỏ. Là nguyên nhân gì đã khiến cho một tinh anh của quân đội phải bỏ qua kỷ luật quân đội, quốc gia, bùng nổ mà giết người. Vấn đề này, tỉnh Giang Bắc chịu áp lực không hề nhỏ.
Hơn nữa, còn có một Nhiếp Chấn Bang với thân phận như thế ở đây, nếu thật muốn quyết giữ ý mình, để Ủy ban kỷ luật trung ương trực tiếp can thiệp, vậy cũng không được. Bởi dù như vậy, tỉnh Giang Bắc cũng bắt buộc phải toàn lực phối hợp, muốn người cho người, muốn đồ cho đồ, đây là vấn đề nguyên tắc. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại chủ động liên lạc với ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Bắc, giao quyền điều tra chính cho ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc, điểm này khiến Tôn Đạt Lượng rất hài lòng.
Thứ hai, Nhiếp Chấn Bang chủ động tới chào hỏi, thái độ hạ thấp như vậy, đây cũng là một điểm khiến cho Tôn Đạt Lượng hài lòng.
Ngay sau đó, Tôn Đạt Lượng cũng mỉm cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang, nói gì vậy. Bằng hữu qua đời, tự nhiên là sẽ thương cảm. Con người, đều có thất tình lục dục, chuyện này, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Nói xong, Tôn Đạt Lượng lại chuyển hướng câu chuyện, quay trở lại vấn đề chính. Sau khi ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang và Từ Kỳ ngồi xuống, lúc này ông ta mới nói:
- Bí thư Từ và chủ nhiệm Nhiếp đến thật đúng lúc. Đây là tài liệu của ủy ban kỷ luật và cục giám sát thành phố Thiên Châu đưa tới. Vụ án lần này, chúng ta tạm quyết định tên là vụ án Hạ Tương.
Dừng một chút, Tôn Đạt Lượng cũng trầm giọng nói:
- Căn cứ vào những tài liệu này cho thấy, trong vụ án huyện Hạ Tương, vấn đề còn có không ít đâu.
Vừa nghe lời nói của Tôn Đạt Lượng, Từ Kỳ cũng đã kinh ngạc. Không ngờ, vụ án Hạ Tương đã vậy còn quá nghiêm trọng. Thậm chí ngay cả Tôn Đạt Lượng cũng phải nói có không ít vấn đề. Mặc dù kinh ngạc, Từ Kỳ cũng không thể nào lo lắng. Mình là một người mới đến, trách nhiệm lãnh đạo cũng chưa nói tới được. Từ Kỳ có thể nói là đứng ngoài vụ án, vô cùng thoải mái.
Lúc này, Tôn Đạt Lượng tiếp tục nói:
- Căn cứ vào báo cho thấy, Hạ Tương muốn di dời dân cư để xây dựng một khu du lịch sinh thái đặc sắc vùng sông nước cũng như khai thác, phát triển tiềm năng du lịch. Trên tỉnh tổng cộng đã trích cấp khoản tiền tái định cư là năm trăm triệu. Khoản tiền này, huyện Hạ Tương đã được ấn định là tiền nào việc ấy. Vì thế, huyện Hạ Tương còn thiết lập một hệ thống riêng biệt, bất cứ người nào, bất cứ đơn vị nào, cũng không thể chiếm dụng khoản tiền tái định cư cho các mục đích khác. Nhưng, tại sao với hệ thống riêng biệt đến như vậy rồi mà vẫn có người dám mạo hiểm vi phạm vào lỗi lầm cực lớn đó mà đụng vào cái hệ thống riêng biệt này. Cái điều này cực kỳ đáng giá để suy ngẫm đấy.
Rốt cuộc cũng là cán bộ kỳ cựu trong công tác của Ủy ban kỷ luật, một câu nói của Tôn Đạt Lượng, đã nêu rõ ra bản chất của vụ án. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút tò mò, cầm tài liệu trên bàn. Xem qua một lượt, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng ngẩng đầu hỏi:
- Bì thư Từ, tập đoàn Thiên Hải này, là làm cái gì vậy? Tại sao trong việc xây dựng nhà ở tái định cư của huyện Hạ Tương, lại đảm nhận công việc quan trọng như vậy?