Lưu Văn Thanh nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức liên coi trọng lên. Cho đến nay, ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang tap ra cho mình là cảm giác, nếu không làm thì thôi, đã làm là làm hăn chuyên lơn. Vừa đến huyện Lê, ai cũng không ngờ, một Phó Chủ tịch huyện chỉ mới hai mươi ba tuổi sẽ làm ra được thành tích lớn gì đây. Kết quả, Nhiếp Chấn Bang tao ra môt cai Công ty Mẫn Nông. Cai mô hinh kinh doanh hơp tac giưa doanh nghiêp vơi hô gia đinh đươc ap dung, hiện nay, ở Tây Bắc và thậm chí là ở không ít nơi trên toàn quốc đều trơ nên rât phô biên. Cai mô hinh này đa giam thiêu sư rui ro rât lơn cho ngươi nôn dân, nâng cao tính tích cực cho người chăn nuôi sản xuất. Bởi vì, lợi ích thực chất đăt ngay trước mặt, chỉ cần cân thân, chỉ cần nỗ lực, nhất định là có lợi nhuận.
Ngay sau đó là Doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa. Sư khai thac, phat triên môt cach manh me cua khoang san đa Vermiculite của huyện Lê nay, cung la một sáng kiến. Tiêp theo, khu kinh tế phát triển kỹ thuật cua huyện Lê cung vơi viêc di dời cua Huyên uy va cac cơ quan quan ly chinh quyên Uy ban nhân dân huyên Lê, đây đều là những sư kiên vô cung trong đai ma ngay ca nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bây giờ tiểu tử này lại có ý tưởng nữa, Lưu Văn Thanh đương nhiên là coi trọng, lập tức nhìn Niếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, cậu có sáng kiến gì rôi vây?
Đưng ngay cạnh, Trương Sở Bân cũng tò mò như vậy. Trước đó cũng không nghe thấy Nhiếp Chấn Bang có chut tiêng gio gì, chinh ông ta và Nhiếp Chấn Bang làm việc trong cung bô may thời gian lâu như vậy, tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng hiêu được một chút. Nếu là ý tưởng trước đó đã có thì Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ trao đổi thương lượng với chinh ông trước. Nhiếp Chấn Bang người này, mạnh mẽ thi mạnh mẽ, nhưng trong vấn đề chi tiết nho kiêu này, vẫn là rất chú ý. Chuyện gì, bất kể là anh co đồng ý hay không, trao đổi là điều băt buôc phai lam. Như vậy xem ra, ý tưởng này sợ là hôm nay mới xuất hiện rồi.
Nhiếp Chấn Bang trong lòng lúc này cũng đang sắp xếp lai ngôn từ. Kế hoạch này cũng là chơt loe ra trong đầu mình mà thôi. Cu thê thi tính khả thi có đươc bao nhiêu, Nhiếp Chấn Bang cũng chưa kiêm tra qua. Cai thơi điêm vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng là nhất thời kích động mà nói ra.
Bây giờ nghĩ lai, co le cẩn thận nghiên cứu, kiêm tra một chút rồi báo cáo sẽ có vẻ chin chăn hơn chút. Tuy vây, nói thì cung đa nói rồi, bây giơ tư nhiên lại nói đê suy nghĩ lại đa sẽ khiến cho người ta cảm giác do dự không quyết đoan, làm việc không chuyên nghiệp. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Lưu, hôm nay sau khi tôi đi xã Cách Mộc bên đó, tôi mới có ý tưởng này. Thời gian gấp gáp, nếu có chỗ nào không thỏa đáng mong Bí thư Lưu thông cảm.
Lưu Văn Thanh lúc này cũng ha ha cười nói:
- Chấn Bang à, cậu lại khiêm tốn rồi. Ý tưởng mà, cũng không phải là kế hoạch chính thức, lúc này không có người ngoài, cứ yên tâm mạnh dạn nói là được rồi.
Nghe vây xong, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Bí thư Lưu, xã Cách Mộc của huyện chúng tôi là một xã cách huyện thành huyện Lê xa nhất, ươc chưng cung phai bảy mươi tám kilomet, nằm sâu bên trong núi. Toan bô nhân khẩu cả xã là hơn hai nghìn người. Đây là xã khó khăn cấp quốc gia. Xã Cách Mộc cách xa quốc lộ, nếu muốn phát triển mạnh mẽ xã Cách Mộc, nguôn tai chinh, nhân lực, vật lực đâu tư cân thiêt đều sẽ là con số khổng lồ. Tôi nghĩ, chúng ta có thể thay đổi lôi tư duy đươc không? Di dời toàn bộ xã Cách Mộc ra bên ngoai.
- Di dời toàn bộ?
Nghe thấy cai đề án này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng ngây người. Nói thực, Lưu Văn Thanh cũng rất khiêp sơ. Phát triển kinh tế, đặc biệt là khi suy nghĩ đến phát triển kinh tế cua loai khu vực nghèo đói như thê nay, hầu như suy nghĩ của tất cả mọi người đều là làm thế nào phát triển ưu thế của địa phương, làm thế nào để cải thiện tình hình giao thông, từ đó đạt được mục đích giúp đỡ người dân địa phương thoát nghèo làm giàu. Nhưng, trước giờ chưa từng có ý tưởng di dơi toàn bộ ngươi dân đi.
Trầm tư một lúc, Lưu Văn Thanh tiếp tục nói:
- Di dơi dân cư sao? Điều này cũng không phải không thể. Tuy nhiên, di dơi hơn hai nghin ngươi, cái gọi là cố thổ khó ly. Y kiến và suy nghĩ của người dân địa phương, cậu đã nghĩ qua chưa. Ngoài ra, khoản tiền di dơi nưa. Đây không được coi là di dơi vơi quy mô câp quốc gia, cũng không có sự giúp đỡ của chính sách di dơi dân, điều này chỉ có thể coi là hành động của chính quyền địa phương. Tất cả sự trợ giúp đều cần chính quyền huyện Lê gánh vác. Bố trí nha ở cho hộ di dơi, phân chia đất đai, và nghê nghiêp mưu sinh trong tương lai, những thứ này đều phải suy nghĩ. Đây chinh là môt số tiền không hề nhỏ đâu. Chính quyền huyện Lê có thể gánh vác được sao?
Đôi vơi suy xet của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang khi nghĩ đến chuyện này cũng từng suy nghĩ qua. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bí thư Lưu, công tác tư tưởng cho người dân địa phương tạm thời vẫn chưa rõ rang lăm. Có điều, tôi tin rằng, suy nghi muôn lam giau cua mọi người là như nhau. Chỉ cần có thể tìm được điểm chung, tôi tin rằng công tác tư tưởng sẽ không vấn đề. Còn về vấn đề bố trí nơi ơ sau khi di dơi, tôi cũng suy nghĩ qua. So với viêc bô tri ngay tai đia phương, nếu phải phát triển xã Cách Mộc, còn có môt con đường quốc lộ huyện gần bốn mươi kilomet cần bảo vệ và tu sửa. Chỉ riêng cai số tiền nay thôi, cung đa la môt khoan chi lơn rôi. Măt khac, xã Cách Mộc không có tài nguyên đặc biệt gì, nếu muốn phát triển thì độ khó là tương đối lớn. Suy nghĩ của tôi là, sau khi khu kinh tế mơi cua huyện Lê đươc lâp nên, các doanh nghiệp, nha xương không ngừng tu tâp lai. Tương lai, huyên Lê co thê se xay ra tinh trang thiêu hut lao đông rât nghiêm trong. Như vây thi, viêc di dơi đúng lúc có thể bổ sung vào cai chỗ trống nay. Va tư đo, vân đê cua di dơi cung đa đươc giai quyêt xong. Tôi nghĩ, vê tai chinh, huyện chúng ta chi ra một chút, thông qua vay ngân hàng. Như vậy hoan thanh công tác di dơi cũng không con co quá nhiều vấn đề.
Sau khi nghe Nhiếp Chấn Bang giải thích xong, Lưu Văn Thanh cũng rơi vao trầm tư. Lời của Nhiếp Chấn Bang cũng là sự thực, xã Cách Mộc không có ưu thế tài nguyên rõ ràng, phát triển là tương đối khó khăn.
Huyện Lê bên này, nhân khẩu ơ trong thi trân cũng ít. Như vậy, hai vân đê tông hợp lại cũng là chuyện một công đôi việc. Ngay lập tức, Lưu Văn Thanh cũng gật đầu nói:
- Phương án này tôi bước đầu tán thành. Thế này đi, chính quyền Huyện ủy các cậu bắt đầu làm nghiên cứu và quy hoạch giai đoạn đầu trước, các công tác như phản ứng của người dân địa phương, quy hoạch khu vực nhà ơ cung vơi nhưng viêc khac đều làm tỉ mỉ môt chut. Làm một báo cáo bằng văn bản, đến lúc đó đưa cho tôi xem lại.
Tây Bắc thuộc vùng đất co ty lê phat sinh động đất cao. Động đất ở huyện Lê mặc dù coi như là đông đât mạnh, nhưng ở Tây Bắc cũng không hiêm găp. Lưu Văn Thanh chỉ là lo lắng huyện Lê có đám người Nhiếp Chấn Bang nên mới qua đây. Bây giờ sau khi huyện Lê không có chuyện gì, Lưu Văn Thanh cũng yên tâm rồi. Sáng hôm sau, Lưu Văn Thanh liền trở về thành phố Bá Châu.
Cùng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang bên này cũng bắt đầu hành động, chuyện của xã Cách Mộc, nên sớm giai quyêt chứ không nên đê lâu. Lúc này, bố trí càng sớm thi càng nhanh co thê băt tay hanh đông.
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang lại trở lại xã Cách Mộc. Xe vừa tiến vào xã Cách Mộc, lúc này toàn bộ người dân xã Cách Mộc ít nhất trên một nửa đều đã tụ tập xung quanh Ủy ban nhân dân xã. Trên tường, trên cây, trong sân, hai bên đường đều đứng đầy người. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang thì tât ca đều hô lên:
- Chủ tịch đến rồi, xin chào chủ tịch Nhiếp.
Lúc này thành viên ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc đều đã ra đón. Diêu Lương Hoa lúc này có vẻ có chút kích động. Liên tục hai ngày, Chủ tịch huyện đích thân tới. Hôm qua còn dễ nói, dù sao thì là vì động đất mà đến. Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang lai tơi môt lân nưa, sợ là chính quyền huyện sớm đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề phát triển kinh tế xã Cách Mộc rồi.
Hiệu suất cao như vậy, giơ mới chi là thời gian một ngày mà Nhiếp Chấn Bang đa đến lần nữa, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Diêu Lương Hoa.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Diêu Lương Hoa đưa hai tay ra, nắm chặt tay Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Nhiếp, rất cảm tạ ngài. Cảm ơn Chủ tịch Nhiếp, cảm ơn sự coi trọng của chính quyền huyện và tổ chức đối với xã Cách Mộc.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chuyện ở xã Cách Mộc là công tác của chính quyền Huyện ủy làm không đến nơi đến chốn. Không có sự nhận thưc đầy đủ đối với tình cảnh xã Cách Mộc, đây là do chung tôi đa không lam tron bôn phân công viêc. Đa không lam tron trach nhiêm, thi phai co bu đăp lai. Đây là thái độ tối thiểu nhất phải có của người Đảng viên.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lớn tiếng nói với người dân ở xung quanh:
- Các bà con, tôi lại đến rồi, mọi người có hoan nghênh không?
Sau khi trải qua chuyện hôm qua, Nhiếp Chấn Bang ơ trong mắt, trong lòng người dân xã Cách Mộc đã tạo nên uy tín rất lớn. Lời vừa dứt, liền vang lên âm thanh to lớn nhức tai:
- Hoan nghênh!
Mặc dù hô có chút không đều, nhưng đây mới là chân thật nhât. Nếu đồng thanh mà không có bất kỳ tạp âm nào đó là đã trải qua sự huấn luyện đặc biệt, như vậy mới là thể hiện bản sắc.
Nhiếp Chấn Bang lúc này mỉm cười, lần nữa hô lên:
- Các bà con, lần này tôi qua đây, chinh là vì chuyện làm giàu của hơn hai nghìn người dân xã Cách Mộc mà đến. Mời tât ca mọi người hay trở về đi. Sau này trong xã sẽ trưng cầu ý kiến của từng người một, đều trở về đi.
Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, các bà con đương nhiên là không muốn tản đi rôi. Ngheo khổ lâu rồi, đối với những người này mà nói, làm giàu đó là chuyện mà bọn họ đều luôn theo đuôi cung như mơ ươc.
Đi vào phòng họp của chinh quyên Đảng ủy xã Cách Mộc, tình hình ở đây cũng khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy lo lắng. Phòng họp chỉ giống như một phòng học thông thường, mấy chiếc bàn làm việc đặt cùng nhau liên giống như là một phòng làm việc lớn. Trong lòng tự nhủ, bàn của phòng họp lớn của Ủy ban nhân dân huyện hỏng rồi, nhưng nhìn những chiếc bàn này, Nhiếp Chấn Bang mới biết đó vẫn coi như là tốt. Không ít mặt bàn bị thủng, có thể nhìn thấy không ít dấu vết sưa chưa.
Mặc dù cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Cai này cho thấy, ban lãnh đạo xã Cách Mộc vẫn là đang có tâm. Phòng họp như vậy chỉ có sử dụng thường xuyên mới sạch sẽ như vậy.
Vừa ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang lập tức mở miệng nói:
- Đối với sự phát triển và tương lai của xã Cách Mộc, hôm qua tôi cũng trao đổi với Bí thư Trương của Huyện ủy và đặc biết báo cáo với Bí thư Lưu của Thành ủy. Ý của tôi là sẽ di dời toàn bộ xã Cách Mộc đi, tiến hành bố trí nơi ở tại khu kinh tế mơi cua huyện Lê. Toàn bộ xã Cách Mộc sẽ sáp nhập vào xã Thắng Lợi, ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc sẽ sắp xếp nhiệm vụ khác.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc đều sửng sốt. Thật không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại sắp xếp như vậy, di dời toàn bộ.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nhìn sự thay đổi sắc mặt của đám người Diêu Lương Hoa. Câu cuối cùng đó cũng là do Nhiếp Chấn Bang cố ý nói ra, mục đích chủ yếu là muốn xem xem đám người Diêu Lương Hoa khi đối măt với lợi ích thiết thưc của ban thân se là thái độ như thế nào.
Lúc này, Diêu Lương Hoa cũng đang rối bời. Ở xã Cách Mộc, mình là người số một, nhưng một khi chuyển đi, một xã lớn như là xã Thắng Lợi đo, mình qua đó nhất định sẽ phải giáng chức xuống. Tuy nhiên, đề nghị của Nhiếp Chấn Bang là thích hợp nhất cho xã Cách Mộc. Diêu Lương Hoa tại nhiệm ở xã Cách Mộc cũng là nghĩ đến vấn đề phát triển của xã Cách Mộc. Giơ phut này, Diêu Lương Hoa cũng không thể không thừa nhận, phương án này là phương thức tốt nhất.
Trầm mặc một lúc, Diêu Lương Hoa liền mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, mặc dù ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc chúng tôi cũng chưa hội ý, nhưng tôi thay mặt ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc bày tỏ thái độ với ngài. Chúng tôi toàn lực ủng hộ quyết định của Ủy ban nhân dân Huyện ủy, toàn lực phối hợp công tác với cấp trên. Còn về những thứ khác, chúng tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì.