Chương 279: Lấy được công văn phê duyệt

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:22

Có chỉ thị do chính Bí thư Tỉnh ủy phê chuẩn, Thành ủy Trang thị tự nhiên là không dám lơi lỏng. Ngay tại hiện trường, trước mặt Giám đốc Sở công an tỉnh, cục trưởng cục công an thành phố liền đưa ra quyết định tạm thời cách chức nhận điều tra xử phạt đối với chi đội trưởng chi đội trị an với lý do là nghi ngờ vi phạm kỷ luật. Còn về mấy người đi theo đồng lõa, thì trực tiếp bị khai trừ ra khỏi đội ngũ. Cùng lúc đó, Thành ủy Trang thị suốt đêm triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp. Trong hội nghị, Bí thư Thành ủy thành phố Trang Vương Nam Sinh mang theo vẻ mặt rất nghiêm túc, một lần nữa nhấn mạnh vào chỉ thị do chính tay Bí thư Tỉnh ủy Tần tự mình phê chuẩn xong, lúc này, lấy Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố làm đội trưởng là trung tâm, một Phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh tự mình chỉ huy chuyên án, tổ điều tra chính thức được thành lập. Đối với việc điều tra Diêu Lâm Sơn thì hết sức đơn giản lại nhanh chóng. Thời đại này, tuy rằng ngân hàng còn chưa thi hành chế độ đăng ký tên thật, các loại tồn gửi ngân hàng ẩn danh đều rất khó điều tra lấy chứng cứ. Nhưng, đồng dạng, thời đại này, không ít cán bộ, đều thích đem tiền mặt giấu ở trong nhà. Sau khi đã khống chế được Diêu Lâm Sơn rồi, tổ điều tra tiến hành lục xoát toàn diện khu căn hộ được Diêu Lâm Sơn mua vào trong khu căn hộ Lục Nguyên ở Trang thị. Ở giữa vách tường của nhà vệ sinh và nhà bếp, tổ điều tra phát hiện một căn phòng bí mật được đào thông, ngay tại chỗ đó đã tìm ra 800 nghìn tiền mặt, 150 ngàn đô la Hồng Kong, hơn 30 nghìn đô la Mỹ, ngoài ra còn có ba quyển sổ tiết kiệm, cùng với trang sức vàng bạc đá quý. Có cái vật chứng chân thực này, Diêu Lâm Sơn đã thẳng thắn thú nhận hành vi phạm tội thực sự của mình là tham ô nhận hối lộ. Cùng lúc đó, trong quá trình thẩm vấn Diêu Khang, thằng nhãi này, căn bản là không chịu nổi sự áp lực mạnh mẽ về tâm lý, không kiên trì được bao lâu, Diêu Khang liền khai báo việc chính mình lợi dụng đặc quyền của cha mình là Diêu Lâm Sơn, bắt tay cùng với Chi đội trưởng chi đội trị an, sử dụng thủ đoạn tương tự, khiến cho người khác bị tàn tật, bao gồm cả mấy vụ án phạm đối với thiếu nữ. Trụ sở làm việc của Tỉnh ủy và chính quyền tỉnh. Giờ phút này, ở trong phòng làm việc của Nhiếp Quốc Uy, Bí thư Tỉnh ủy Tần Chính Dân đều ngồi ở trên ghế salon, trên mặt Nhiếp Quốc Uy mang theo nụ cười, ngồi ngay cạnh tiếp đãi khách. Cảnh tượng này, khiến cho Nhiếp Quốc Uy cũng có chút xúc động. Yến Bắc, tuy nói là phạm vi thế lực lâu đời của Nhiếp gia, nhưng đó cũng không phải là nói, toàn bộ Yến Bắc từ trên xuống dưới đều là người của Nhiếp gia. Nếu là như vậy, trung ương cũng sẽ không cho phép được. Lấy trí tuệ của Tổng bí thư Viên và thủ tướng Vân, tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện một địa phương mà chỉ nghe mệnh lệnh của một gia tộc mà không nghe chỉ huy của trung ương ở trong nước. Trên cơ bản, các gia tộc ở thủ đô, từng đời từng đời một, mỗi nhà đều có một phạm vi thế lực truyền thống. Trên thực tế, nói chính là, tỉnh này số cán bộ của một nhà nào đó nhiều một ít, thì sẽ luôn luôn chiếm lấy ưu thế trong giới chính trị ở cái tỉnh đó. Cũng ở trong đại đa số các tình huống, chiếm vị trí đứng đầu hoặc đứng thứ hai càng nhiều, đó coi như là hàm nghĩa chỉ phạm vi thế lực truyền thống. Tần Chính Dân cũng không phải thuộc vào Nhiếp gia, điểm này thì Nhiếp Quốc Uy hiểu được rõ ràng nhất. Hơn nữa, Tần Chính Dân người này, thủ đoạn rất cao. Nhiếp Quốc Uy tự nhận, trong việc dùng thủ đoạn, chính mình cũng không phải là đối thủ của Tần Chính Dân. May mà, đây là ở Yến Bắc, không ít lãnh đạo cấp Phó tỉnh đều là cùng một hệ với Nhiếp gia. Điều này mới khiến cho Nhiếp Quốc Uy có thể miễn cưỡng duy trì được một sự cân bằng tạm thời. - Chủ tịch tỉnh Quốc Uy, vụ án của Diêu Lâm Sơn đã thật sự rõ ràng rồi, nhìn vào thật là ghê người. Chỉ ba năm thời gian ngắn ngủi, một cán bộ cấp Sở lại đã bị lôi kéo sa đọa tới tận mức độ, tham ô tài chính tới mấy chục triệu. Người như vậy, phải bị nghiêm trị. Tần Chính Dân trầm ngâm một chút, mới mở miệng nói ra một đoạn lời quyết tâm thế này. Giờ phút này, Nhiếp Quốc Uy cũng là cười lạnh một tiếng. Tần Chính Dân, vào lúc này, thật đúng là biết làm người đấy. Ai còn không biết rõ Diêu Lâm Sơn là con rể lãnh đạo cũ của hắn. Nếu là ngày thường, Diêu Lâm Sơn không có cái chỗ dựa là Bí thư Tỉnh ủy ông, thì gã dám lớn lối với lớn mật như vậy sao? Nhưng, nói như vậy, Nhiếp Quốc Uy cũng chỉ là suy nghĩ ở trong đầu mà thôi. Đừng nói là Diêu Lâm Sơn chỉ là một tên con rể của lãnh đạo, cho dù là hệ chính của hắn thì chỉ cần Tần Chính Dân không có vấn đề, ai cũng không thể làm gì được hắn. Phía dưới làm sai là chuyện của phía dưới, Tần Chính Dân thậm chí ngay cả trách nhiệm giám sát bất lực cũng đều chưa bị nhắc tới. - Chủ tịch Quốc Uy, sau vụ án của Diêu Lâm Sơn, cái ghế Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trang đã bị bỏ trống lại, ông bên này, có người nào thích hợp để chọn lựa sao? Tần Chính Dân chậm rãi nói ra thái độ của mình. Đây mới chính là mục đích cuối cùng của hôm nay Tần Chính Dân tới đây. Ở trong truyện này, Tần Chính Dân là hy vọng Nhiếp gia và hai nhà Đổng, Dương đều thả tay. Loại chuyện này, đối với những gia tộc như thế này, đều là chuyện nhỏ. Có thể lớn có thể nhỏ, nếu truy cứu tiếp nữa, danh dự về già của lão lãnh đạo sẽ khó mà giữ được. Dừng ở đây là tốt nhất. Nhưng, muốn để cho những người này thả tay, thế nào cũng phải do Nhiếp Quốc Uy mở miệng. Có Nhiếp Quốc Uy ra mặt, Nhiếp gia sẽ không có vấn đề gì nữa, mà thiên kim của hai nhà Đổng, Dương, rất rõ ràng là nghe theo lời của tên nhóc nhà Nhiếp gia. Điểm này, Tần Chính Dân vẫn là có thể nhìn ra được. Cho nên, lúc này đây, Tần Chính Dân mới tự mình đến nhà, cũng dẫn theo một phần đại lễ này tới đưa cho Nhiếp Quốc Uy. Trầm tư một hồi, Nhiếp Quốc Uy mới chậm rãi nói: - Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí bí thư Tần. Vụ án của Diêu Lâm Sơn, chẳng qua chỉ là một vụ án đặc thù mà thôi. Đây là do cá nhân hắn tự tha hóa, tự sa đọa, không có liên quan gì tới vấn đề giáo dục của Đảng. Tôi thấy, vụ án này, cũng có thể chuyển giao cho cơ quan kiểm sát đưa ra công tố được rồi. Nhiếp Quốc Uy cũng không nhận lời nói lứa của Tần Chính Dân. Nhưng, Tần Chính Dân lại là cười gật đầu, đồng ý nói: - Ừm, tôi cũng có ý này. Chủ tịch Quốc Uy coi như là nghĩ tới cùng một hướng với tôi đi. Trong quan trường, giải câu đố là một loại phương thức được hoan nghênh nhiều nhất. Đừng nhìn lời nói của hai người trước sau không đáp lẫn nhau, nhưng, ý tứ cũng là nói rõ ràng. Tần Chính Dân ném cái vị trí của Diêu Lâm Sơn ra cho Nhiếp Quốc Uy. Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Quốc Uy tự nhiên là không có người lựa chọn thích hợp, Nhiếp Quốc Uy nhả ra, muốn chuyển giao Diêu Lâm Sơn cho bên cơ quan kiểm sát, ý tứ cũng là rất rõ ràng rồi. Đồng ý với đề nghị của Tần Chính Dân, vụ án này, dừng ở đây, không hề liên lụy bất cứ kẻ nào. Như vậy, chức vụ này về sau, nhất định là của Nhiếp Quốc Uy, Tần Chính Dân tuyệt đối là sẽ không đổi ý. Nếu ở trong quan trường, ngay cả chút danh dự này đều không có, Tần Chính Dân cũng không có khả năng đi đến cái vị trí hiện tại này. Nói tới đây, chuyện này coi như là giải quyết xong. Tần Chính Dân cũng yên tâm đứng lên, cười nói: - Chủ tịch Quốc Uy, tôi bên kia còn có một số việc, tôi liền cáo từ trước rồi. Tiễn Tần Chính Dân đi rồi, Nhiếp Quốc Uy cũng xử lý vài cái văn kiện. Nhìn qua số liệu trong văn bản mà cấp dưới đưa lên xong, Nhiếp Quốc Uy liền cố ý chạy về nhà một chuyến, bởi vì, mấy người Nhiếp Chấn Bang phải quay về thủ đô. Lúc này đây, Nhiếp Quốc Uy muốn tự mình xuống bếp, xem như một buổi chiêu đãi long trọng. Giờ phút này, ở trong căn nhà số 2 của khu nhà Tỉnh ủy Chính phủ, coi như là âm thịnh dương suy rất rõ ràng rồi. Sau khi cơm nước xong xuôi, cha con Nhiếp Quốc Uy và Nhiếp Chấn Bang cũng là trốn được vào thư phòng, việc dọn dẹp, rửa bát, Diệp Thục Nhàn muốn làm, nhưng cũng là để cho Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyệt đoạt đi rồi. Đối mặt mẹ chồng tương lai, chút tự giác cùng với biểu hiện ấy, hai cô vẫn là phải có. Trong thư phòng, sau khi Nhiếp Chấn Bang pha một bình trà Minh Tiền Long Tỉnh cho Nhiếp Quốc Uy và chính mình xong, lập tức cũng mở miệng nói: - Cha, có một chuyện con muốn thảo luận với cha một chút. Chuyện này cha có thể bàn bạc với bác Cả. Nếu cả hai có thể xử lý, vậy cũng đừng đi làm phiền ông nội rồi. Nghe Nhiếp Chấn Bang thận trọng như vậy, Nhiếp Quốc Uy hơi hơi sửng sốt, lập tức nói: - Chấn Bang, chuyện gì mà lại cẩn trọng như vậy? Nhiếp Chấn Bang lập tức liền nói: - Cha, tỉnh Giang Bắc cha có biết sao? Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang liền kể lại một lần chuyện của Chủ tịch tỉnh Giang Bắc, Ninh Thủ Thường, sau đó lại nói tiếp: - Cha, một cán bộ cấp tỉnh, hơn nữa, Ninh Thủ Thường người này, tuổi tác mới vừa tới, ở bên trong cấp tỉnh bộ, xem như là một nhân vật còn trẻ, khỏe mạnh. Nếu người như vậy nhét vào Nhiếp gia chúng ta, đối với hiện giờ chính phủ bên này của Nhiếp gia cũng là một cái xúc tiến rất lớn. Cha ngẫm lại thử, phía Bắc có Bí thư Lương, phía Nam có Chủ tịch Quách, giờ lại có thêm Ninh Thủ Thường và cha, Nhiếp hệ liền chiếm lấy bốn chức vụ cao cấp tỉnh của bốn tỉnh thành. Cái này đối với chúng ta, là một lợi thế rất tốt. Nhiếp Quốc Uy giờ phút này cũng gật đầu, liền nói: - Chấn Bang, Ninh Thủ Thường bên này, cha sẽ đích thân đi liên lạc với ông ta một chuyến. Bên phía ông nội, cha cũng sẽ đích thân đi nói một câu. Tuy nhiên, cái mà con muốn nói cũng không phải là cái này đi? Vào lúc này, Nhiếp Chấn Bang nhưng thật ra rất hài lòng lời nói của ông bố mình. Cái chức vụ cấp tỉnh này đảm nhiệm lấy xong, năng lực của Nhiếp Quốc Uy nhưng thật ra lại tăng lên rồi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói: - Cha, ý của con là, xem thử có thể hay không từ bên trong Nhiếp hệ, xếp một ứng cử viên cấp Thứ trưởng đến Giang Bắc nhậm chứ. Ứng cử viên mà con vừa ý là cha của Lưu Côn. Như vậy thì, có thể hô ứng lẫn nhau với Ninh Thủ Thường. Cái này sẽ có trợ giúp rất lẫn cho việc đứng vững gót chân ở tỉnh Giang Bắc của ông ta. Mặt khác, nói như vậy, con cũng có thể thông qua Ninh Thủ Thường để làm chệch hướng của Lý Quốc Hoa. Cha, con có dự cảm rằng, Lý Quốc Hoa chính là chướng ngại lớn nhất sau này của con. Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang như vậy, Nhiếp Quốc Uy cũng ngây ngẩn cả người. Người khác đó là đi một bước xem ba bước, nhưng đứa con trai của ông lại còn hay hơn, nhìn đến tận mười bước. Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Quốc Uy lắc đầu nói: - Cha của Lưu Côn, có chút không thích hợp. Hiện giờ, ông ấy đã là cấp Bộ trưởng rồi, nếu điều xuống tới Giang Bắc, cũng không dễ để bố trí. Tuy vậy, con cứ yên tâm, ứng cử viên này, cha sẽ thương lượng một chút với bác Cả. Cắm người đi vào, cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Chiếm được sự tán thành của Nhiếp Quốc Uy, Nhiếp Chấn Bang coi như là yên tâm. Cứ như vậy, về sau, Lý Quốc Hoa chủ sợ cũng sẽ không nhẹ nhàng được như bây giờ rồi. Yêu cầu của mình rất thấp, không cần phải tạo cho Lý Quốc Hoa bao nhiêu đả kích, chỉ cần, Lý Quốc Hoa không gây chuyện xấu cho mình, thế này là đến nơi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói: - Cha, đi ra cũng bốn, năm ngày rồi, con cũng chuẩn bị trở về thủ đô. Nhìn xem chuyện văn kiện phê chuẩn như thế nào xong, sau khi cầm được phê duyệt của sân bây Khố Lê rồi, con liền trở về Tây Bắc luôn. Nhìn đứa con, Nhiếp Quốc Uy cũng có chút xúc động. Từ lần đầu tiên sau khi biết được mình còn có một đưa con trai xong, Nhiếp Quốc Uy ban đầu là thấy kinh ngạc cùng nghi ngờ. Bởi vì, Nhiếp Quốc Uy rất khó có thể tin rằng, chính mình khi còn trẻ, chỉ một lần xung động, liền để lại một đứa con trai. Nhưng, đối mặt với sự thật đanh thép này, Nhiếp Quốc Uy không thể không thừa nhận rằng, đây là sự thật. Sau đấy, những hành động liên tiếp của Nhiếp Chấn Bang, chẳng những làm cho mình từng bước thăng chức, càng giúp cho Nhiếp gia tiếp tục sự huy hoàng. Đối với Nhiếp Chấn Bang, đứa con trai này, Nhiếp Quốc Uy cũng rất ít lấy thái độ bề trên để đối xử. Ở trong con đường chính trị, đứa con so với chính mình xuất sắc hơn nhiều lắm, thiên phú cũng cao hơn rất nhiều. Nhiếp Quốc Uy tự nhiên sẽ không vẽ rắn thêm chân ở trong loại chuyện này. Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Quốc Uy mới chậm rãi nói: - Chấn Bang, trong chuyện hôn sự, con suy tính như thế nào? Hiện giờ, con đã là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở rồi. Vấn đề hôn nhân, cũng tới giai đoạn suy tính tất yếu rồi. Mặc kệ cho tuổi của con như thế nào thì, hôn nhân ra sao cũng là một nhân tố quan trọng quyết định việc thăng tiến của con. Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Chuyện này, ông cụ đã sớm thương nghị qua với chính mình, Nhiếp Quốc Uy nói như vậy, coi như là thừa thãi rồi. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng là cảm nhận được sự yêu thương của Nhiếp Quốc Uy từ trong đó. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói: - Cha, chuyện này, ông nội cũng đã nhắc tới qua với con rồi. Ý của ông là, hiện giờ con mới đang nằm trong giai đoạn tuổi tác bị suy xét, ít nhất trong ba năm này, chắc chắn là sẽ không có cách nào thăng chức được. Con cam đoan, ba năm, trong vòng ba năm, sẽ giải quyết xong xuôi vấn đề hôn nhân. Nhiếp Quốc Uy nghe lời hứa của Nhiếp Chấn Bang, cũng mỉm cười, rất là hài lòng mà gật đầu. Một cấp Phó giám đốc sở tuổi trẻ, Nhiếp Chấn Bang đã phá vỡ kỷ lục ghi lại. Dựa theo xu thế này tiếp tục, Nhiếp Chấn Bang chỉ sợ còn phải phá kỷ lục nữa, mà đây là con trai của mình. Nhiếp Quốc Uy cũng có một sự kiêu ngạo, lập tức gật đầu nói: - Cha cũng chỉ là nói chuyện mà thôi, năng lực của con, cha rất hiểu, khả năng thăng chức cũng không quá lớn rồi. Hiện giờ, cha chỉ đợi sau khi về hưu rồi trông cháu cho con. Đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải lên đường. Trên đường lái xe cẩn thận một chút. Từ Trang thị tới thủ đô, toàn bộ hành trình, gần 300 cây số. Sáng sớm hôm sau, mấy người Nhiếp Chấn Bang đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho việc lên đường. Lúc này đây, Nhiếp Tử Ngư cũng muốn đi theo về thủ đô. Cô nàng này, hiện giờ lại dán lấy cùng một chỗ với Dương An Na. Cũng may xe khá lớn, ghế đằng sau ngồi ba người cũng không quá chật. Hơn bốn tiếng đồng hồ, xe chạy tới thủ đô. Nhiếp Chấn Bang cũng liền lái xe chạy thẳng tới câu lạc bộ Vương Triều. Vừa mới trở về thủ đô, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang liền bận rộn liên tục. Này đó các con cháu thế gia của thủ đô, tin tức đều vô cùng linh thông. Một người biết, vậy chính là toàn bộ đều sẽ biết. Đầu tiên, điện thoại của Lưu Côn liền gọi tới: - Tam ca, quá không phúc hậu rồi. Có chuyện tốt như vậy, thế nhưng lại không thông báo cho chúng tôi một tiếng để đi trợ uy. Tối nay, ở Đại Đường bên này, anh tới làm ông chủ đấy. Có chuyện tốt muốn nói cho anh. Chuyện tốt? Nhiếp Chấn Bang cũng ngây ngẩn, chuyện gì mà tốt? Thằng nhóc này, hiện giờ đều dám thừa nước đục thả câu với cả mình rồi. Vừa tắt điện thoại, điện thoại lại đổ chuông, mới vừa ấn nghê, giọng của Dương An Bang liền truyền tới: - Lão Tam, thằng nhóc mi, chuyện lớn như vậy, không ngờ cũng không cho anh đây biết. Ở địa bàn của anh mà lại xảy ra chuyện rồi, làm cho anh đây bị ông bố phê phán độc địa một hồi. Thằng nhóc này giỏi, không ngờ cũng không đem ông anh vợ cùng với chị dâu này để vào mắt nữa rồi. Nhiếp Chấn Bang cũng cười thành tiếng tới: - Nhị ca, làm sao mà tôi đây mới vừa về liền nghe đến, toàn bộ đều là lên án một cách công khai vậy. Được rồi, em nhận tội, em phục rồi. Hôm nay, ngay ở Đại Đường của anh bên kia, tôi mở tiệc cơ động, thế này được chưa? Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Dương An Bang liền cười ha hả, lập tức, Dương An Bang cũng nói: - Coi như thằng nhóc mi thức thời. Xét thấy thái độ nhận lỗi của thằng nhóc mi thành khẩn, anh đây cũng không thừa nước đục thả câu nữa. Cái đám công văn phê duyệt của chú, anh đã lấy được giúp chú rồi. Những lời này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang phải kinh ngạc cả lên. Thật không ngờ, công văn phê chuẩn đã có được rồi. Xem ra, là Dương An Bang ra tay đây mà. Hơn nữa, tên nhóc Lưu Côn này còn thần thần bí bí, nói cái gì mà chuyện tốt, xem ra, chính là để chỉ chuyện công văn phê chuẩn sân bay Khố Lê. Tuy nhiên, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, chuyện này, thật đúng là cũng coi như một chuyện lớn cùng với chuyện vui rồi. Có sân bay, đây là giúp cho thành phố Tân Lê cùng với Bá Châu được lắp thêm đôi cánh để bay vút lên rồi.