Chương 510: Bị phủ quyết.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:12

Trần Nhân Thanh gần đây rất căm tức, sau khi vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải bị cho ra ánh sáng, Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến cũng phải chịu trách nhiệm và trọng trách không nhỏ. Tỉnh Phúc Kiến, phong vân rung chuyển, những người khác nhẹ nhàng vượt qua cửa ải. Duy chỉ có một mình nhân vật số một Tỉnh ủy là mình lại mất đi tiền đồ, không thể không nói, đây là một điều châm chọc rất lớn đối với mình. Mấy vị quan lớn Tỉnh ủy, Cổ Dân Phú đi rồi, thăng chức đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật trung ương, danh hiệu Uỷ viên bộ chính trị. Rõ ràng đây là để quá độ cho đại hội tháng 10 tới. Sau đó, Cổ Dân Phú nhất định sẽ tiến vào Uỷ viên thường vụ, một trong cửu đỉnh, quản Uỷ ban Kỷ luật trung ương. Đây là điều vinh quang cỡ nào chứ. Làm quan, tới bậc quan lớn cấp tỉnh bộ, chẳng phải chỉ mong được như này sao? Lại nhìn Kiều Dịch Nhân xem, cũng từ thiếp lên làm vợ, trở thành cán bộ cấp Bộ trưởng. Cán bộ hơn 40 tuổi cấp Bộ trưởng, có thể thấy tiền đồ tương lai thênh thang. Thậm chí, ngay cả Bí thư Thành ủy Mân Châu, Lý Thái Thạch cũng có được không ít ưu đãi, trở thành Bí thư Thành ủy Vọng Hải, làm Uỷ viên dự khuyết trung ương. Cấp này so với Uỷ viên trung ương, nhân viên trong Đảng như mình, đã là sự lại gần vô hạn. Ngồi xuống, Trần Nhân Thanh nhìn quanh một lượt các ủy viên, lập tức nói: - Họp thôi, trước khi họp, mọi người vỗ tay hoan nghênh, Phó bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức, đồng chí Dịch Minh Dương. Trước đây là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Sở Nam, Phó chủ tịch tỉnh, có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú. Lần này, điều tới tỉnh Phúc Kiến, đã chứng minh sự ủng hộ và coi trọng của trung ương đối với công tác tỉnh ta, mời đồng chí Dịch Minh Dương phát biểu. Dịch Minh Dương chừng 50 tuổi, bên trong cán bộ cấp bộ tỉnh, tuyệt đối là người khỏe mạnh trẻ trung. Dịch Minh Dương là cán bộ sinh ra và lớn lên ở tỉnh Sở Nam. Có thể đi lên từ địa phương, tới cấp hiện tại là điều rất không dễ dàng. Đây là lần đầu tiên Dịch Minh Dương đi khỏi Sở Nam, thần sắc có vẻ rất điềm đạm, bình ổn. Dáng người cũng có đặc điểm của người bản địa Sở Nam, lông mày rất đậm, môi hơi dày, cả người toát lên vẻ thành khẩn, cao chừng 1m68 nhưng dáng người nhìn rất khí thế, ánh mắt rất nhiệt tình, có một loại khí khái toát ra từ bên trong. Trong nước có một câu nói để hình dung người Sở Nam, chăm chỉ, kiên trì, đột phá. Câu này thể hiện rất rõ đặc điểm tính cách của người Sở Nam. Không khí phòng họp có chút lạ lùng. Đối với việc Dịch Minh Dương tới, biểu thị sự hoan nghênh là việc một Bí thư Thành ủy, người đứng đầu bộ máy thường ủy nên làm. Nhưng chỉ cần thể hiện chút nhiệt tình mang tính lễ tiết là được rồi. Giới thiệu khua chiêng gõ trống như Trần Nhân Thanh, dùng một câu khái quát chính là, có vẻ hơi quá nhiệt tình. Khóe miệng Kiều Dịch Nhân lộ ra một đường cong. Trần Nhân Thanh đang tính toán điều gì? Mượn cơ hội này, lôi kéo quan hệ đối với Dịch Minh Dương để chống lại mình. Rất rõ ràng, điều này không đúng lắm. Trước tiên không nói tới chuyện mình có thứ gì khiến gã phải ngăn chặn hay không. Cho dù có, chỉ e, Dịch Minh Dương cũng không dễ dàng phối hợp với Trần Nhân Thanh như vậy. Đến cấp độ này, nên chọn thái độ hợp tác với nhau, ai dựa vào ai, cũng không có quy định gì rõ ràng. Lúc này Dịch Minh Dương cũng ngẩng đầu mỉm cười: - Cảm ơn toàn thể các đồng chí, cảm ơn Bí thư Trần, dành cho tôi sự đánh giá cao như vậy. Lần này, có may mắn tới Phúc Kiến công tác, có thể nói là rất bất ngờ. Tỉnh Phúc Kiến là tỉnh có kinh tế mạnh nổi tiếng trong cả nước, khác với tỉnh đất liền như Sở Nam, tôi còn có nhiều điểm cần phải đẩy mạnh học tập, khắc sâu nhận thức. Sau này hy vọng các vị đồng nghiệp vui lòng chỉ giáo, trợ giúp nhiều hơn mới được. Vừa nghe vậy, khóe miệng Kiều Dịch Nhân lộ ra một đường cong, quả thế, lời nói của Dịch Minh Dương thật quá cẩn thận, chú ý tới từng thành viên bộ máy ủy viên thường vụ, có thể nói tất cả đều vui vẻ. Trần Nhân Thanh lúc này cũng nói thêm: - Họp thôi, lần này chủ đề thảo luận là vấn đề nhân sự thành phố Vọng Hải, sau sự kiện vụ án buôn lậu tập đoàn Á Hải, liên tiếp có bốn lãnh đạo bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy ngã ngựa. Đây là một vụ bên bối, là tiếng xấu của tỉnh Phúc Kiến chúng ta, người như vậy, không đáng được gọi là Đảng viên. Hiện giờ, bên phía thành phố Vọng Hải, công tác Thành ủy, tạm thời do đồng chí Lý Thái Thạch chủ trì. Thành ủy trống một ghế Phó bí thư chuyên trách, một Chủ tịch thành phố, một Phó chủ tịch thường ủy, và một trưởng ban thư ký. Hôm nay, mục đích thảo luận chính là định ra ứng cử viên cho ghế Phó chủ tịch, Trưởng ban thư ký, Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, báo lên Trung ương quyết định. Nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ. Thành phố Vọng Hải là lá cờ đầu về xây dựng kinh tế và cải cách mở cửa của tỉnh ta. Sự phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải liên quan tới sự phát triển của toàn tỉnh. Mọi người phải giữ tinh thần và thái độ có trách nhiệm với thành phố Vọng Hải, có trách nhiệm với tỉnh Phúc Kiến, suy nghĩ cho nhân dân. Đảng ta trước nay luôn để cao tập trung dân chủ, nếu đã là dân chủ, đương nhiên tự do ngôn luận, mọi người có thể đề bạt đồng chí thích hợp. Đồng chí Thái Thạch, anh là Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, lần điều chỉnh nhân sự này, liên quan tới sự phát triển trong tương lai của thành phố Vọng Hải, anh nói cách nhìn của mình xem. Lý Thái Thạch bị chỉ đích danh, lập tức giật mình. Trong thể chế, ngày thường phải chú ý khiêm nhường cẩn thận, nhưng thời điểm nên tranh giành mà không tranh giành, sẽ khiến cho người khác có cảm giác dễ bắt nạt, điều này giống như một câu người ta hay truyền miệng, "tranh, lúc nào cũng phải tranh, trong thể chế, chính là một quá trình cạnh tranh, có cạnh tranh lành mạnh, có cạnh tranh không lành mạnh. Chỗ dựa vững chắc, đó chính là cơ sở và sự đảm bảo cho cạnh tranh." Dưới thế cục này, Lý Thái Thạch nhất định phải tranh giành. Lập tức Lý Thái Thạch chậm rãi nói: - Về vấn đề sắp xếp và điều chỉnh nhân sự ở thành phố Vọng Hải, phía thành phố cũng đã mở một cuộc họp bàn về vấn đề này. Thảo luận một hồi, về vấn đề sắp xếp ứng viên cho chức Phó bí thư Thành ủy, thành phố đề cử đồng chí Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Tề Tư Nguyên đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy, đề cử đồng chí Lưu Cao Hoa Phó chủ tịch thành phố Mân Châu, điều chuyển tới thành phố Vọng Hải, giữ chức Phó chủ tịch phân quản công nghiệp, gia nhập bộ máy Uỷ viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải. Ngoài ra, đề cử đồng chí Dịch Sướng hiện là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Vọng Hải đảm nhiệm Trưởng ban thư ký. Vị trí Chủ nhiệm còn thiếu của Uỷ ban Kỷ luật thành phố, đề cử đồng chí Cao Vệ, Phó chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật tiếp nhận. Trong vụ án buôn lậu tập đoàn Á Hải lần này, biểu hiện của đồng chí Cao Vệ rất nổi bật, năng lực công tác cũng được Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật trung ương, đồng chí Lưu Uy khẳng định. Chức vụ này, tôi tin tưởng có khả năng đảm nhiệm. Dừng một chút, Lý Thái Thạch tiếp tục: - Về phần ứng viên cho chức Chủ tịch thành phố, tôi đề cử đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Tuy vẫn còn trẻ, nhưng điều kiện về các phương diện đều đạt quy định cất nhắc. Hơn nữa đồng chí Nhiếp Chấn Bang làm kinh tế rất xuất sắc, mô thức Tân Lê, phát triển Lương Khê đều là bút tích của đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Hiện tại ở thành phố Vọng Hải, rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, tôi đề nghị đề đồng chí Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố. Về phần ghế Phó chủ tịch thường vụ trống tồi đệ nghệ để đồng chí Phó chủ tịch Lý Tường Thiên đảm nhiệm. Vừa nghe vậy, các ủy viên thường vụ khác mặt đều biến sắc. Lý Thái Thạch này cũng quá bạo gan, đúng là việc nhân đức không nhường ai. Toàn bộ cuộc điều chỉnh của thành phố Vọng Hải, các chức vụ cần đề cử lên tới 6 cán bộ, toàn bộ đều cất nhắc từ thành phố Vọng Hải. đây chẳng phải sẽ khiến những ủy viên thường vụ khác phải ăn không khí sao? Trong thể chế, quan trường, cần phải chú ý cân bằng, lợi ích đưa ra phải đồng đều. Hiện tại, Lý Thái Thạch nói vậy sẽ là chọc giận không ít ủy viên thường vụ khác. Trong số những người được đề cử, Lưu Cao Hoa không thể động, ai cũng biết, đây là tâm phúc dòng chính của Lý Thái Thách trong thời gian giữ chức ở thành phố Mân Châu. Lần này đề bạt tới thành phố Vọng Hải, chắc chắn sẽ phát triển hơn so với Mân Châu. Ngoài ra, chức vụ của Dịch Sương cũng không phải động, Trưởng ban thư ký THành ủy, nói thì hay, mang danh hiệu ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng có cấp bậc, thực tế, chính là quản gia của Thành ủy. Nếu không cùng chí hướng với Bí thư Thành ủy, chắc chắn sẽ không được sống những ngày yên bình. Ngoài ra, vị trí Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố, có thể tặng cho Tề Tư Nguyên, người này có công lao rất lớn trong vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải, không dành cho anh ta ưu đãi, thì không thể được. Đây là việc tính toán trong lòng của không ít ủy viên Tỉnh ủy, sau một hồi im lặng, Phó chủ tịch thường tịch tỉnh, Lâm Hậu Vinh chậm rãi mở miệng nói: - Những người đồng chí Thái Thạch đề cử, phần lớn tôi đều đồng ý, tuy nhiên, việc đồng chí Cao Vệ đảm nhiệm Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật thành phố Vọng Hải, đồng chí Nhiếp Chấn Bang giữa chức Chủ tịch thành phố, tôi lại có cách nhìn khác. Thấy Lâm Hậu Vinh nói, Trần Nhân Thanh mặt không chút cảm xúc, trong ánh mặt có vẻ thản nhiên. Lần này, Lâm Hậu Vinh vốn có hy vọng rất lớn tiến thêm một bước, đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, thật không ngờ, lực lượng mới của Kiều Dịch Nhân xuất hiện, nổi bật nhờ vào vụ án buôn lậu tập đoàn Á Hải, chiếm tiên cơ này. Điều này cũng thôi đi, chỉ là một Phó bí thư chuyên trách thôi mà. Nhưng, tiếp theo, tỉnh Sở Nam điều động một người tới, như vậy, Lâm Hậu Vinh trở thành người hận vụ án Á Hải chỉ kém Trần Nhân Thanh. Nhiếp Chấn Bang và Cao Vệ là chủ lực vụ án lần này, Lâm Hậu Vinh có thể đồng ý mới là chuyện lạ. Dừng một chút, Lâm Hậu Vinh mở miệng: - Đầu tiên, đồng chí Cao Vệ, mới thăng nhiệm cán bộ cấp Phó giám đốc sở chưa tới một năm, rõ ràng chưa phù hợp quy định. Tôi thấy đồng chí Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố Mân Tây rất được. Câu này vừa nói ra khỏi miệng, Kiều Dịch Nhân biến sắc, Tương Hoa Quang là bộ hạ dòng chính của Đinh Gia Thụ Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, từng là thư ký của Đinh Gia Thụ. Lâm Hậu Vinh hại người không lợi mình, đây là đang lôi kéo quan hệ. Tương Quang Hoa là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố Mân Tây, chỉ là cấp Phó giám đốc sở, điều tới thành phố Vọng Hải, đây coi như thăng chắc. Đinh Gia Thụ chẳng có lý do nào từ chối. Tuy nhiên, Kiều Dịch Nhân cũng không có cách nào. Lý lịch kinh nghiệm của Cao Vệ không đủ, nếu không ai phản đối, thì có thể được đề bạt đặc biệt, nhưng lúc này, chỉ có thể là lão Cao gia tự mình phải đau đầu. Quả nhiên, sự việc đề cử Cao Vệ ngay lập tức bị phủ quyết, cuối cùng, Lâm Hậu Vinh lại nói: - Về phần đồng chí Nhiếp Chấn Bang, tôi thấy vẫn hơi trẻ. Đối với Nhiếp Chấn Bang, Lâm Hậu Vinh căn bản không thể bắt bẻ. Hiện tại cũng chỉ có thể lấy tuổi làm văn. Cán bộ cấp Thứ trưởng chưa tới 30 tuổi, lại là cán bộ lãnh đạo Đảng địa phương, thật có chút hãi hùng. Kiều Dịch Nhân đang định nói, Trần Nhân Thanh lúc này đột nhiên nói: - Ý kiến của đồng chí Hậu Vinh tôi thấy rất đúng, rất có trách nhiệm. Tôi thấy đồng chí Nhiếp Chấn Bang vẫn cần phải rèn luyện thêm. Những lời này đồng nghĩa với việc bác bỏ.