Nghe qua lời của Hoàng Tuấn Sơn, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười một tiếng, cái gì mà có chuyện cần báo cáo, chẳng qua là giả vờ mượn cớ mà thôi. Trong thời gian mấy tháng mình tới thành phố Lương Khê này, cũng chưa từng thấy Hoàng Tuấn Sơn tìm mình báo cáo công việc, huống chi chính mình lại là nhân vật số một của chính quyền thành phố. Hoàng Tuấn Sơn là Trưởng ban tổ chức Thành ủy, luận quyền thế, Hoàng Tuấn Sơn trông coi toàn bộ việc khảo sát và bổ nhiệm các cán bộ thành phố lên chức. Có thể nói là trong tay có quyền lớn, ngày bình thường Hoàng Tuấn Sơn chỉ còn kém chút không vênh mặt lên trời ấy chứ.
Cái gọi là không có việc gì mà đột nhiên ân cần, không phải là kẻ gian thì cũng là kẻ trộm. Hoàng Tuấn Sơn nói như vậy, hạ thấp thái độ như vậy rõ ràng là đến vì vụ án của nhà máy dệt số một. Trong lòng hắn càng thêm chắc chắn, chỉ sợ lần này Hoàng Tuấn Sơn bị Ngô Ái Quân liên lụy không ít.
Tuy nhiên, biểu cảm của Nhiếp Chấn Bang cũng không chút nào thay đổi, mỉm cười nói:
- Ừm, buổi chiểu tôi còn muốn đi xem nhà máy dệt may số hai, tổ chức một buổi nói chuyện với công nhân viên ngay tại chỗ, lắng nghe ý kiến của công nhân viên chức về việc tổ chức và thành lập của tập đoàn dệt may. Còn bây giờ thì thật ra cũng rảnh không có chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Tuấn Sơn đến văn phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, không giống như phòng làm việc của Phạm Thường Thắng được trang hoàng theo phong cách cổ xưa một cách xa hoa, văn phòng của Nhiếp Chấn Bang vô cùng giản dị, ngăn nắp, thậm chí không thể dùng từ giản dị mà phải dùng từ đơn giản để hình dung.
- Trưởng ban Hoàng, uống trà hay nước lọc?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng biểu hiện hết sức nhiệt tình, đây cũng là một sách lược của Nhiếp Chấn Bang. Nếu biểu hiện ra quá lãnh đạm, tỏ thái độ tách biệt, xa lạ quá mức, chỉ sợ Hoàng Tuấn Sơn sẽ quay đầu đi luôn. Dù sao quan hệ giữa hai người, nếu không có cái chuyện hiện tại này thì chắc chắn sẽ không có gì liên quan với nhau cả.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt của Hoàng Tuấn Sơn cũng lộ ra vẻ tươi cười. Loại thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Hoàng Tuấn Sơn rất an tâm, lập tức, Hoàng Tuấn Sơn có vẻ rất tự nhiên, tùy ý gật đầu nói:
- Uống trà được rồi, tôi đã sớm nghe nói chỗ của Chủ tịch Nhiếp có không ít trà ngon.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, với quan hệ và bối cảnh của Nhiếp gia, không nhắc tới ông cụ, chỉ riêng cha mình và bác cả cũng đều có một định mức cung nhất định, lại thêm Dương An Na và Đổng Uyển thỉnh thoảng cũng đem trà từ nhà sang, nói chỗ mình có trà ngon quả thật cũng không phải chỉ là mạnh miệng.
Rót cho Hoàng Tuấn Sơn một chén trà búp Minh Tiền Long Tỉnh, toàn bộ hành động đều là tự tay Nhiếp Chấn Bang làm, đương nhiên cũng thể hiện được chút thành ý bên trong của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng thái độ này của Nhiếp Chấn Bang lại khiến Hoàng Tuấn Sơn hết sức kinh ngạc.
- Trà thì trà ngon, bộ đồ dùng trà cũng là loại ấm tử sa thượng đẳng từ thành phố Tư Sa của chúng ta. Chỉ tiếc một điều, nước để pha trà có chút bình thường rồi.
Nhiếp Chấn Bang ngồi ở bên cạnh mỉm cười rồi nói. Nhìn Hoàng Tuấn Sơn, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Trưởng ban Hoàng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Nếu thật là cứ hàn huyên như vậy tiếp thì, Nhiếp Chấn Bang rất rõ năng lực giao lưu của đám cán bộ trong nước, chỉ riêng nói những lời chẳng có ý nghĩa và giá trị gì cũng có thể nói cả một ngày. Cứ ứng đối kiểu dối trá như vậy với Hoàng Tuấn Sơn, còn không bằng đi thẳng vào vấn đề, giữa hai người cũng chẳng có nhiều khách sáo như vậy.
Quả nhiên, nghe được lời Nhiếp Chấn Bang vừa nói, trên mặt Hoàng Tuấn Sơn cũng lộ vẻ lung túng. Điều chỉnh lại tâm trạng một cái, Hoàng Tuấn Sơn mới chậm rãi mở miệng:
- Chủ tịch Nhiếp, lần này qua đây, chủ yếu là muốn bàn luận với anh một chút về chuyện ứng cử vị trí Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố. Mặt khác, lần này về vấn đề ứng cử viên cho chức Chủ tịch Ủy ban nhân dân quận của quận Khê Sơn, không biết Chủ tịch anh có thấy ai thích hợp không?
Hoàng Tuấn Sơn trực tiếp đưa ra hai vị trí bổ nhiệm nhân sự, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, trong lòng cũng mỉm cười, xem ra Hoàng Tuấn Sơn lần này cũng là bất kể cái giá nào rồi. Phải nói thêm, Hoàng Tuấn Sơn tuy nói là Trưởng ban Tổ chức, nhưng ở thành phố Lương Khê, những cái chức vụ đó, đều là phải thông báo với Phạm Thường Thắng. Hiện giờ, Hoàng Tuấn Sơn có thể đưa ra hai chức vị này, sau đó khẳng định sẽ rơi vào sự để ý của Phạm Thường Thắng, thậm chí là sẽ bị chèn ép. Nhưng điều này so với chức quan mà Hoàng Tuấn Sơn đang đảm nhiệm, cũng chẳng đáng gì.
Một vị trí Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố, một vị trí chủ tịch Ủy ban nhân dân quận Khê Sơn, đây đều là các chức vị quan trọng cả. Còn những chức vụ quan trọng hơn, ví dụ như Cục trưởng cục Tài chính, Hoàng Tuấn Sơn cũng không dám lấy ra nữa, đây chính là chuyện đã chạm đến điểm mấu chốt trong của Phạm Thường Thắng. Hoàng Tuấn Sơn không ngốc, đương nhiên sẽ không vì nịnh bợ bên này mà lại đắc tội với Phạm Thường Thắng, nói ra những lời như vậy thì chỉ còn một con đường chết.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Trưởng ban Hoàng, ứng viên cho chức Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố, theo tôi thấy tốt nhất nên để cục Công an thành phố tự đề cử ra. Cục Công an thành phố là đơn vị gồm hai cấp quản lý, ý kiến của cá nhân tôi là, Thành ủy cũng phải cần suy xét đầy đủ đến ý kiến của bộ máy Đảng ủy cục Công an thành phố, như vậy mới có lợi cho bộ máy đoàn kết và ổn định lòng dân. Về chức vụ Chủ tịch quận của Khê Sơn, tôi cảm thấy, cục trưởng cục Thủy lợi Hùng Vĩ Đồng khá thích hợp đấy.
Hoàng Tuấn Sơn gật gật đầu, trong lòng cũng yên tâm không ít. Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, xem như cũng đáp ứng được điều kiện của mình rồi. Cứ như vậy, Hoàng Tuấn Sơn cũng không sợ Nhiếp Chấn Bang đổi ý, lập tức cũng thong dong bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy cũng không tệ, vậy đi, sau đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần tới, đồng chí La Đại Dương của quận Khê Sơn sẽ lui xuống tuyến sau rồi, tôi thấy có thể giao cho đồng chí Hùng Vĩ Đồng đảm nhiệm.
- Tôi thấy rất tốt. Trưởng ban Hoàng, việc cải tổ của khu nhà máy dệt, tôi đề nghị ban Tổ chức nên quan tâm nhiều hơn một chút. Chuyện ba nhà máy sát nhập, hệ thống cán bộ đột nhiên biến đổi rất nhiều, lần này tổ chức lại, hoàn toàn dựa theo hướng thị trường hóa, là thời điểm để phá bỏ khuôn sáo trước kia rồi. Ở phương diện này ngược lại là anh phải vất cả hơn rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại chuyển qua nói đến chuyện của nhà máy dệt.
Chuyện bên trong thể chế, chính là như vậy. Rõ ràng là một việc rất đơn giản, rất dễ dàng có thể nói trực tiếp, giải quyết nhanh gọn, nhưng đến lúc trao đổi, hai bên bao giờ cũng phải quanh co nói lòng vòng một chút. Có lẽ, có người sẽ cho rằng làm vậy là cố ý khoe khoang, tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cảm nhận được hàm ý chân chính của cái phương thức nói chuyện này. Nói như vậy có thể tạo ra cái cảm giác như là đang hợp tác, nhưng trên thực tế, hóa ra lại không nói gì cả. Đây chính là chỗ hay của cái cách nói chuyện này.
Sau khi Hoàng Tuấn Sơn rời khỏi, buổi chiều hôm đó, lúc Nhiếp Chấn Bang đến nhà máy dệt số hai, mọi công nhân của nhà máy số hai đều đã kích động hết lên. Giám đốc của nhà máy số một bị bắt, đây đối với công nhân viên chức của ba nhà máy vừa sáp nhập mà nói, quả là sự kiện khiến cho lòng người vui sướng, thậm chí, thời điểm mà Nhiếp Chấn Bang ở nhà máy số hai, cũng không ít công nhân ở phía dưới xưởng hô lớn đòi Ủy ban nhân dân thành phố diều tra ban lãnh đạo của nhà máy số hai.
Sau đó trong suốt một thời gian, tiến độ của công tác điều tra và kiểm toán bên nhà máy số một cũng nhanh hơn. Ngô Ái Quân ở bên này sau khi nhìn thấy chiếc valy được mã khóa của nhà mình, lại nhìn thấy tình nhân Lưu Hỉ Mai cũng bị bắt lại rồi, một đạo phòng tuyến trong lòng chớp mắt cũng bị sụp đổ, không ít chuyện của nhà máy dệt số một được chính miệng hắn khai ra.
Trong văn phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, đã ba tháng trôi qua rồi, chỉ còn không đến một tuần là đến cuộc họp đại hội Hội đồng nhân dân và đại hội Mặt trận tổ quốc diễn ra, mà Nhiếp Chấn Bang trong hội nghị lần này, sẽ được quyết định có thể xóa bỏ cái chữ "Quyền" (tạm thời thay thế) này trong chức danh của mình hay không.
Lôi Định Quốc ngồi ở ghế sô pha đối diện, trong tay mang theo một điếu thuốc lá, cả người dựa sâu vào sô pha hít một hơi thuốc. Nhiếp Chấn Bang lúc này đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, càng xem càng cảm thấy ghê người, càng xem càng thấy lửa cháy bùng trong tâm can.
Căn cứ lời khai của Ngô Ái Quân, cùng vời chứng cứ từ việc lục soát từ trong trong lớp tường kép ở nhà của Ngô Ái Quân cho thấy, Ngô Ái Quân này từ lúc vừa mới đảm nhiệm chức vụ giám đốc của nhà máy dệt may số một đã lợi dụng chức cụ của mình, trong các công việc như tiến cử cơ sở cung cấp thiết bị, cơ sở vật chất cho nhà máy, sắp xếp các công nhân viên chức, tổng cộng thu hối lộ không ngờ đã đạt đến hơn bốn triệu ba trăm nghìn nhân dân tệ. Một giàn máy giá thị trường chỉ hơn một triệu, qua tay Ngô Ái Quân mua đã thành giá hai triệu, toàn bộ bộ máy lãnh đạo của nhà máy dệt, từ Xưởng trưởng đến kỹ sư trưởng nhà máy và kế toán trưởng cao cấp, mỗi người đều có phần tham nhũng trong đó. Có thể nói, toàn bộ máy lãnh đạo của nhà máy đều đã mục nát cả rồi.
Mặt khác, căn cứ vào lời khai nhận của Ngô Ái Quân, ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức Hoàng Tuấn Sơn đã thu lấy không ít hối lộ trong việc miễn nhiệm và bổ nhiệm nhân sự của nhà máy dệt may số một trước đây. Thậm chí, bao gồm cả bên hai nhà máy dệt và nhà máy bông, hắn cũng khai ra không ít người.
Một tiếng "Bùm!" thật lớn vang lên, đó là tiếng Nhiếp Chấn Bang đập tay lên mặt bàn. Giờ phút này, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang rất nghiêm túc, giọng điệu có chút tức giận:
- Quả là coi trời bằng vung, thật ngang ngược. Bí thư Định Quốc, tôi tha thiết đề nghị bộ phận ủy ban Kỷ luật, căn cứ vào những điều mà Ngô Ái Quân cung cấp, tiến hành điều tra đối với toàn bộ ban lãnh đạo của nhà máy dệt số một. Mục nát hết rồi, toàn bộ bộ máy đều mục nát hết rồi. Đối với đám sâu mọt chỉ giỏi hút tiền của Nhà nước, uống mồ hôi và máu của nhân dân này, chúng ta tuyệt đối không thể nuông chiều chúng, tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua.
Lời của Nhiếp Chấn Bang kì thật cũng là đúng ý Lôi Định Quốc đang muốn làm. Trong lòng suy nghĩ một chút, Lôi Định Quốc chậm chạp lên tiếng:
- Chủ tịch Nhiếp, nếu dựa theo những cung cấp của Ngô Ái Quân, nếu như tra xét được đó là thật thì chỉ sợ, toàn bộ ban lãnh đạo của tập đoàn dệt may đều sẽ liên lụy tới việc này. Thậm chí, còn bao gồm vài lãnh đạo ở Thành ủy. Đúng vào thời kỳ mấu chốt cải tổ, cổ phần hóa khu dệt may này, làm vậy liệu có gây liên lụy rộng, gây ra đả kích quá lớn không?
Lời của Lôi Định Quốc cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang bĩnh tĩnh một chút. Vụ án này nếu đưa ra ngoài ánh sáng, chẳng những là tin tức lớn của thành phố Lương Khê, thậm chí, về mức độ chấn động, chỉ sợ còn vượt qua cả vụ án lần trước chính tay mình điều tra. Đến lúc đó, chẳng những mặt mũi Tỉnh ủy trở nên khó coi, ngay đến Phạm Thường Thắng và mình cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng ít nhiều.
Chuyện như vậy xảy ra trong thể chế cũng là chuyện thường thấy nhất, đây chính là cái gọi là che đậy điểm yếu. Đôi khi, không phải là do mình muốn che giấu, mà là không thể không che đậy lại. Nếu thật sự vạch trần ra sẽ khiến liên lụy tới phạm vi quá rộng, sẽ có quá nhiều người bị liên lụy tới.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng do dự một chút. Điều tra tiếp, đầu tiên không nhắc tới chuyện mình và Lôi Định Quốc có thể chịu đựng được loại áp lực này hay không, cho dù tiếp nhận được rồi, khiến cho Tỉnh ủy rơi vào thế bị động, đến lúc đó, cũng không thể hái được quả ngọt. Sau một hồi trầm mặc, Nhiếp Chấn Bang cũng kiên định đứng lên, nếu đến một chút kiên trì cũng không có thì mình so với những tay cán bộ bình thường kia cũng có gì khác nhau đâu, lần này thỏa hiệp rồi lại có lần sau, sớm hay muộn chính mình cũng sẽ trở thành một thành viên cùng làm bậy như họ. lập tức, thần sắc Nhiếp Chấn Bang trở nên kiên định, giọng điệu kiên quyết:
- Điều tra! Bí thư Định Quốc, lúc này không phải là lúc để che đậy. Tập đoàn dệt may cải tổ theo hướng cổ phần hóa, nếu không điều tra những con sâu làm rầu nồi canh này, tập đoàn dệt may mãi mãi cũng không thể làm ăn phát đạt được. Phải kiên quyết điều tra tiếp. Mặc kệ liên lụy đến người nào, cấp bậc gì, ý kiến của tôi vẫn là phải điều tra tới cùng, xảy ra việc gì thì để tôi gánh vác.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, bổ sung thêm:
- Lúc này không dùng tới thủ đoạn mạnh mẽ, tuyệt đối không được đâu đấy.
Nhìn dáng vẻ kiên định của Nhiếp Chấn Bang, Lôi Định Quốc cũng dâng lên một cỗ hào khí, gật đầu nói:
- Được, điều tra tiếp, có chuyện gì tôi và cậu sẽ cùng nhau gánh vác.