Chương 485: Việc vặt

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:13

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Nhiếp Quốc Uy đã hiểu được, những lời nói của con trai mình không phải không có mục đích. Nhiều năm qua bản thân từ một Phó vụ trưởng trong Ủy ban trung ương bị giáng xuống thành phố Việt Hải xa xôi nhận chức Chủ tịch thành phố. Rồi sau đó lại bị đẩy đến đặc khu Nam Hải làm Phó bí thư Thành ủy. Sau đó, là chức Chủ tịch thành phố. Rồi sau đó lại chuyển về đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh Yến Bắc. Con đường làm quan của ông đều có bóng dáng của con trai ông phía sau thao túng. Việc này đối với Nhiếp Quốc Uy cũng không thể không thừa nhận là một điều đáng xấu hổ. Bố thăng quan lại phải cần con trai ở phía sau sắp đặt. Thế nhưng Nhiếp Quốc Uy hiểu rất rõ rằng, xét về khả năng nắm vững đại cục chính trị thì con trai của ông cao siêu hơn ông rất nhiều. Đối với Nhiếp Quốc Uy đây chẳng phải là việc xấu gì mà ngược lại ông còn cảm thấy rất tự hào bởi ông có được đứa con trai xuất sắc đến vậy. Hai ngày tiếp theo, cả nhà tụ họp ở Trang Thành. Ngày mồng hai tháng giêng, Nhiếp Chấn Bang còn gọi điện hỏi thăm Vương Á Quang. Ở đầu dây bên kia Vương Á Quang cũng hết sức nhiệt tình, vừa nghe điện thoại cũng đã nói: - Chủ tịch Nhiếp, năm mới vui vẻ nhé. Đây cũng là thể hiện sự thiện trí, cũng thể hiện sự mạnh mẽ cứng rắn của bản thân Nhiếp Chấn Bang. Không cần biết mục đích ở đây là gì nhưng về tổng thể mà nói sự thay đổi này có lợi cho Chấn Bang. Chỉ có như vậy mới có thể khống chế được Thạch Nghị Vũ, chỉ có vậy mới khiến cho tinh thần của Lâm Chính Tinh bất định. Từ đó có thể tìm ra sơ hở của gã. Chấn tĩnh một chút, Nhiếp Chấn Bang cười và nói: - Chủ tịch thành phố, ông định đầu cơ trục lợi hả. Tôi vốn dĩ định gọi cho ông để chúc mừng năm mới vậy mà ông lại nói tranh trước tôi luôn rồi. Một câu nói đùa ấy cũng đủ để xóa nhòa khoảng cách và tăng sự gần gũi giữa hai người, phía bên kia Vương Á Quang cũng cười lớn và nói: - Chấn Bang à, kính già yêu trẻ vốn là truyền thống của Trung Quốc chúng ta. Tôi dù gì cũng lớn tuổi hơn cậu, sao cứ phải tranh giành trước sau với tôi thế. Hai bên thăm hỏi lẫn nhau, rồi lại thảo luận về tình hình phát triển kinh tế và xu thế mới của Vọng Hải trong năm mới. Vương Á Quang rất đỗi vui mừng cười lớn nói: - Chấn Bang à có cậu làm trợ thủ của tôi khiến cho cái chức Chủ tịch thành phố của tôi cũng an nhàn hơn nhiều rồi. Những lời này, Vương Á Quang không có bất kì ý nịnh nọt nào, cũng không phải thể hiện thái độ bất mãn mà đều là những lời nói tự đáy lòng. Điều này trái hẳn với thái độ hống hách của Thạch Nghị Vũ. Bản thân Vương Á Quang xuất thân từ cán bộ học giả. Đối với những người dưới quyền có năng lực ông không tỏ ra ghen ghét mà ngược lại hết lòng ủng hộ, bồi dưỡng. Đây cũng là nhân tố giúp cho kinh tế Vọng Hải phát triển lớn mạnh trong mấy năm trở lại đây. Vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với Vương Á Quang, thì điện thoại của Nhiếp Chấn Bang lại reo lên, đó là mã vùng của Vọng Hải. Lông mày của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nhíu lại. Trong đêm giao thừa như thế này, một số người thân thiết như là Tề Tư Nguyên, Tiêu Thiện Minh, Lý Cư Bằng, lái xe Quách Tam Bảo cùng với Bí thư Quận ủy quận Vọng Hồ Lâm Xuân Noãn đều đã gọi điện thăm hỏi rồi. Phía bên Vương Á Quang vừa mới cúp điện thoại, vậy là ai gọi cho mình nhỉ? Mang theo cảm giác hoài nghi, Chấn Bang nghe điện thoại, đầu dây bên kia một giọng nói vô cùng thân thuộc cất lên: - Sếp Nhiếp, năm mới vui vẻ. Lâm Mặc Hàn không ngờ lại là gã, Lúc đó Nhiếp Chấn Bang cũng nghĩ đến những người khác như: Lưu Á Phu hoặc Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Cố Đống Lương. Hai người kia là hai người có khả năng nhất. Ví dụ như Lưu Á Phu, bản thân là Trưởng ban tổ chức, nhưng lại bị Trương Tổ Tư khống chế. Nói cách khác, ở Vọng Hải này, Lưu Á Phu cũng chỉ là Trưởng ban tổ chức trên danh nghĩa mà thôi. Tất cả mọi quyền hành đều nằm trong tay Trương Tổ Tư, thậm trí quyền hạn của Phó ban thường trực cũng lớn hơn Lưu Á Phu. Và đương nhiên ông ta không can tâm rồi. Ví dụ như Cố Đống Lương, đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Thành ủy, quản lý công việc chính trị pháp luật của cả thành phố, công an, kiểm sát, tư pháp đều thuộc quyền quản lý của ông ta. Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật phải đảm nhiệm cả cục trưởng cục Công an. Mặc dù không kiêm nhiệm chức cục trưởng cục Công an, cũng phải cho người thân tín đảm nhận mới được. Ban đầu, ở thành phố Lương Khê, và thành phố Tân Lê, Trần Nhạc chỉ là Cục trưởng cục Công an, ngay cả Phó chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật cũng chưa làm bao giờ. Đây cũng là một ví dụ điển hình. Cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải rõ ràng không chú ý đến con người Cố Đống Lương. Tục ngữ có câu làm sao có thể để cho người khác ngủ say trên chiếc giường của mình (ý là không muốn ai tranh giành thế lực hoặc lợi ích của mình). Cố Đống Lương nghĩ rằng thay vì đuổi Chu Khánh Quốc thì hợp tác với gã cũng là một cách hay. Thế nhưng giờ phút này không ngờ Lâm Mặc Hàn, một Trưởng ban tuyên giáo có tiếng nói trong thành phố như vậy, lại bớt chút thời gian gọi điện cho mình. Suy tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, tươi cười nói: - Tôi cũng chúc Trưởng ban Lâm năm mới vui vẻ, toàn gia hạnh phúc. Hàn huyên một vài câu, Lâm Mặc Hàn chuyển chủ đề cười nói: - Sếp Nhiếp, theo lý mà nói thì tôi không nên làm phiền vào những ngày đầu năm mới như thế này. Nhưng nói chuyện với ngài một hồi thì tôi lại không thể kìm được và phải nói ra. Sếp Nhiếp ngài là một người tài ba, là viên ngọc minh châu của thành phố, tôi mong ngài hãy giúp đỡ tôi nhiều hơn trong công tác tuyên truyền có được không ạ. Cái tên Lâm Mặc Hàn này không hổ danh là kẻ làm về công tác tuyên truyền, ngôn ngữ, giọng điệu mang đầy màu sắc văn vẻ. Vậy nhưng cái câu cuối của, lại có ý định muốn dựa dẫm vào mình. Công việc của ban tuyên giáo Thành ủy, từ trước tới nay đều do Thành ủy đảm nhiệm. Là một người trong Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang là Phó chủ tịch Thường vụ Chính quyền, hắn chủ yếu quản lý công việc của chính quyền. Lúc này Lâm Mặc Hàn lại bảo Nhiếp Chấn Bang đến chỉ đạo công tác tuyên truyền có chút không phù hợp. Tuy nhiên, trong giờ phút này Nhiếp Chấn Bang nghĩ rằng mình không thể ăn nói hàm hồ được, xin ý kiến chỉ đạo chỉ là giả thôi mà thăm dò mới là mục đích chính. Lúc này, nếu mà từ chối thì không phải là công tác chỉ đạo mà là một ủy viên thường vụ rồi. Đối với công tác tuyên truyền, Nhiếp Chấn Bang cũng thu được một số thành tựu nhất định. Lúc đó cũng nghiêm túc mỉm cười nói: - Trưởng ban Mặc Hàn, anh đã quá khiêm nhường rồi, chỉ đạo gì chứ, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút thì còn được. Những câu vừa rồi đã biểu lộ thái độ của Nhiếp Chấn Bang, đó là nếu anh muốn dựa dẫm, tốt thôi, tôi chấp nhận. Chỉ có điều tôi không thể đối đãi với cấp dưới như đối đãi anh. Mấy lời vừa rồi chẳng khác nào liều thuốc an thần cho Lâm Mặc Hàn. - Trưởng ban Lâm, theo tôi công tác tuyên truyền ở Vọng Hải còn khá bảo thủ, ở mục tin nóng vẫn khá chung chung. Tôi nghĩ, về phía đài truyền hình hoàn toàn có thể xem xét xây dựng chương trình tin tức dân sinh, cũng là một cách để xóa bỏ những mâu thuẫn trong xã hội. Nhiếp Chấn Bang xuất khẩu thành văn. Nhớ lại, ngày trước chương trình như thế này nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của tất cả mọi tầng lớp nhân dân. Đài truyền hình trong nước, muốn mở thêm chuyên mục gì thì bắt buộc phải thông qua Tổng cục phát thanh truyền hình, thông qua ban tuyên giáo xét duyệt, Lâm Mặc Hàn là người đầu tiên được hưởng lợi từ việc này, ở phương diện này tự nhiên thu được không ít lợi ích và thành tích chính trị. Sau khi thảo luận với Nhiếp Chấn Bang, Lâm Mặc Hàn hài lòng dừng cuộc nói chuyện. Vốn anh ta cũng chỉ muốn thể hiện ý dựa dẫm thôi, nhưng không ngờ lại có thể nhận được những chỉ đạo quý báu của Nhiếp Chấn Bang, thu hoạch vượt qua cả mong đợi... Ngày mồng 3 tháng giêng, Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết và Dương An Na cùng với Nhiếp Tử Ngư và Hà Nghĩa Đào đi ngao du Đường Thành bằng chiếc xe thương vụ. Một mặt là đến thăm gia đình Hà Nghiã Đào vì dù gì mối quan hệ tình cảm của Nhiếp Tử Ngư và Hà Nghĩa Đào cũng đạt đến độ chín và đến lúc bàn chuyện hôn sự rồi. Lúc này Nhiếp Chấn Bang với vai trò là anh trai đến thăm nhà chồng của em gái, đây cũng là một chuyện rất đỗi bình thường. Sau khi đến Đường Thành vào buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chuẩn bị một chút hương và đồ cũng lễ đến nghĩa trang công cộng ở Đường Thành để thăm mẹ của mình. Điều này khiến cho Hà Nghĩa Đào vô cùng sửng sốt. Thật không ngờ rằng Nhiếp Chấn Bang cũng là người Đường Thành. Cha mẹ của Hà Nghĩa Đào đều là cán bộ quận Đông Thành Đường Thành. Cha của anh ta là trưởng phòng nhân sự Cục dân chính quận Đông Thành Đường Thành, cũng coi như là cán bộ rồi. Hơn nữa mẹ của anh ta cũng là nhân viên tín dụng liên xã quận Đông Thành. Ở nhà họ Hà, Nhiếp Chấn Bang tuyệt nhiên không có chút e dè gì, thẳng thắn nói về tình hình gia đình mình, qua cuộc nói chuyện này cả cha và mẹ của Hà Nghĩa Đào đã nhìn Nhiếp Tử Ngư với con mắt khác rồi. Thiên kim tiểu thư nhà họ Nhiếp, anh trai lại là Phó chủ tịch thường vụ thành phố Vọng Hải, với gia thế như vậy thì cũng coi như nhà mình đang trèo cao rồi. Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn ra sự thay đổi trong nét mặt của cha mẹ Hà Nghĩa Đào, lập tức cười và nói: - Thưa ông bà thông gia, Tử Ngư và Nghĩa Đào đều là tự nguyện đến với nhau, bố mẹ cháu cũng đều ủng hộ. Hôm nay cháu tới đây là để mời hai bác chọn một thời điểm thích hợp tới nhà cháu. Cháu biết công việc của hai bác cũng rất bận nhưng mong hai bác hãy thông cảm. Ngoài ra về phần Tử Ngư nhà cháu, các bác cũng không nên vì thân phận con bé mà chiều chuộng nó, nên làm thế nào thì các bác cứ làm như thế nếu không câu nệ gì cả. Lúc đó cha mẹ của Hà Nghĩa Đào đều mỉm cười, đứa con trai nhà mình không ngờ lại có phúc phận lớn như vậy, hơn nữa người thân trong gia đình lại là người biết đạo lý, trong lòng cảm thấy rất an tâm. Cha của Hà Nghĩa Đào cười và nói: - Chủ tịch Nhiếp còn bận trăm công nghìn việc, gia đình chúng tôi sang bên đó mới phải phép. Sau khi ăn xong cơm ở nhà họ Hà, buổi tối, Nhiếp Chấn Bang có cuộc hẹn với Bí thư thành ủy Đường Thành Lưu Đại Quang, chính thức giới thiệu em rể tương lai Hà Nghĩa Đào. Nhìn bộ dạng thoáng chút suy tư của Lưu Đại Quang, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Lưu Đại Quang là cấp dưới của cha hắn ở Yến Bắc. Đương nhiên là có thể hiểu ý của hắn. Bây giờ Lưu Đại Quang cũng coi Hà Nghĩa Đào là thành viên của Nhiếp gia rồi. Tin tưởng rằng Lưu Đại Quang là kẻ thông minh nhất định tự biết chuyện gì nên làm. Bí thư Thành ủy đề bạt một trưởng phòng không phải là chuyện khó khăn gì. Còn về phần Hà Nghĩa Đào sau này tiến cao tới đâu thì còn dựa vào năng lực của anh ta và sự tín nhiệm của Nhiếp gia.