Lời này khiến cho Giang Nhược Nam có chút căng thẳng, quay người lại, một người đàn ông ba mươi tuổi, bên mặt có một vết sẹo dao, đang nhìn chằm chằm mình.
Long tử có vẻ rất điềm tĩnh, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Giang Nhược Nam, cười nói:
- Anh Đao, đây là hàng của em, Hoàng Quyên, mới bao đó, đưa đến mở mang kiến thức bên ngoài.
Người đàn ông được gọi là Anh Đao liền thản nhiên cười một cái, gật đầu nói:
- Long tử, rất tốt đó, hàng này là đổi một lại thêm một, khi nào cũng giới thiệu cho anh một em đi, phụ nữ của cậu, tự mình trông chừng tốt vào, không được ở đây đi lung tung đâu.
Long tử lúc này cũng ha ha cười gật đầu nói:
- Anh Đao, anh yên tâm đi, em nhất định trông chừng, nhất định trông chừng.
Anh Đao dường như rất hài lòng với câu trả lời của Long tử, cuối cùng, ánh mắt vẫn quét trên người Giang Nhược Nam một cái, Giang Nhược Nam người phụ nữ này cũng là người được xưng là cực phẩm, dáng người cao ráo, chiều cao mét sáu bảy, cộng thêm ngũ quan và dáng người tinh xảo, người đàn ông có thể không nhìn cô ta ít lại càng ít.
Đợi Anh Đao đi rồi, Long tử cũng thấp giọng nói:
- Giang tiểu thư, nhìn thấy rồi chứ, Công ty Đông Giang rất cẩn thận, nhất cử nhất động ở đây bọn họ đều đang giám sát.
Lúc này, Giang Nhược Nam cũng gật dầu, ánh mắt nhìn quanh một lượt, một thân hình khiến Giang Nhược Nam há to miệng, Triệu Trác Bân? Người này tuyệt đối là Triệu Trác Bân, Giang Nhược Nam là phóng viên, về mặt này có một loại thiên phú bẩm sinh.
Trong lòng cũng trở nên căng thẳng, đi hay là không đi? Có thể khẳng định, lúc sáng nay Triệu Trác Bân tuyệt đối đã thấy qua mình, không đi? Manh mối tin tức quan trọng như vậy, không báo cáo nhất định là không can tâm, đường đường Cục trưởng phân cục Công an, đêm hôm xuất hiện trong sòng bạc, tham gia đánh bạc, điều này và tin đồn kia rất gần, từ điểm này có thể chứng thực, chuyện phân cục Công an quận Đồng Bình, cảnh sát tội phạm cấu kết tuyệt đối là thật.
Nhưng, nếu đi rồi, ngộ nhỡ bị Triệu Trác Bân nhận ra thì làm thế nào? Đây là liên quan đến chuyện tính mạng thân nhân bản thân mình, có thể tưởng tượng được, Triệu Trác Bân cũng được, người của công ty Đông Giang cũng được, là tuyệt đối sẽ không muốn để chuyện này lộ ra ngoài, biện pháp duy nhất chính là khống chế mình, hoặc là uy hiếp mình chụp một số bức ảnh, hoặc là, dứt khoát giết mình đi.
Giang Nhược Hiên sau khi do dự một lúc vẫn là quyết định đi xem một chút, loại tình huống này cơ hội không thể để mất, thời cơ không đến lại, qua thôn này rồi thì không còn cửa hàng này nữa.
Trầm ngâm một chút, Giang Nhược Hiên quay người nói với Long tử ở bên cạnh:
- Long tử, đi đến bàn kia xem một chút được không? Tôi nhìn thấy Triệu Trác Bân.
Nghe được câu này, Long tử do dự một chút, lập tức gật đầu nói:
- Được.
Hai người dựa vào bàn, lúc này trên mặt bàn, trò chơi đang chơi là phía nam bên này, trò chơi kẹp kim hoa có tiếng nhất.
Bốn phía cũng vây lại không ít khách xem, Giang Nhược Hiên lúc này đứng ở ngoài đám đông, chiếc camera nhỏ như lỗ kim trong túi căn bản không có cách nào quay chụp được hình ảnh.
Từng bước chen vào bên trong, Giang Nhược Hiên coi như là tìm được vị trí, chiếc camera nhỏ xíu cũng ngắm chuẩn những xấp nhân dân tệ trên mặt bàn, điều chỉnh tư thái một chút để chụp Triệu Trác Bân vào, ngay lúc này, Triệu Trác Bân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Nhược Hiên bên này, hành động này khiến Giang Nhược Hiên có chút khiếp sợ, kêu lên một chút rồi khom người xuống.
Nhanh chóng rút lui, nói với Long tử bên cạnh:
- Long tử, đi mau, tôi dám chắc Triệu Trác Bân đã nhận ra tôi rồi.
Giang Nhược Hiên bên này đi đến cổng sòng bạc, cùng với Long tử vừa đi ra, bên trong, Triệu Trác Bân đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói:
- Mặt sẹo, ván bài này cậu giúp tôi chơi tiếp.
Lúc này, sắc mặt Triệu Trác Bân cũng trầm xuống, vừa rồi, bóng dáng đó thực sự quá quen thuộc, trong đầu mình khẳng định là từng gặp qua người này, tuy nhiên cụ thể gặp ở đâu thì tư duy của Triệu Trác Bân cũng có chút mơ hồ.
Bên cạnh, Lý Đông Giang được tin cũng đã từ phòng làm việc đi ra, mỉm cười nói:
- Anh Triệu, sao lại không chơi nữa?
- Vừa rồi có một người anh cảm thấy rất quen thuộc, luôn cảm thấy là gặp ở đâu rồi, người này có lẽ là vì chúng ta mà đến.
Triệu Trác Bân trầm giọng nói.
Sáng nay, một trận phê bình của Chủ tịch thành phố Nhiếp khiến Triệu Trác Bân cũng chịu áp lực cực lớn, vị trí Cục trưởng phân cục công an này cũng có chút treo lên rồi, Triệu Trác Bân trong lòng phiền muộn, lúc này mới đến chơi một chút, thả lỏng tinh thần, cũng tiện cho việc tính bước tiếp theo nên hành động thế nào.
Đột nhiên, Triệu Trác Bân sáng mắt lên, sắc mặt của cả người cũng lập tức xụ xuống, trầm giọng nói:
- Không sai, là phóng viên đó, phóng viên Giang Nhược Hiên của Đài truyền hình thành phố Vọng Hải. Đông Giang, vừa rồi, người phụ nữ đó nhất định là đến âm thầm điều tra, quay chụp được không ít thứ rồi, bây giờ cậu lập tức phái người đi chặn cô ta lại cho anh, tuyệt đối không được để cô ta chạy mất, nếu cô ta chạy rồi thì hai chúng ta cũng phải chạy đó.
Nói rồi, Triệu Trác Bân lấy điện thoại ra, gọi đến một số, trầm giọng nói:
- Phòng trực ban phân cục đúng không? Tôi là Triệu Trác Bân, ngay vừa rồi, ở tiểu khu Đồng Uy bên này, xay ra một vụ án chạy xe bay như cướp, đối tượng tình nghi tội phạm gây án là một nam một nữ, bây giờ tôi mệnh lệnh, toàn bộ cảnh sát phân cục lập tức xuất phát, phỏng tỏa toàn bộ con đường giao thông toàn khu, bắt giữ đối tượng tình nghi phạm tội.
Giang Nhược Hiên và Long tử hai người vừa ra khỏi tầng hầm, Long tử lập tức khởi động xe, nhanh chóng lái ra khỏi tầng hầm tiểu khu Đồng Uy, rẽ lên đường cái, Long tử quay đầu nói:
- Giang tiểu thư, đi đâu đây?
Giang Nhược Hiên không chút do dự, thấp giọng nói:
- Trước tiên đến quận Vọng Hạ bên đó.
Tuy nhiên, đi chưa đến ba kilomet, trên đường cái, tứ phía truyền đến âm thanh còi cảnh sát, trên các con đường, không ít xe cảnh sát đỗ bên đường, đèn báo hiệu lóe lên, thỉnh thoảng có người lái xe máy liền bị chặn lại.
Thấy cảnh này, Giang Nhược Hiên rất rõ, Triệu Trác Bân e là đã nhận ra mình rồi, lập tức vỗ vỗ vào vai Long tử nói:
- Long tử, để tôi xuống, anh lái xe đi trước đi, những người này là nhằm vào tôi đó.
Long tử lúc này lại rất nói nghĩa khí, nhìn Giang Nhược Hiên nói:
- Giang tiểu thư, thế này sao được?
Giang Nhược Hiên lúc này không lo được nhiều, phía sau trên đường cái, một chiếc xe cảnh sát cũng lái đến, lập tức nói:
- Long tử, anh mau đi đi, một mình tôi tùy ý có thể trốn ở đâu đó, những cảnh sát này luôn tra những người đi xe máy, e là chính là muốn bắt chúng ta, anh mau đi đi.
Nói rồi, Giang Nhược Hiên cũng không để ý tới Long tử, tự mình quay người, đi về phía ngõ hẻm bên cạnh.
Kiến thiết thành phố quận Đồng Bình này có vẻ lạc hậu, quy hoạch thành phố cũng có vẻ khá hỗn độn, Giang Nhược Hiên lúc này vừa đi vào ngõ sâu, một mảng tối đen, nhìn không thấy bất kỳ cảnh sắc gì, điều này khiến Giang Nhược Hiên cũng có chút sợ hãi. Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận âm thanh:
- Mau đuổi theo, Long tử bị bắt rồi, nhưng không phát hiện cô gái đó, nhất định vẫn đang ở một chỗ không xa, toàn bộ lục soát cho tôi, bắt lại, đại ca thưởng một trăm nghìn tệ.
Lời nói vừa dứt, ba đến năm tên côn đồ cầm đèn pin đi vào phía ngõ, điều này khiến Giang Nhược Hiên lập tức trốn vào phía sau một đống đồ vật ở bên cạnh.
Lúc này, Giang Nhược Hiên cũng cảm nhận rõ ràng được một loại cảm xúc lo lắng, nếu thật sự bị bắt, e là, hậu quả không dám tưởng tượng. Những người này nhất định sẽ nghĩ biện pháp khống chế mình, hoặc là, biện pháp tốt nhất là giết người diệt khẩu. đèn pin trong tay mấy tên côn đồ sau khi chiếu sáng lên, bước chân dần dần đi xa, Giang Nhược Hiên lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình dã sợ đến nỗi mồ hôi đầy người.
Nhìn di động của mình, Giang Nhược Hiên lúc này cũng cảm thấy khủng hoảng và sợ hãi, tìm người kêu cứu? Tìm ai đây? Lúc này, Giang Nhược Hiên có chút cảm giác bất lực, số điện thoại lật lên, một con số khắc sâu vào tầm mắt.
Đã là đêm khuya, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại ở trong đại viện khu người nhà Thành ủy, đèn trong phòng sách đang sáng, thư giãn cơ thể một chút, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, thành phố Vọng Hải cần có một ngành trụ cột và đặc sắc để làm lực thúc đẩy cho cả Vọng Hải, mà theo như Nhiếp Chấn Bang thấy thì lại là ngành mạng lưới internet loại hình mới.
Vừa lúc dó, di động đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, số rất lạ, Nhiếp Chấn Bang sững sờ một chút, thông thường thì điện thoại số lạ Nhiếp Chấn Bang không muốn nhận, cúp điện thoại, nhưng ngay sau đó điện thoại lần nữa vang lên.
Trầm mặc một chút, cầm điện thoại, sau khi ấn nút trả lời, lên tiếng nói:
- Alo.
Đầu dây bên kia, giọng của Giang Nhược Hiên truyền đến:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, tôi là Giang Nhược Hiên, Chủ tịch thành phố Nhiếp xin cứu mạng. Tôi tìm được chứng cớ câu kết giữa Triệu Trác Bân và Lý Đông Giang, bây giờ cả quận Đồng Bình bên này, tất cả cảnh sát và lưu manh đều đang lùng tìm tôi, tôi ở ngay tiểu khu Đồng Uy quận Đồng Bình bên này.
Điện thoại của Chủ tịch thành phố Nhiếp, Giang Nhược Hiên là có, suy nghĩ hồi lâu, thế lực của Triệu Trác Bân lớn như vậy, lúc này cũng chỉ có Chủ tịch thành phố Nhiếp mới có thể cứu được mình.
Vừa nghe được lời nói của Giang Nhược Hiên, Nhiếp Chấn Bang cả người sửng sốt, trong lòng rất chấn động, tìm được chứng cớ câu kết giữa Triệu Trác Bân và Lý Đông Giang, lời này nhanh chóng động vào tâm linh của Nhiếp Chấn Bang. Có thể khẳng định, sáng nay khi Lý Cư Bằng đi tìm Lưu Mật Huy, nhất định là bị Giang Nhược Hiên người phụ nữ này phát hiện ra rồi, từ mấy lần tháp tùng phỏng vấn cho thấy, Giang Nhược Hiên người phụ nữ này căn bản không phải là loại người đi theo khuôn khổ.
Vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để bố trí người xâm nhập nội bộ của công ty Đông Giang, tìm chứng cớ cấu kết cảnh sát tội phạm, không ngờ lại bị Giang Nhược Hiên tìm được đột phá khẩu.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên, trầm giọng nói:
- Giang Nhược Hiên, cô ẩn nấp kỹ vào, chứng cứ phải tách ra khỏi người, tôi bên này lập tức sẽ đến.
Sự việc phát triển đến mức này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không có chuẩn bị gì, tuy nhiên, lúc này đã có chứng cớ của Lý Đông Giang và Triệu Trác Bân, hơn nữa, nghe Giang Nhược Hiên nói bị truy đuổi gấp như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng phán đoán chắc chắn, trong tay Giang Nhược Hiên nhất định là nắm được không ít chứng cớ của Triệu Trác Bân.
Nhiếp Chấn Bang lập tức không dám chậm trễ, cầm di động đi ra khỏi cổng lớn.