Đổi vị trí?
Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn đều sửng sốt nhìn nhau. Nhưng chỉ nháy mắt, Diệp Thục Nhàn liền lấy lại tinh thần. Ánh mắt bà nhìn Nhiếp Chấn Bang đều có hơi khác biệt rồi.
Ở nhà người khác đều mong con hơn người, hy vọng con gái biến thành phượng hoàng. Nhưng, ở trong chính gia đình của bà, có vẻ như tình huống này đã có chút trái ngược.
Vào cái thời điểm này, nghe Nhiếp Chấn Bang gọi mình là mẹ, nội tâm của Diệp Thục Nhàn cũng đã hoàn toàn mở ra. Cái loại cảm xúc mâu thuẫn ban đầu cũng đã bị quét sạch. Lúc trước Nhiếp Chấn Bang mới vào trong nhà, Diệp Thục Nhàn thật sự rất là mâu thuẫn. Một mặt thì bà hy vọng Nhiếp Chấn Bang không được thua kém ai. Như vậy thì về sau, chi thứ hai của Nhiếp gia sẽ không bị thua thảm như vậy, ít nhất chi thứ hai của Nhiếp gia cũng có một nam nhân có thể kế thừa y bát. Nhưng một mặt khác, đây là đứa con riêng của chồng với người phụ nữ khác, mặc dù người phụ nữ đó tồn tại trước khi bà và chồng bà kết hôn với nhau. Nhưng, đôi khi nhìn Nhiếp Chấn Bang, Diệp Thục Nhàn cũng vẫn hy vọng chuyện này vĩnh viễn không xảy ra. Dù sao, điều này đối với chính bà mà nói, cũng miễn cưỡng coi như là một điều sỉ nhục.
Nhưng hiện tại, bà không còn những băn khoăn này. Và sau khi tâm tính Diệp Thục Nhàn trở lại bình thường, bà lại khôi phục phong thái của một người phụ nữ tài ba dĩ vãng.
Bên cạnh, Nhiếp Quốc Uy còn đang suy tư hàm ý trong lời nói đó thì Diệp Thục Nhàn cũng đã kinh ngạc nhìn Nhiếp Chấn Bang. Sau khi xác định lời nói của đứa con này không phải là đùa, lúc này bà mới nói:
- Chấn Bang, lá gan của con cũng lớn thật. Chuyện này... có thể sao? Cha của con chỉ mới đến Việt Hải nhậm chức được mấy ngày, cấp trên có thể đồng ý sao?
Tuy Việt Hải và Bằng Thành đều là đặc khu kinh tế, nhưng đãi ngộ cách biệt nhau. Thành phố Việt Hải là thành phố cấp ba, chỉ là một đơn vị cấp địa hạt bên dưới, trực thuộc tỉnh Việt Đông. Nhưng, Bằng Thành lại không như vậy, nó là đặc khu kinh tế thứ nhất của cả nước.
Đầu tiên, về cấp bậc thì Bằng Thành cao hơn so với Việt Hải một bậc, là thành phố cấp tỉnh.
Mặt khác, trong các chính sách khuyến khích, ủng hội, Bằng Thành cũng có lợi hơn so với Việt Hải. Nằm trong số các thành phố quy hoạch trực thuộc của trung ương, tuy rằng Bằng Thành có cấp trên vẫn là tỉnh Việt Đông, nhưng quyền tự chủ tương đối mà nói, lớn hơn so với Việt Hải, chỗ như thế cũng lại càng dễ tạo ra chiến tích.
Lúc trước, Nhiếp Quốc Uy nhận điều chuyển xuống dưới Việt Hải đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Đây chẳng qua là một cái lựa chọn tốt nhất mà Nhiếp Chấn Bang phải đưa ra trong lúc không có cách nào khác mà thôi. Ít nhất đến Việt Hải cũng sẽ không phí công. Nhiếp Quốc Uy sẽ hoàn thành cái giai đoạn chuyển hoán trọng yếu, từ cấp Phó Giám đốc Sở lên cấp Giám đốc Sở, ở trong này, đây mới là căn bản. Điều này cũng sẽ giúp Nhiếp Quốc Uy đánh một cái cơ sở cho việc thăng chức trong tương lai sau này.
- Mẹ, chuyện này không có gì là không thể cả. Chuyện thế nào thì cũng đều do người làm mà thôi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói xong. Vừa rồi Trình Ma Tử ở đây, cũng vì cố kỵ mặt mũi của Diệp Thục Nhàn mà cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang đã bước ra cái bước gian nan này. Gọi một người phụ nữ xa lạ làm mẹ, cả đời trước lẫn đời này của Nhiếp Chấn Bang cộng lại, đây cũng là lần đầu tiên. Nhưng, cái khe này có thể vượt qua được rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng buông ra. Lại gọi thêm như vậy, thật ra cũng không còn chút chướng ngại tâm lý là bao.
Nhìn bộ dạng nghi hoặc của hai người, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, cái điều kiện này, không thể để cha mẹ đứng ra đề được. Lần này, con đã nắm chắc lấy cơ hội rồi. Kéo Bí thư Quận ủy Ngụy Đặc Thù của khu bến cảng xuống khỏi ghế, điều này tuyệt đối không có vấn đề gì. Người này, cùng với em trai gã, đã lợi dụng chức vụ của mình, đã đoạt lấy không ít lợi ích cho cá nhân. Không phải là tử hình, nhưng phán cái bản án chung thân thì chắc chắn không khó khăn gì. Chỉ cần xử lý khôn khéo, thì ngay sau đó, lão đại phía trên của Ngụy Đặc Kỳ, Phó bí thư Lý, cũng khó mà chối bỏ được trách nhiệm này. Như vậy, cơ hội của chúng ta đã đến rồi.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cố ý nhìn cha hắn một cái, liền nói tiếp:
- Chỉ có điều, không biết cha có lá gan này không? Theo con biết, Phó Bí thư Lý này cũng là nhân vật có lai lịch rất lớn, người ủng hộ sau lưng ông ta chính là Chu gia.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Nhiếp Quốc Uy cũng mỉm cười mắng:
- Tên tiểu tử này, khỏi kích tướng ta, cha của con đời này, dù không có năng lực gì, nhưng người của Nhiếp gia tuyệt đối không thiếu lá gan đâu, con nói làm thế nào, cha cũng nhất định sẽ phối hợp vô điều kiện, còn bác cả của con, cha sẽ nói.
Lúc này, Trình Ma Tử cũng bước vào, nhìn bộ dáng ba người nói chuyện vui vẻ với nhau lập tức cười nói:
- Quốc Uy, Thục Nhàn, Phó bí thư Lý của Bằng Thành đã tới, đang ở ngoài cửa, bảo là muốn gặp tôi, mọi người xem, tôi có nên gặp hay không đây?
Trình Ma Tử tuy là thuộc cơ cấu quân dã chiến, nhưng dù sao cũng nằm trên địa bàn Bằng Thành. Việc duy trì mối quan hệ hòa hợp với chính quyền địa phương cũng là điều tất yếu. Trình Ma Tử cũng không muốn chuyện này xử lý quá cứng nhắc, cứng đến nỗi không thể giải quyết hậu quả sau này được.
Tiến vào hỏi những lời này, rõ ràng chính là âm thầm biểu lộ ý tứ của chính ông. Nhiếp Quốc Uy đang chuẩn bị nói thì không ngờ Diệp Thục Nhàn đứng bên cạnh đã kéo áo của ông. Diệp Thục Nhàn trừng mắt nhìn Nhiếp Quốc Uy một cái. Ông chồng của bà, cái gì cũng tốt, chỉ có kinh nghiệm đấu tranh chính trị là còn quá kém thôi. Phó bí thư Lý này không phải vị trí mà con ông muốn cướp sao? Lúc này gặp mặt nói chuyện thì... không tốt lắm.
Lập tức, Diệp Thục Nhàn nói:
- Trình đại ca, anh có chuyện gì khó xử sao? Nếu có thì em cũng không nói gì, nhưng nếu không có thì ý chúng em là theo ý của Chấn Bang. Dù sao, đương sự lần này là nó. Đứa nhỏ này cũng là bị chúng em làm hư rồi. Ở nhà đã bao giờ nó phải chịu cái tức giận không đâu như vậy, đến ngay cả ông cụ cũng phải chịu nó ba phần. Không có cách nào cả, bà cụ nhà chúng em liền thích con út, cháu út mà.
Trình Ma Tử có chút sửng sốt, thật không ngờ, hôm nay chính ông ta lại nhìn lầm liên tiếp như vậy. Nhiếp Chấn Bang này, tuổi còn trẻ không ngờ ở Nhiếp gia lại có vị thế cao như vậy. Chẳng lẽ Nhiếp gia chuẩn bị đưa hắn trở thành người thừa kế đời thứ ba để bồi dưỡng sao? Tại sao không nghe thấy tin tức gì truyền tới cả?
Trình Ma Tử có chút nghi ngờ, lập tức cười nói:
- Thục Nhàn, cô nói cái gì vậy chứ! Anh thì còn có thể có chuyện khó xử gì. Anh đây lại không thuộc sự quản lý của tỉnh Việt Đông, người lãnh đạo trực tiếp của anh lại còn chính là bác cả nhà cô chú. Vậy thì cô chú nói làm sao thì anh liền làm thế. Tôi nhất định sẽ phối hợp toàn lực.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:
- Bác Trình, đã làm phiền bác rồi. Cháu thật ra cũng biết bác đang lo lắng cái gì. Tuy nhiên bác đừng nóng lòng. Đợi khi nào Phó Bí thư Lý của thành ủy Bằng Thành tới đây rồi nói sau. Cháu cam đoan với bác, nơi này vẫn sẽ giống như bình thường, nhất định là mối tình quân dân thân thiết, không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.
Lúc này, hai chiếc xe có rèm che dừng ngay cạnh nhau phía bên ngoài khu trú đóng của quân số 9, Phó bí thư Lý tuổi chừng năm mươi, trên đỉnh đầu chỉ còn vài sợi tóc lưa thưa, đã rụng khá nhiều rồi. Ông ta đeo một chiếc kính vàng, nhìn qua giống một một người đàn ông thành công vậy. Ông nhìn Ngụy Đặc Thù đứng trước mặt mình như học sinh tiểu học bình thường vậy, Phó bí thư Lý tức giận nói:
- Thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa. Tôi đã sớm nói với cậu phải cẩn thận, phải khiêm tốn. Cậu xem cái người em trai kia của cậu kìa, cái này là chuyện gì đây?
Vừa lúc đó, một binh sĩ từ trong doanh trại đi ra, mặt không có gì thay đổi, nhìn mọi người rồi nói:
- Ai là Phó bí thư Lý?
Phó bí thư Lý vừa nghe lập tức tươi cười đón tiếp:
- Là tôi, là tôi, đồng chí thanh niên, vất vả cho cậu rồi, Chính ủy Trình của các cậu nói thế nào? Có thời gian rãnh rỗi hay không?
Binh sĩ đó thản nhiên nhìn Phó bí thư Lý liếc một cái, trong mắt cậu ta không cần biết ai là Phó bí thư cả. Trong mắt bọn họ chỉ có mệnh lệnh của thủ trưởng mới có hiệu lực thôi, lập tức nói:
- Thủ trưởng nói, lúc này không rãnh, đang chuẩn bị đến quân khu dự buổi diễn tập lớn đầu năm, các ông ngày mai lại đến.
Lại đúng lúc này, ở cửa ra vào doanh trại, hướng từ thành phố Bằng Thành đến, đèn báo hiệu lóe lên, một đoàn xe chậm rãi chạy hướng tới chỗ này mà đến. Đợi xe dừng lại, trên một chiếc xe phía trước, có một nhóm người đi xuống. Phó bí thư Lý nguyên bản còn đứng nhìn cầm chừng, nhưng vừa thấy hai người đi đầu thì hoảng hồn. Này con mẹ nó là có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại kinh động đến cả Bí thư Tỉnh ủy Tiết Lập Công, người đi bên cạnh Tiết Lập Công chính là Bí thư thành ủy Lý Chấn Dũng.
Phó bí thư Lý lập tức liền chạy nhanh đến, thấp giọng nói:
- Bí thư Tiết, Bí thư Chấn Dũng, các anh sao lại đến đây rồi?